Chương 439: Búng tay chém giết
Kể từ khi được Lục Tinh Hà nhận nuôi đến nay, cô bé chưa từng thấy sư phụ mình thất lễ như vậy, thế nên không khỏi kinh ngạc.
"Không ngờ thật, anh ấy lại quay về vào lúc này. Cổ Kiếm Môn đã đi sai nước cờ này rồi".
Lúc này Lục Tinh Hà đã không còn lo lắng nữa, đâu còn dáng vẻ mặt ủ mày chau, anh ta bật cười ha hả.
"Sư phụ, đó là ai vậy?"
Cô bé quay đầu nhìn xuống dưới, tiếc là ba người kia đã đi vào trong rồi, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng. Một nam hai nữ, trông có vẻ khá trẻ, một cô gái trong đó mặc đồ trắng từ đầu đến chân, trông có vẻ là người tu tiên.
"Nhân vật tầm cỡ, một nhân vật tầm cỡ chấn động cả thế giới". Lục Tinh Hà không thể nén nổi sự vui mừng trong lòng, cười ha hả: "Là người mà ta vẫn luôn muốn được gặp, bây giờ anh ấy đang ở ngay phía dưới".
"Ý sư phụ là...Diệp Tiên sư tới rồi?"
Cô bé nghe thế thì sắc mặt thay đổi, đôi mắt lóe lên sự chấn động, trái tim cũng run rẩy.
Cho dù lúc trước khi cô bé nghe thấy sư phụ nhắc đến cái tên này luôn cố tỏ vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng khi người đó thực sự xuất hiện ở dưới tầng thì cô bé cảm thấy không thể nào thở nổi.
Đó là...huyền thoại đương thời đấy!
"Anh họ, Sayuri tham gia bữa tiệc mà còn mặc đồ tu hành làm gì vậy? Giờ ngay cả người của tông môn cổ đại thực sự cũng không mặc thế này khi hoạt động trong thế gian nữa rồi".
Một nam hai nữ đó chính là ba người Diệp Thành vừa ăn no nê đồ ăn ngon, giờ mới vội vàng đi tới. Tần Thư Dao vừa đưa thiệp mời ra vừa hỏi, rất khó hiểu.
"Tôi là hầu gái của chủ nhân, tất nhiên lúc nào cũng phải giữ trạng thái tốt nhất để bảo vệ chủ nhân", Aokawa Sayuri lạnh lùng nói.
Gò má Tần Thư Dao và Diệp Thành đều co rút. Anh đường đường là huyền thoại đương thời, người mạnh nhất giới võ đạo Hoa Hạ mà còn cần một cô gái bảo vệ sao?
Trong ánh mắt khác lạ của mọi người, ba người đi vào hội trường.
Cả sơn trang nhà họ Tầm rất rộng, trừ đại sảnh trung tâm thì còn có ba khu nhà cổ xưa rất lớn. Mỗi chỗ đều có rất nhiều người đứng hầu, có rất nhiều đồ nướng, tôm hùm Úc châu, các loại rượu vang quý được để ngoài trời, có thể lấy bất cứ lúc nào.
Những người có địa vị cao đều tụ tập ở đại sảnh trung tâm.
Ở sân bên ngoài là khu dành cho những người thuộc thế hệ sau của các gia tộc lớn ở Yên Kinh. Họ chẳng buồn quan tâm đến liên minh hay thiếu chủ gì đó. Đó là những chuyện mà những bậc bề trên và lực lượng tinh anh trong gia tộc phải bận tâm, họ chỉ phụ trách chơi là được.
"Ế, đó không phải Tần Thư Dao của tập đoàn Thương Khung sao? Cô ấy cũng đến rồi à?"
"Người đàn ông bên cạnh Tần Thư Dao là ai vậy, nhìn cô ấy thân mật chưa kìa".
"Ôi trời, tên nhóc đó chẳng ra sao cả, còn chẳng bằng tôi nữa". Các cậu ấm ở Yên Kinh đều kinh ngạc kêu lên.
Tần Thư Dao là cô gái xinh đẹp nổi tiếng của giới thượng lưu Yên Kinh, có không biết bao nhiêu người muốn ôm mỹ nhân về nhưng đều bị mỹ nhân kiên quyết từ chối.
"Tên nhóc đó là thái tử của tập đoàn Thương Khung, tên là cái gì ấy, tôi quên mất rồi".
Cậu Chu cũng đến tham gia bữa tiệc, thấy Diệp Thành và Tần Thư Dao thì sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nói.
