Chương 443: Dù xa vẫn phải giết
“Hay, hay lắm, hay cho một Diệp Thành, hay cho một Diệp Tiên sư!”
Mục Tinh Thần tức đến nỗi run rẩy, từ lúc sinh ra đến giờ anh ta luôn thuận lợi suôn sẻ trong mọi việc, có danh hiệu Cổ Kiếm Môn sừng sững ở đó, ai dám cản trở anh ta? Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải người không nể mặt Cổ Kiếm Môn. Diệp Thành giết người trước mặt mọi người người chính là vả vào mặt anh ta.
“Diệp Tiên sư, anh cố chấp muốn coi Cổ Kiếm Môn chúng tôi là kẻ thù sao? Đừng quên Cổ Kiếm Môn có bậc đại năng cảnh giới Xuất Khiếu, thậm chí có cả cường giả Nguyên Anh, càng không nói đến bây giờ hơn nửa Yên Kinh đều chống lưng cho tôi, thế lực, tình hình bên trong và thực lực của Cổ Kiếm Môn đều vượt xa tưởng tượng của anh, anh phải suy nghĩ cho cẩn thận”.
Mục Tinh Thần không hổ là nhân vật tinh anh trong thế hệ của mình, anh ta nhanh chóng đè nén cơn giận xuống, sắc mặt tĩnh lặng như nước, lạnh lùng nói.
“Chỉ dựa vào cậu? Hoặc là đám không danh không thực lực ở phía sau à?”
Diệp Thành cười giễu cợt, ánh mắt lướt nhìn nhiều gia tộc ở Yên Kinh phía sau Mục Tinh Thần: “Các người muốn đối địch với Diệp Thành tôi sao?”
Bị Diệp Thành nhìn, các gia chủ gia tộc ở Yên Kinh cứng người. Trước đây không biết thân phận của Diệp Thành, tất nhiên họ sẽ thấy không sao, nhưng khi nghe được cái tên Diệp Tiên sư, chỉ cần là người có địa vị ở Yên Kinh, ai mà không biết anh?
Năm đó đến Tiêu phủ cướp dâu, anh một mình một kiếm giết người của một phủ, hai các, ba môn, bốn phái, còn vợ chưa cưới của cậu cả đứng đầu Yên Kinh, nói dẫn đi là dẫn đi; trên đỉnh núi Hoa Sơn, anh ta đánh bại Tiêu Nghĩa Tuyệt, làm Từ Đạc khiếp sợ tới nỗi chết ngay, ngay cả anh họ của mình cũng giết, ai dám chọc vào loại người này?
Càng đừng nói sau đó, một mình Diệp Thành giết chết mười hai Thần Cảnh, ép Huyết Ma lão tổ tự nổ mà chết. Người này chính là sự tồn tại khiến người ta sợ hãi, ngự trị Huyền Tiên, giết người như không, chấn động thế giới.
Đây chính là thần thoại đương thời thật sự!
“Diệp Tiên sư, anh đừng tốn công vô ích nữa, dù anh có mạnh, chẳng lẽ anh không biết sự kinh khủng về quyền lực của Cổ Kiếm Môn sao?”
Mục Tinh Thần đã có dự tính từ trước, không hề quan tâm. Vì muốn lôi kéo các gia tộc ở Yên Kinh mà Cổ Kiếm Môn đã tốn không ít tâm tư đe dọa, dụ dỗ để bắt tay với nhau bằng lợi ích, gần như vững chắc không thể phá vỡ. Mục Tinh Thần tin chắc liên minh lợi ích là liên minh vững chắc nhất, sẽ không ai phản bội lại lợi ích của mình.
Ngay lúc Mục Tinh Thần cực kỳ kiêu ngạo thì chỉ thấy một đám người đi ra, kính cẩn chào Diệp Thành: “Sử Dịch Tiến, nhà họ Sử ở Yên Kinh chào Diệp Tiên sư”.
“Là gia chủ nhà họ Sử?”
Ánh mắt Mục Tinh Thần lóe lên, không quan tâm lắm, nhà họ Sử vốn dĩ là gia tộc kiên quyết phản đối liên minh kinh doanh nên có đứng ra phản bác cũng bình thường.
Nhưng ngay sau đó…
“Giả Chính Hùng, nhà họ Giả ở Yên Kinh chào Diệp Tiên sư!”
“Tiết Nguyên Huy, nhà họ Tiết ở Yên Kinh chào Diệp Tiên sư!”
