Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Chương 454: Ỷ thế ức hiếp người

Đợi khi đám người nhà họ Tương rời khỏi, Diệp Thành lắc đầu.

Những người như Tuấn Lam, Tương Chính Thanh, cuối cùng cũng chỉ là người bình thường, tuy rằng có học vị tiến sĩ, địa vị ở trong viện nghiên cứu vô cùng cao, nhưng khoảng cách vẫn còn kém xa so với những người giàu có ở tầng lớp thượng lưu.

Nhưng Diệp Thành cũng không hề để ý đên việc này, anh chuẩn bị sau khi tham gia bữa tiệc sẽ rời khỏi Hải Thành, đi thành Nam Ngọc xử lý Chu Chính Hào, thuận tiện hỏi thăm vị trí của Bạch Vân Quan, dẫn Thẩm Minh Nhan trở về.

“Lão già Chu Chính Hào này, trước khi linh khí hồi phục danh tiếng cũng vô cùng thối nát, nhưng không ngờ lại có thể mặt dày vô liêm sỉ đến mức này, cũng là lúc nên trừ khử tên cặn bã xấu xa này rồi”.

“Nhưng ông ta lúc này dù sao vẫn là cấp trên của Ân U Liên, nếu như mình xử lý Chu Chính Hào, khó tránh sinh ra xung đột với cô ấy…”

Diệp Thành đang suy nghĩ, đột nhiên khu trung tâm của buổi tiệc vang lên âm thanh náo loạn. Các âm thanh tiếng ly rượu vỡ toang và tiếng phụ nữ khóc trộn lẫn vào nhau. Diệp Thành cau mày nhìn qua, đám người đông nghịt nên anh không nhìn rõ được.

Nhưng việc này không làm khó được Diệp Thành, thần niệm của anh phóng ra, trong nháy mắt bao tùm toàn bộ cảnh vật xung quanh.

“Hửm?”

Diệp Thành giật mình thốt lên, không ngờ được nơi xảy ra xung đột lại có người mà anh quen biết, chính là Cố Tuấn Lam vừa mới rời khỏi.

Lúc này Cố Tuấn Lam mặt mũi bầm dập trợn mắt hung dữ nhìn đám người kia, Tương Uyển Như xấu hổ trốn sau lưng chồng, chiếc váy dạ hội sang trọng đã bị xé rách, lộ ra một vùng da trắng ngần.

Tương Chính Thanh hung dữ hỏi: “Ông chủ Phạm, ông đang làm cái gì thế?”

Đối diện với đám người nhà họ Tương là nhóm người có cả nam lẫn nữ. Đứng đầu là một người đàn ông đầu trọc, nhìn qua thì là một người đàn ông trung niên giàu có, ở bên cạnh ông ta còn có một người thanh niên với khí thế hùng hổ, hăng hái vô cùng.

Ông chủ Phạm cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Hừ, bạn gái của con trai ông đụng vào vợ tôi mà không xin lỗi, đánh cậu ta một trận xem như nhẹ lắm rồi”.

Tương Chính Thanh nhướng mày, xã hội thượng lưu coi trọng hòa khí, mọi người thường xuyên thể nào cũng sẽ đụng mặt trong tình huống nào đó, làm sao có thể vì đụng phải người khác đã phải bị đánh rồi? Đây rõ ràng là họ Phạm kia đang muốn báo thù mà.

Từ Tĩnh đứng tại chỗ, chỉ vào người đàn ông trung niên tức giận nói: “Phạm Trường Tân, không phải là viện nghiên cứu của chúng tôi từ chối cho ông nhập cổ phần đầu tư vào thôi sao, ông việc gì đến nỗi phải bắt nạt bọn trẻ? Có bản lĩnh thì lúc đó ông đấu thầu báo giá lên thêm một trăm triệu đi!”

“Vợ à!”, vẻ mặt Tương Chính Thanh biến đổi khi nghe những lời đó.

Phạm Trường Tân là một ông chủ có tiếng ở tỉnh Tô Bắc, đồng thời cũng là ông trùm khét tiếng ở địa phương, nhưng phàm là hạng mục mà gã tham gia đầu tư, không biết là có hiểu hay không đều phải chen một chân vào, cho nên viện nghiên cứu của Tương Chính Thanh đã từ chối yêu cầu nhập cổ phần đầu tư của gã.

Phạm Trường Tân tất nhiên không cam lòng, hết lần này đến lần khác gây khó dễ. Chỉ là Tương Chính Thanh hầu như đều nhẫn nhịn cho qua, chủ yếu là vì kiêng dè Phạm Trường Tân, gã ở trong hai giới hắc bạch đã lâu, trong thế giới ngầm cũng có thế lực của gã, thậm chí nghe đồn gã có quan hệ với nhà họ Thẩm.

Những điều này Tương Chính Thanh tuy không nói nhưng Diệp Thành đã nghe được hết từ lời thì thầm bàn tán của những người xung quanh.

“Giám đốc Thẩm, anh phải đòi lại công bằng cho nhà họ Tương chúng tôi đấy”. Từ Tĩnh quay đầu nói với Thẩm Thiên Lâm.

Thẩm Thiên Lâm cũng là người có tên đệm chữ Thiên trong nhà họ Thẩm, là cùng một dòng với Thẩm Thiên Minh, chỉ là họ hàng xa, nhưng cho dù bối phận có thế nào đi nữa thì ở nhà họ Thẩm ông ta cũng có chút quyền lực. Tương Chính Thanh vừa nãy nói dẫn Cố Tuấn Lam đi là để chào hỏi với ông ta.