Bố anh ta tuy rất giàu có ở Yên Kinh, nhưng so với nhà họ Tần, nhà họ Liễu thì kém xa. Cậu Phùng cũng được coi là cậu ấm của gia tộc hạng hai ở Yên Kinh, không chen chân được vào khu vực trung tâm, thế là ở luôn bên ngoài chơi đùa.
"Ha ha, nhìn anh ta như vậy, nếu không có một bà mẹ tài giỏi thì chẳng biết đang đi ăn xin ở đâu kìa".
Các cậu ấm cười lạnh nói, họ cũng không thèm nghĩ đến việc mình rất đúng với câu nói này.
Họ chỉ thuộc gia tộc hạng hai ở Yên Kinh, nhìn Diệp Thành trái ôm phải ấp mà vô cùng ghen tị. Nhưng họ vẫn còn chút đầu óc, biết thế lực của Thương Khung vô cùng lớn mạnh không chọc vào nổi nên chỉ có thể châm chọc vài câu.
Mà tên cậu Chu kia nghe vậy thì mắt lóe lên tia sáng, len lén đi vào trong đại sảnh...
Ba người Diệp Thành chỉ đến tham gia tiệc, cũng lười vào đại sảnh mà ngồi luôn ở đình hóng gió nướng đồ, tiếp tục sự nghiệp thưởng thức đồ ăn ngon của mình. Những loại thịt hảo hạng đẳng cấp được vận chuyển theo đường hàng không từ khắp các nơi trên thế giới được nướng chín vàng thơm ngon, mùi hương nức mũi.
"Kính chào Diệp Tiên sư".
Diệp Thành đang hưởng thụ sự hầu hạ dịu dàng của cô hầu gái thì có một giọng nói cung kính đột nhiên vang lên bên cạnh.
Mọi người quay đầu nhìn thì thấy Lục Tinh Hà đang ôm quyền cung kính cúi người chào.
"Ồ, Lục Tinh Hà à, đã lâu không gặp".
Diệp Thành thuận mồm chào một câu, thực ra anh đã suýt quên người này rồi. Nhưng người ta đột nhiên chui ra, dù gì anh cũng miễn cưỡng nhớ được tên.
Lục Tinh Hà thì thấy chẳng sao cả, được Diệp Tiên sư nhớ tên là anh ta đã cảm thấy vô cùng vinh hạnh rồi, thế nên lại cúi người, nói: "Trước đây mọi người đều nói Tiên sư chết rồi, tôi không hề tin, hôm nay thấy Tiên sư được bình an, tôi thấy may mắn vô cùng".
"Phải rồi, Tiên sư vì chuyện thiếu chủ của Cổ Kiếm Môn thành lập Liên minh thương mại Yên Kinh nên mới xuống núi sao?"
"Thiếu chủ Cổ Kiếm Môn? Liên minh thương mại Yên Kinh?". Ba người Diệp Thành sững sờ, không hiểu ra sao.
Lục Tinh Hà vội giải thích. Sau khi đã nghe rõ ràng, Diệp Thành cười lạnh một tiếng: "Nhà họ Tần to gan thật đấy, dám chống lại tôi, thì ra là đã bám được vào Cổ Kiếm Môn. Họ thực sự cho rằng chỉ dựa vào bản lĩnh của Cổ Kiếm Môn là họ có thể được bảo vệ an toàn sao?"
Lúc này tuy anh vẫn là Kim Đan đỉnh phong nhưng thân thể Hải Hoàng Lưu Ly đã sắp đến Đại Thành, anh toàn toàn không sợ những tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu. Chỉ cần có được thời cơ đột phá thì anh cũng dám đấu với Nguyên Anh!
Mắt Lục Tinh Hà sáng lên, muốn hỏi rõ xem hai năm nay Diệp Thành đi đâu thì đột nhiên có tiếng quát to: "Chính là họ, họ là kẻ trưa nay đã đánh tôi!"
Một đám người ào qua, bao vây đám Diệp Thành lại, kẻ đứng đầu chính là cậu Đường bị đánh hồi trưa.
"Ba người chính là kẻ hôm nay đã đánh gãy xương sư đệ của tôi sao?"
Trong đám người Cổ Kiếm Môn, một người đàn ông lạ mặt đi ra khỏi đám đông, lạnh giọng nói.
Những người xung quanh thấy người đàn ông đó thì sắc mặt thay đổi. Bởi ban nãy người đàn ông này đứng gần Mục Tinh Thần nhất, hiển nhiên là dạng giống như vệ sĩ luôn đi theo người, địa vị cực cao.