“…”
Một loạt gia chủ của các gia tộc ở Yên Kinh liên tục bước đến kính cẩn chào Diệp Thành, các con cháu nhà giàu cũng há hốc mồm. Nhà họ Giả, nhà họ Sử, nhà họ Tiết đều là những gia tộc đứng đầu ở Yên Kinh, bình thường các gia chủ không lúc nào là không tỏ ra kiêu ngạo, có lúc nào kính cẩn với một chàng trai bình thường như hôm nay đâu?
Khi mí mắt khẽ giật thì Mục Tinh Thần thấy một người xông từ phía sau anh ta ra, quỳ xuống cầu xin với Diệp Thành:
“Nhà họ Từ ở Yên Kinh cầu xin Diệp Tiên sư tha tội”.
“Nhà họ Liễu ở Yên Kinh cầu xin Diệp Tiên sư tha tội”.
“…”
Dường như chỉ trong tích tắc thôi, gia chủ của các gia tộc ở Yên Kinh đứng bên cạnh Mục Tinh Thần đều tạo phản, cuối cùng chỉ còn lại mấy người của Cổ Kiếm Môn há hốc mồm đứng đó.
“Các…các người?”
Sắc mặt Mục Tinh Thần thay đổi liên tục, không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa. Mắt anh ta như sắp phun ra lửa khi nhìn đám người vừa rồi còn vây quanh mình thể hiện lòng trung thành. Nhưng lúc này giọng một ông lão đứng tuổi vang lên từ ngoài cửa:
“Tiêu Nghĩa Tuyệt dẫn con cháu nhà họ Tiêu ở Yên Kinh đến cung kính nghênh đón Diệp Tiên sư”.
Ngay lập tức sắc mặt Mục Tinh Thần tái đi.
Cuối cùng Mục Tinh Thần cũng nghĩ sai rồi, anh ta đánh giá cao sức ảnh hưởng của mình và Cổ Kiếm Môn, đánh giá thấp trọng lượng của Diệp Thành rồi.
Dù Cổ Kiếm Môn có cường giả Nguyên Anh nhưng chưa từng xuất hiện, không biết còn sống hay đã chết. Nhưng Diệp Thành đứng ngay trước mặt mọi người, trên cả Huyền Tiên. Tin tức anh xuất hiện vừa được truyền ra ngoài thì ngay cả Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng phải đích thân đến đón, còn Mục Tinh Thần thì sao?
Cái gì gọi là thần thoại đương thời?
Hai chữ “đương thời” này ý chỉ trên thế giới hiện tại, hiện nay, thế giới này, nếu không xuất hiện, không chết sống chết ra sao thì sao có thể được gọi là “thần thoại đương thời”?
Mà hai năm trước Diệp Thành lại hết lần này đến lần khác dùng thần uy để chứng minh sức mạnh của mình, hết lần này đến lần khác giết người diệt phái bằng cách thức quyết tuyệt, tuyên bố cho người đời biết sự khủng khiếp của mình. Hơn nữa, Diệp Thành gần ngay trước mặt, còn Cổ Kiếm Môn lại xa tận chân trời, lúc hiện lúc ẩn không thấy tin tức.
Quyền thế có lớn mạnh, lợi ích có to lớn, tiền có nhiều đi chăng nữa cũng chẳng là gì khi đối mặt với sự đe dọa của sống chết cả.
Đi theo Cổ Kiếm Môn thì có tiền có đồ ăn ngon nhưng lại không sống qua nổi đêm nay; không đi theo Cổ Kiếm Môn thì có thể sống tiếp. Nếu anh là gia chủ hai nhà họ Liễu và Từ thì sẽ lựa chọn cái nào?
“Tiêu Nghĩa Tuyệt chào Diệp Tiên sư!”
Mọi người đang ồn ào như thủy triều thì thấy một người đàn ông mặc áo trắng, khôi ngô, phong độ, có vẻ không quá hai mươi tuổi bước đến, phía sau người đó là Thương Long Thất Kiếm và Tiêu Phúc.
Hai năm không gặp mà nhờ việc linh khí khôi phục, Miêu Trung Nhân và Tiêu Dao đã đạt đến Thần Cảnh, còn Tiêu Nghĩa Tuyệt đã đạt đến Huyền Tiên cao cấp, chỉ là hơi thở hơi yếu, hình như đang bị thương.
Diệp Thành vẫn không rõ nhưng những người khác đều biết, mấy người trước Vạn Phật Tông tung hoành ở vùng phía Tây, Tiêu Nghĩa Tuyệt đích thân tìm đến cửa, đại chiến ba ngày ba đêm với Vô Thiên Phật, cuối cùng cả hai đều thất bại, lại còn bị thương.
