Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Chương 433: Nhà họ Tần gây chuyện?

Nói xong tình hình ở Hoa Hạ, trong mắt Diệp Thành lóe lên vẻ lạnh lẽo, lên tiếng hỏi: “Bố, vết thương của bố là do Thánh giả của Tòa Thánh gây ra ư? Nhưng trong cơ thể của bố rõ ràng không chỉ có một luồng sức mạnh quang minh”.

“Chỉ bàn về tu vi thì Thánh giả của Tòa Thánh cũng chỉ ngang sức với bố, sao có thể làm bố bị thương được? Tiếc là lúc bố đến Tòa Thánh tìm bọn họ tranh luận đã bị năm vị thiên sứ kết hợp đánh lén. Nếu không phải liều mạng chạy thoát nhờ linh bảo hộ thể mà con để lại thì e rằng bố đã chết ở Tòa Thánh”.

Diệp Niệm lắc đầu, thở dài: “Bố thế này còn chưa là gì”.

“Điều khiến chúng ta thật sự lo lắng là hoàn cảnh hiện tại của Hoa Hạ. Giờ phút này, thất đại huyền môn chỉ là chưa có chung nhận thức, nếu bọn họ bắt tay nhau thì e rằng…”

Nói đến đây, Diệp Niệm nhìn về phía Diệp Thành, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng: “Nhưng bây giờ Thành Nhi con đã trở về, bố yên tâm rồi”.

Tuy ông ấy chỉ là một quân nhân giải ngũ, nhưng lại lo cho nước lo cho dân. Nếu không phải như vậy, ông ấy đã không nhiều lần ra tay bảo vệ Hoa Hạ.

Ánh mắt Diệp Thành lạnh lùng, nói từng chữ từng câu: “Bố yên tâm, con sẽ lần lượt san bằng tất cả tuyệt địa và bí cảnh, nói cho bọn chúng biết Địa Cầu không có chỗ cho đám ngụy thần dị tộc bọn chúng hoành hành ngang ngược”.

“Không vội không vội, thế giới bây giờ không giống như ba năm trước. Cao thủ Kim Đan nhiều vô số, có thể một nước nhỏ cũng có Thần Linh trấn thủ. Con có thể bình an trở về là bố vui lắm rồi”.

Diệp Niệm vội vàng lên tiếng khuyên giải, sợ Diệp Thành hành động theo cảm tính.

Lúc này trên Địa Cầu, nhiều Thánh giả Thần Linh, tông môn Thượng cổ cùng tồn tại, khác xa với hai năm trước một mình Diệp Thành độc tôn. Khi đó Diệp Thành có thể trảm Thần Cảnh, diệt Huyết Ma, còn bây giờ dù là bí cảnh bình thường cũng có đến mấy vị Huyền Tiên, huống hồ là Tòa Thánh mang danh thế lực mạnh nhất?

“Thành Nhi, lần này con trở về đừng vội cho người khác biết. Con hãy thay đổi hình dạng thân phận, chúng ta cứ nói với bên ngoài con là Huyền Tiên ở ẩn. Nếu không, để những môn phái đang dòm ngó đến công pháp biết được thì sợ là sẽ có nguy hiểm”.

Diệp Niệm đột nhiên nghĩ tới lập tức trịnh trọng dặn dò. Càng lên đến vị trí của ông ấy thì càng hiểu sự đáng sợ của những tông môn cổ đại. Mặc dù về lý thuyết, Kim Đan và Thần Cảnh ngang hàng, nhưng người ta lại hơn anh một viên kim đan đã ngưng tụ. Nếu đánh nhau thật, một người tu chân cảnh giới Kim Đan đồng thời đối diện với ba người Thần Cảnh cũng không vấn đề gì.

Diệp Thành mỉm cười, nhìn bố mình nói: “Bố, bố cảm thấy bây giờ con ở đẳng cấp nào?”

Diệp Niệm nghiêm túc nhìn Diệp Thành một lúc, nhíu mày nói: “Kim Đan đỉnh cao, chuyện này là sao? Lẽ nào là lúc Huyết Ma tự nổ đã tổn thương đến căn cốt?”

Diệp Thành cười lớn nói: “Bố, cảnh giới chỉ là một điều kiện để quyết định thắng thua mà thôi. Nếu chỉ nhìn vào cảnh giới mà có thể quyết định thắng thua thì còn đánh nhau làm gì, cứ ngồi xuống đó so sánh cảnh giới là được rồi”.