Thực tế đúng là như vậy, hắn ta tên Mục Nguyên Đức, là cận vệ mà Mục Tinh Thần tín nhiệm nhất. Hắn ta có tu vi mạnh mẽ vô cùng, là Trúc Cơ đỉnh phong, lại có cả các pháo bảo và công pháp bảo vệ nữa, Kim Đan bình thường cũng chưa chắc làm gì được.
"Tôi đang muốn tìm các người thì các người đã tự vác xác đến rồi".
Diệp Thành nhìn lướt qua đám người Cổ Kiếm Môn, phát hiện tên họ Đường bị đánh cũng ở đây, đầu quấn khăn, vừa ôm mặt vừa nhìn Aokawa Sayuri bằng ánh mắt hận thù.
Lục Tinh Hà vội giải thích. Sau khi đã nghe rõ ràng, Diệp Thành cười lạnh một tiếng: "Nhà họ Tần to gan thật đấy, dám chống lại tôi, thì ra là đã bám được vào Cổ Kiếm Môn. Họ thực sự cho rằng chỉ dựa vào bản lĩnh của Cổ Kiếm Môn là họ có thể được bảo vệ an toàn sao?"
Lúc này tuy anh vẫn là Kim Đan đỉnh phong nhưng thân thể Hải Hoàng Lưu Ly đã sắp đến Đại Thành, anh toàn toàn không sợ những tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu. Chỉ cần có được thời cơ đột phá thì anh cũng dám đấu với Nguyên Anh!
Mắt Lục Tinh Hà sáng lên, muốn hỏi rõ xem hai năm nay Diệp Thành đi đâu thì đột nhiên có tiếng quát to: "Chính là họ, họ là kẻ trưa nay đã đánh tôi!"
Một đám người ào qua, bao vây đám Diệp Thành lại, kẻ đứng đầu chính là cậu Đường bị đánh hồi trưa.
"Ba người chính là kẻ hôm nay đã đánh gãy xương sư đệ của tôi sao?"
Trong đám người Cổ Kiếm Môn, một người đàn ông lạ mặt đi ra khỏi đám đông, lạnh giọng nói.
Những người xung quanh thấy người đàn ông đó thì sắc mặt thay đổi. Bởi ban nãy người đàn ông này đứng gần Mục Tinh Thần nhất, hiển nhiên là dạng giống như vệ sĩ luôn đi theo người, địa vị cực cao.
Thực tế đúng là như vậy, hắn ta tên Mục Nguyên Đức, là cận vệ mà Mục Tinh Thần tín nhiệm nhất. Hắn ta có tu vi mạnh mẽ vô cùng, là Trúc Cơ đỉnh phong, lại có cả các pháo bảo và công pháp bảo vệ nữa, Kim Đan bình thường cũng chưa chắc làm gì được.
"Tôi đang muốn tìm các người thì các người đã tự vác xác đến rồi".
Diệp Thành nhìn lướt qua đám người Cổ Kiếm Môn, phát hiện tên họ Đường bị đánh cũng ở đây, đầu quấn khăn, vừa ôm mặt vừa nhìn Aokawa Sayuri bằng ánh mắt hận thù.
"Cổ Kiếm Môn chúng tôi xưa nay có quan niệm, người không phạm ta ta không phạm người. Anh đánh bị thương sư đệ của tôi, giờ nếu xin lỗi và được sư đệ tôi tha thứ thì chuyện này coi như xong".
Mục Nguyên Đức nói, thái độ đúng mức vừa phải.
Hành vi cử chỉ của hắn ta hào sảng phi phàm, không hổ là đệ tử tinh anh của chốn Huyền Môn.
"Tha thứ? Được chứ, bảo con tiện nhân đó hầu ông đây ba ngày ba đêm thì tôi sẽ tha thứ cho cô ta, nếu không...", tên họ Đường kia cười hì hì, nói.
"Muốn chết à!"
Diệp Thành lắc đầu cảm thán. Buổi trưa anh đã tha cho họ một con đường sống rồi, không ngờ tên này vẫn hồ đồ ngu xuẩn. Anh cũng đâu phải kẻ lương thiện mềm lòng gì.
"Soạt!"
Diệp Thành thuận tay ngoắc tay lên, kiếm cổ sau lưng Mục Nguyên Đức đã bị một sức mạnh vô hình kéo lên ra khỏi vỏ. Nó biến thành một luồng ánh kiếm màu xanh bay vòng quanh không trung, kéo xa cả mười mét, chém đầu tên họ Đường trong đám người, sau đó lại bay về trong vỏ.
Ngự kiếm trăm bước, búng tay giết người, hệt như Kiếm Tiên thực sự.
"Phụt phụt!"