Hai chữ “đương thời” này ý chỉ trên thế giới hiện tại, hiện nay, thế giới này, nếu không xuất hiện, không chết sống chết ra sao thì sao có thể được gọi là “thần thoại đương thời”?
Mà hai năm trước Diệp Thành lại hết lần này đến lần khác dùng thần uy để chứng minh sức mạnh của mình, hết lần này đến lần khác giết người diệt phái bằng cách thức quyết tuyệt, tuyên bố cho người đời biết sự khủng khiếp của mình. Hơn nữa, Diệp Thành gần ngay trước mặt, còn Cổ Kiếm Môn lại xa tận chân trời, lúc hiện lúc ẩn không thấy tin tức.
Quyền thế có lớn mạnh, lợi ích có to lớn, tiền có nhiều đi chăng nữa cũng chẳng là gì khi đối mặt với sự đe dọa của sống chết cả.
Đi theo Cổ Kiếm Môn thì có tiền có đồ ăn ngon nhưng lại không sống qua nổi đêm nay; không đi theo Cổ Kiếm Môn thì có thể sống tiếp. Nếu anh là gia chủ hai nhà họ Liễu và Từ thì sẽ lựa chọn cái nào?
“Tiêu Nghĩa Tuyệt chào Diệp Tiên sư!”
Mọi người đang ồn ào như thủy triều thì thấy một người đàn ông mặc áo trắng, khôi ngô, phong độ, có vẻ không quá hai mươi tuổi bước đến, phía sau người đó là Thương Long Thất Kiếm và Tiêu Phúc.
Hai năm không gặp mà nhờ việc linh khí khôi phục, Miêu Trung Nhân và Tiêu Dao đã đạt đến Thần Cảnh, còn Tiêu Nghĩa Tuyệt đã đạt đến Huyền Tiên cao cấp, chỉ là hơi thở hơi yếu, hình như đang bị thương.
Diệp Thành vẫn không rõ nhưng những người khác đều biết, mấy người trước Vạn Phật Tông tung hoành ở vùng phía Tây, Tiêu Nghĩa Tuyệt đích thân tìm đến cửa, đại chiến ba ngày ba đêm với Vô Thiên Phật, cuối cùng cả hai đều thất bại, lại còn bị thương.
Phải biết là Vô Thiên Phật là đại tu sĩ đang trong thời kỳ Xuất Khiếu hàng thật giá thật. Tiêu Nghĩa Tuyệt và ông ta người tám lạng kẻ nửa cân, dù có để hai người vào trong Thất Đại Huyền Môn thì cả hai đều có thể vào được top hai mươi.
Trong ánh mắt khó hiểu, sợ hãi của Mục Tinh Thần và ánh mắt sùng bái của mọi người, Tiêu Nghĩa Tuyệt dẫn đầu đi đến kính cẩn cúi người với Diệp Thành: “Tiên sư về lại làm Yên Kinh vinh quang, Nghĩa Tuyệt không thể đón tiếp từ sớm, xin Tiên sư tha lỗi!”
“Chuyện, chuyện gì thế này?”
Mục Tinh Thần cực kỳ khó tin, dù Diệp Thành này có mạnh đến thế nào thì cũng chỉ là Kim Đan đỉnh phong, sao mà Tiêu Nghĩa Tuyệt gặp anh ta lại tỏ ra cung kính hệt như gặp bậc bề trên vậy?
“Ừ, đã lâu không gặp”.
Diệp Thành liếc nhìn Tiêu Nghĩa Tuyệt hơi ngừng động tác một chút nhưng không để tâm lắm, chỉ có lúc nhìn Tiêu Dao, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Xem ra sau trận quyết đấu đó, cái tên công tử bột này cũng xem như là biết hối cải quay đầu lại. Nhờ khôi phục linh khí và sự chỉ dạy tận tâm của bố, lúc này anh ta cũng đã đạt đến Thần Cảnh. Mặc dù vẫn còn kém hơn Mục Tinh Thần nhưng Thần Cảnh bình thường không phải là đối thủ của anh ta.
Gặp được Diệp Thành, Tiêu Nghĩa Tuyệt vui vẻ không thôi, bật cười nói:
“Diệp Tiên sư về rồi, tôi không cần phải lo nghĩ nữa, cũng đến lúc để đám thất đại huyền môn mắt cao hơn trán kia biết cái gì gọi là kẻ dám chống đối mình, dù xa cũng phải giết!”