Diệp Niệm cũng tán thành điểm này. Mặc dù ông ấy chỉ ngưng tụ được kim đan bình thường, miễn cưỡng bước vào cảnh giới Xuất Khiếu, nhưng dựa vào nhiệt huyết và ý chí chiến đấu càng đánh càng hăng của mình thì cho dù đánh một chọi một với Thánh giả, thiên sứ cũng không mất ưu thế.

Nhưng trên thế giới này có ông bố nào mà không lo lắng cho con trai kia chứ? Chung quy Diệp Niệm vẫn lo với tính khí cao ngạo của Diệp Thành, anh không biết thực lực cụ thể của kẻ địch đã tùy tiện đánh đến cửa, bị đám người luôn miệng nói công bằng chính nghĩa nhưng thật ra lại hèn hạ vô sỉ tột cùng của Tòa Thánh giết hại.

“Đúng rồi, con vừa trở về cũng nên đi thăm những người khác trong Sương Diệp Lâu, đi thăm Hồng Sương nữa”.

Diệp Thành gật đầu, gần hai năm không gặp, anh thật sự rất nhớ mẹ và những người thân ngày xưa. Trong khi hai người đang nói thì lại nghe thấy một tiếng hét chói tai vang lên.

“Á!”

Diệp Thành và Diệp Niệm giật mình, quay lại nhìn thì thấy Aokawa Sayuri đang bưng chén thuốc đi vào, mắt trợn tròn, môi run rẩy kịch liệt:

“Chủ, chủ, chủ…”

Chữ “nhân” còn chưa kịp thốt ra, hai mắt cô ta lại trợn trắng, ngất đi.

Sau đó, các cô gái nghe tin chạy đến cũng kích động không thôi. Diệp Thành quét thần niệm qua, phát hiện bọn họ đều đã trúc cơ xong. Hai đệ tử của mình và Liễu Băng Dao có dòng máu Thiên Hồ, cùng với hai chị em Aokawa vốn dĩ đã có nền tảng đều đã kết kim đan, xem ra trong hai năm mình vắng mặt, bọn họ đều rất cố gắng.

Sau khi ôn lại chuyện cũ với họ một lúc, Diệp Thành bèn hỏi tình hình mẹ mình, chỉ thấy Diệp Niệm thở dài nói: “Mẹ con vất vả hơn bố nhiều, vừa phải gánh trách nhiệm nặng nề của Huyền Tiên, vừa phải duy trì sự nghiệp kinh doanh của mình. Đáng giận là đám người nhà họ Tần lại bắt đầu hành động ngang ngược sau khi con mất tích, dùng cách trái pháp luật hãm hại tập đoàn Thương Khung và Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông, khiến anh cả Tần Sương tức giận đến mức cắt đứt quan hệ với bọn họ”.

“Nhưng nhà họ Tần lại bắt tay với một tông môn cổ đại, gần đây càng lúc càng lộng hành. Haizz, khổ cho mẹ con và chị họ con rồi”.

“Hừ, nhà họ Tần”, Diệp Thành lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Trước kia nể mặt mẹ con nên mới tha cho bọn họ một đường sống, bây giờ bọn họ lại dám ngang ngược như vậy, đúng là tự tìm đường chết!”

Nửa tiếng đồng hồ sau, Diệp Thành ngồi lên chiếc xe xa hoa đi đến tập đoàn Thương Khung. Lúc này Sương Diệp Lâu gần như đã có thể sánh ngang với phủ Tiêu, xe trong nhà để xe không có chiếc nào dưới năm triệu tệ.

“Chủ nhân, chúng ta đi thẳng đến nhà họ Tần sao?”

Aokawa Sayuri được dẫn theo làm tài xế, vui vẻ đến mức mặt mày đỏ ửng, mở miệng hỏi.

“Không cần, đi đến tập đoàn Thương Khung trước. Tôi bế quan lâu như vậy, đến giờ vẫn chưa gặp mẹ”.

Diệp Thành lười nhác nói.

Còn về nhà họ Tần, bọn họ chỉ như sâu kiến mà thôi, anh sẽ để ý sao? Dù cho Diệp Niệm nhắc anh phải chú ý sức ảnh hưởng một chút, cùng lắm thì không dùng phi kiếm, sử dụng ít chú pháp là được rồi. Huống hồ, Diệp Thành tin rằng nếu nhà họ Tần nghe nói mình đã đến Yên Kinh, nói không chừng còn chạy đến nịnh nọt xin tha ấy chứ.

“Vâng!”

