Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Chương 317: Mẹ con nhận nhau

Nghe vậy, ban đầu Tần Sương cũng cảm thấy có lý, nhưng sau đó lại nghĩ tới tình cảnh vừa rồi Diệp Thành bóp cổ Tần Tuyết Dung.

Ánh mắt của cậu ta lạnh lùng thế nào, khinh bỉ thế nào, cao ngạo thế nào, giống như đang nhìn một con ruồi vậy. Người có ánh mắt như vậy thật sự sẽ quan tâm đến mối quan hệ thân thích hư vô không chân thực với nhà họ Tần hay sao?

Tần Sương vô cùng khẳng định, nếu lúc đó Tần Hồng Sương không lên tiếng thì Tần Tuyết Dung chắc chắn sẽ bị giết chết, cho dù bố mình có mở miệng ngăn cản thế nào cũng vô dụng.

Nghĩ đến đây, Tần Sương đang định lên tiếng thì Tần Tư Long lại gật đầu nói: “Được, cứ làm theo cách của Thư Hoàn”.

Nghe vậy, Tần Sương ngạc nhiên kêu lên: “Bố!”

Nhưng Tần Tư Long lại ra hiệu cho ông ta im lặng, bình thản nói: “Không cần nói nữa, ý bố đã quyết, để bố xem xem thằng nhóc Diệp Thành này… có năng lực làm chủ nhà họ Tần hay không!”

Nghe được lời này, khóe miệng Tần Thư Hoàn khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười mỉm đắc ý…

Ở một nơi khác, Tần Hồng Sương phấn khởi chạy tới biệt thự, nhưng lại nghe Aokawa Sayuri thông báo Diệp Thành đang bế quan tĩnh tâm tu luyện trong phòng, bà ấy chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu và thở dài.

Có điều bà ấy cũng không nỡ rời đi bèn kéo Aokawa Sayuri lại hỏi này hỏi nọ, nghiễm nhiên đã xem cô ta như con dâu tương lai của mình. Aokawa Sayuri biết bà ấy là mẹ ruột của chủ nhân nên cũng không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn có gì đáp nấy, khiến Tần Hồng Sương cười tươi như hoa.

Chẳng bao lâu sau, trời bắt đầu tối dần, Tần Hồng Sương nhíu mày, quyết định gọi con trai ra ngoài ăn chút gì đó. Nhưng ngay khi bà ấy chuẩn bị gõ cửa thì Diệp Thành lại tự mình bước ra.

Hai người nhìn nhau, Tần Hồng Sương rất lúng túng, nghĩ lại thái độ lạnh nhạt của anh vào ban ngày mà không khỏi cảm thấy đau lòng, lắp bắp mở lời: “Cái, cái đó, mẹ đến xem con đã ăn cơm tối chưa, mẹ, mẹ về trước đây”.

Nói xong, bà ấy vội vàng quay đầu đi, trong lòng lại thầm trách mình: “Tần Hồng Sương ơi Tần Hồng Sương, rốt cuộc mày đang làm gì vậy? Con trai từ khi sinh ra đến giờ đã hai mươi ba tuổi vẫn chưa cảm nhận được tình yêu của mẹ, mày có thể dũng cảm lên chút được không?”

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, trong lòng bà vẫn sợ bị tổn thương, sợ bị từ chối như trước, chỉ có thể lê từng bước nhỏ về phía cổng biệt thự, hi vọng con trai có thể gọi mình lại.

Một bước, hai bước, ba bước…

Sau lưng không có tiếng gì, Tần Hồng Sương nhẩm đếm trong đầu, âm thầm thở dài: “Quả nhiên nó vẫn hận mình”.

Thế nhưng ngay lúc này, phía sau lại vang lên một giọng nói đều đều: “Nếu không chê thì ở lại ăn cơm cùng nhau đi… Mẹ”.

Tần Hồng Sương nghe anh nói vậy thì giật mình, không thể tin nổi mà quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ánh mắt Diệp Thành nhìn về hướng khác do dự không thôi, khuôn mặt trước nay vẫn luôn thờ ơ lạnh lùng lại hiện lên màu đỏ ửng rõ rệt.

“Con trai của mẹ!”

Một lúc lâu sau, Tần Hồng Sương đột ngột kêu lên một tiếng xé ruột xé gan, gào khóc lao tới ôm chầm lấy Diệp Thành, nước mắt tuôn rơi.

Diệp Thành thầm thở dài một tiếng, tuy cơ thể hơi cứng nhắc nhưng vẫn chậm rãi đưa tay lên, ôm lại người kia, đáp: “Mẹ!”

“Gọi lại lần nữa!”

“Mẹ”.

“Gọi lại lần nữa!”

“Mẹ”.

“Gọi lại lần nữa!”

“Mẹ, mẹ làm sao vậy…”

Trong lúc hai mẹ con họ đang vui mừng thì Tần Thư Hoàn đã tới cửa.

Trái với sự ngang ngược kiêu ngạo trước kia, lúc này cậu cả nhà họ Tần lại vô cùng nhẹ nhàng, thái độ khiêm nhường, cực kỳ hòa nhã lên tiếng:

“Bác hai, buổi tối có buổi họp mặt các hậu bối, ở ngay bên Tiêu Tương Thủy Các. Người tham dự đều là những người trẻ tuổi thế hệ mới có tên có tuổi ở Yên Kinh, các em trai em gái trong nhà cũng sẽ đi, cháu muốn dẫn anh họ đi xem cho biết. Ý kiến của bác thế nào ạ?”