 

Sau khi ôn lại chuyện cũ với họ một lúc, Diệp Thành bèn hỏi tình hình mẹ mình, chỉ thấy Diệp Niệm thở dài nói: “Mẹ con vất vả hơn bố nhiều, vừa phải gánh trách nhiệm nặng nề của Huyền Tiên, vừa phải duy trì sự nghiệp kinh doanh của mình. Đáng giận là đám người nhà họ Tần lại bắt đầu hành động ngang ngược sau khi con mất tích, dùng cách trái pháp luật hãm hại tập đoàn Thương Khung và Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông, khiến anh cả Tần Sương tức giận đến mức cắt đứt quan hệ với bọn họ”.

“Nhưng nhà họ Tần lại bắt tay với một tông môn cổ đại, gần đây càng lúc càng lộng hành. Haizz, khổ cho mẹ con và chị họ con rồi”.

“Hừ, nhà họ Tần”, Diệp Thành lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Trước kia nể mặt mẹ con nên mới tha cho bọn họ một đường sống, bây giờ bọn họ lại dám ngang ngược như vậy, đúng là tự tìm đường chết!”

Nửa tiếng đồng hồ sau, Diệp Thành ngồi lên chiếc xe xa hoa đi đến tập đoàn Thương Khung. Lúc này Sương Diệp Lâu gần như đã có thể sánh ngang với phủ Tiêu, xe trong nhà để xe không có chiếc nào dưới năm triệu tệ.

“Chủ nhân, chúng ta đi thẳng đến nhà họ Tần sao?”

Aokawa Sayuri được dẫn theo làm tài xế, vui vẻ đến mức mặt mày đỏ ửng, mở miệng hỏi.

“Không cần, đi đến tập đoàn Thương Khung trước. Tôi bế quan lâu như vậy, đến giờ vẫn chưa gặp mẹ”.

Diệp Thành lười nhác nói.

Còn về nhà họ Tần, bọn họ chỉ như sâu kiến mà thôi, anh sẽ để ý sao? Dù cho Diệp Niệm nhắc anh phải chú ý sức ảnh hưởng một chút, cùng lắm thì không dùng phi kiếm, sử dụng ít chú pháp là được rồi. Huống hồ, Diệp Thành tin rằng nếu nhà họ Tần nghe nói mình đã đến Yên Kinh, nói không chừng còn chạy đến nịnh nọt xin tha ấy chứ.

“Vâng!”



Aokawa Sayuri trả lời, xe thể thao phát ra tiếng khởi động, chỉ chớp mắt đã đạt tốc độ gần 200 km/h. Nhưng dù gì lúc này Yên Kinh cũng đã là trung tâm quốc tế, nhiều người ngoại quốc chạy đến đây lánh nạn, tình trạng kẹt xe vốn đã nghiêm trọng nay càng tệ hơn, phải đi hơn một tiếng đồng hồ mới đến được tòa cao ốc Thương Khung.

Tập đoàn Thương Khung là công ty lớn nhất nhì Yên Kinh, họ đã mua một tòa cao ốc Thương Khung gần trung tâm thành phố, vô cùng oai phong, khí phách. Diệp Thành vừa xuống xe đã tấm tắc khen:

“Xem ra mẹ làm ăn ở Yên Kinh cũng được lắm đây. Tòa cao ốc trước kia đã rất lợi hại, bây giờ nhìn tòa cao ốc này thì cũng phải vài tỷ mới mua được”.

“Còn không phải sao? Anh nên biết rằng, chỉ có tập đoàn Thương Khung mới mua được chứ công ty bình thường là không thể mua được đâu. Mảnh đất vàng ở Yên Kinh này không phải có tiền là mua được”.

Một chiếc xe Maserati dừng lại ở bên cạnh, một thanh niên nho nhã lịch sự, vóc dáng cao ráo bước ra khỏi xe.

“Ồ? Có vẻ anh hiểu rất rõ về tập đoàn Thương Khung?”, Diệp Thành nhướng mày, quét mắt về phía thanh niên kia.

“Công ty nhà tôi có liên hệ nhiều mặt với tập đoàn Thương Khung, rất hay gặp Chủ tịch Tần và Trợ lý Thư Dao”.

Thanh niên nở nụ cười lịch sự, trong mắt chứa vẻ ngạo nghễ.

Cũng chỉ Diệp Thành là người ở tỉnh khác mới không biết, còn những người khác có ai mà không biết cậu chủ nhà họ Chu, con trai của người cực kỳ giàu có ở Yên Kinh đây chứ?

 



Advertisement
';
Advertisement