Đương nhiên Tần Hồng Sương rất vui. Tuy bà ấy muốn ở cùng với con trai thêm một lát, nhưng cũng hi vọng con trai có thể được người nhà thừa nhận. Hiếm khi nhà họ Tần có ý tốt, Tần Hồng Sương tán thành cả hai tay.

Thấy mẹ mình như vậy, Diệp Thành cũng không nhẫn tâm làm phật lòng bà, đành gật đầu bày tỏ đồng ý.

“Nếu vậy thì năm phút sau cháu sẽ đến đón anh họ”, Tần Thư Hoàn khiêm tốn cười đáp.

Nhưng sau khi cậu ta ra khỏi biệt thự lại bắt đầu gọi điện thoại: “Alo, cậu chủ Tiêu của phủ Tiêu phải không? Có thể anh còn chưa biết, trước kia vị hôn thê của anh vốn định gả vào nhà họ Tần chúng tôi. Hi vọng tối nay anh có thể đến Tiêu Tương Thủy Các, chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện”.

“Ái chà, cậu chủ Tiêu nói gì vậy chứ, đương nhiên tôi đứng về phía anh rồi. Nhưng người họ hàng này hơi ngang ngược, không nói lý, vậy nên mới phải nhờ anh ra tay dạy dỗ một trận, tránh cho thằng nhóc ấy nghĩ rằng Yên Kinh này hết người rồi ấy mà. Đúng rồi, anh ta đánh nhau rất giỏi, anh phải mang theo nhiều cao thủ một chút đấy”.

Sau khi nịnh nọt cả hai phía, Tần Thư Hoàn buông điện thoại xuống, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý…

Năm phút sau, Tần Thư Hoàn đến đón Diệp Thành đúng giờ. Cậu ta lái một chiếc BMW khiêm tốn, hoàn toàn không có gì bắt mắt ở Yên Kinh đủ các loại xe xa hoa này. Nhưng chỉ cần nhìn qua các loại giấy thông hành đặc biệt ở trên kính xe là biết trọng lượng của chiếc xe này, Lamborghini hay Rolls-Royce Phantom gì đó không thể nào sánh bằng.

“Tiêu Tương Thủy Các ở bên hồ Yên Vũ, từng là nơi một vị hoàng đế nhà Thanh dạo chơi, đến ngày nay đã có lịch sử hơn một trăm bảy mươi năm, sau này được một người nhà giàu mua lại, tiến hành cải tạo. Cơ sở vật chất bên trong toàn là những thiết bị hàng đầu thế giới. Ăn uống chơi bời không gì không thể, đương nhiên chi phí cũng đắt đỏ”.

Dọc đường đi, Tần Thư Hoàn không hề ra vẻ ta đây, kéo Diệp Thành trò chuyện trên trời dưới đất, trông cứ như một người em họ thân thiện dễ gần.

Diệp Thành lại không nói lời nào, ánh mắt sâu như đáy vực, không biết đang nghĩ gì.



Nửa tiếng sau, chiếc xe BMW dừng trước một quán rượu mang phong cách cổ xưa.

Lúc này, trăng sáng treo cao, lầu các nguy nga lộng lẫy, ánh đèn sáng trưng. Nhìn xuyên qua lan can cửa xưa cổ có thể thấy những cô hầu gái diện mạo thanh tao, mặc trang phục trong cung dài quét đất, bưng đủ các loại rượu, thức ăn đi qua đi lại không ngớt.

Bàn về tướng mạo thì những cô hầu gái này ai nấy đều xinh đẹp tuyệt trần, chí ít cũng đạt tiêu chuẩn hoa khôi giảng đường, chọn đại cô nào cũng là nữ thần trong lòng vô số người.

“Haizz, dù sao ông chủ Hứa cũng lớn lên trong cảnh nghèo đói, mặc dù nay đã là người vô cùng giàu có, nhưng thưởng thức vẫn hơi kém một chút”.

Tần Thư Hoàn khẽ lắc đầu, tỏ vẻ xem thường. Lúc này cậu ta mới là cậu chủ nhà họ Tần thật sự. Cho dù trước kia cậu ta có giả vờ khiêm tốn nhã nhặn thế nào, nhưng sự kiêu ngạo từ trong xương vẫn không thể nào xóa bỏ được.

Diệp Thành vẫn dựa vào xe, không nói lời nào như trước. Tần Thư Hoàn tưởng rằng mình làm việc rất kín đáo, nhưng thật ra lúc cậu ta gọi điện thoại, anh đã nghe hết toàn bộ. Chỉ một tòa biệt thự nho nhỏ làm sao cản trở thần niệm của mình được chứ?

“Ồ, cậu chủ Tần, cậu đến rồi sao không nói cho lão Hứa tôi một tiếng chứ!”

Một người đàn ông cường tráng da ngăm đen mặc bộ đồ đắt tiền, hai tay đeo mười chiếc nhẫn bằng vàng thật to, sải bước đi tới. Những cô hầu gái xinh đẹp ở xung quanh nhìn thấy ông ta thì đồng loạt khom lưng, để lộ làn da trắng như tuyết, yểu điệu chào:

“Ông chủ Hứa”.

 



Advertisement
';
Advertisement