Mà lúc này Thẩm Thiên Lâm nhắm mắt lại, dáng vẻ như không quan tâm đến sự đời, việc này khiến cho đám người nhà họ Tương rét lạnh trong lòng.

Mà Phạm Trường Tân lại cười đắc ý nói: “Bà Tương, có những lời nói ra mà không có chứng cứ thì sẽ bị định tội phỉ báng người khác đấy. Thế này đi, con trai bà vừa đánh con trai tôi, bây giờ bảo cậu ta quỳ xuống xin lỗi thì chúng ta xem như chưa có việc gì xảy ra, chị thấy thế nào?”

“Tôi quỳ xuống xin lỗi hắn? Nằm mơ đi!”

Cố Tuấn Lam nhổ một ngụm máu ra nói một cách hung tợn, cậu ta tuy rằng nho nhã lẽ độ, nhưng có sự kiêu ngạo từ tận trong cốt tủy tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước loại thế lực xấu xa này.

“Tên nhóc, xem ra vừa này đánh cậu còn chưa đủ nhỉ, có muốn tôi đánh cho cậu thêm một trận nữa không?”

Con trai của Phạm Trường Tân vặn vẹo cổ tay cười toe toét. Hắn cao to lực lưỡng, từng tập quyền anh và võ thuật, còn từng đánh nhau ở võ đài của thế giới ngầm. Hắn có mấy chục tên thuộc hạ là côn đồ chuyên môn thay nhà họ Phạm giải quyết một số việc đen tối không tiện ra mặt, nghe đồn có người đã bị thiệt mạng.

Cố Tuấn Lam thấy cảnh này nhất thời có chút sợ hãi run rẩy. Tương Uyển Như càng lo lắng nắm chặt lấy tay áo cậu ta không dám buông ra.

“Giám đốc Thẩm!”

Tương Chính Thanh cũng lo lắng sợ hãi nhìn về phía Thẩm Thiên Lâm.

Lúc này Thẩm Thiên Lâm hơi nheo mắt lại, có chút yếu ớt nói: “Chuyện của thế hệ trẻ thì cứ để bọn chúng giải quyết đi. Chịu chút thiệt thòi, xin lỗi một chút thì có việc gì nữa đâu. Anh Tương đừng nên xen vào nữa”.

Ngay khi Thẩm Thiên Lâm nói ra lời này, Phạm Trường Tân và những người khác bật cười ha ha, mà trên mặt của đám người nhà họ Tương đều hiện lên sự tuyệt vọng khốn cùng.

“Đây là một cái bẫy, cố ý dẫn dụ mình vào”.

Trong lòng Tương Chính Thanh như chìm xuống vực sâu, thực ra dựa vào thực lực của nhà họ Tương, ông ta còn chưa đủ tư cách tham gia buổi tiệc tối này của nhà họ Thẩm, nhưng ông ta lại có thể nhận được thư mời. Bây giờ rõ ràng là Phạm Trường Tân và Thẩm Thiên Lâm liên thủ gài bẫy đưa ông ta vào tròng.

Bây giờ ở trước mặt xã hội thượng lưu của ba tỉnh Hoa Đông, dù cho Cố Tuấn Lam có bị đánh một trận hay là quỳ xuống xin tha mạng thì cũng sẽ khiến cho mặt mũi của nhà họ Tương bị mất sạch, e là từ nay cũng không còn mặt mũi nào mà lăn lộn ở Hoa Đông nữa rồi.

Cố Tuấn Lam chỉ là một tên mọt sách nhưng cũng không ngốc, rất nhanh liền nghĩ ra các vấn đề sâu xa trong đó, cậu ta nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị đứng ra:

“Bố, con đi!”

“Tuấn Lam!”

Tương Uyển Như nhất thời kinh ngạc hộ lên, nhìn về phía bố mình, không ngờ Tương Chính Thanh quay đầu lảng tránh, hiển nhiên là đã ngầm đồng ý rồi.

“Bố…”

Tương Uyển Như cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, cảm thấy vô cùng thất vọng, trong lòng cô ta bố mình là người ngay thẳng không sợ cường quyền, ông ấy trở thành như thế này từ khi nào?

Lúc này, ở bên cạnh truyền đến một giọng nói lạnh như băng: “Chủ nhân nhà tôi nói, để cho tên họ Phạm kia quỳ xuống xin lỗi nhà họ Tương, sau đó cút khỏi Hoa Đông, việc này đến đây là kết thúc, bằng không diệt cả nhà”.

Mọi người đều kinh ngạc quay đầu lại, họ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt trần mặc một bộ váy màu trắng từ từ bước tới.

Mà Cố Tuấn Lam càng kinh ngạc đến há hốc mồm thốt lên: “Aokawa Sayuri?”

Cô gái xinh đẹp mỹ lệ băng thanh ngọc cốt mặc bộ váy màu trắng, yểu điệu như nữ hiệp bước ra từ tiểu thuyết võ hiệp, không phải là Aokawa Sayuri thì còn có thể là ai?

Tương Chính Thành và Từ Tĩnh đều nghi ngờ nhìn về phía Aokawa Sayuri.

 

Trong lòng Tương Chính Thanh như chìm xuống vực sâu, thực ra dựa vào thực lực của nhà họ Tương, ông ta còn chưa đủ tư cách tham gia buổi tiệc tối này của nhà họ Thẩm, nhưng ông ta lại có thể nhận được thư mời. Bây giờ rõ ràng là Phạm Trường Tân và Thẩm Thiên Lâm liên thủ gài bẫy đưa ông ta vào tròng.

Bây giờ ở trước mặt xã hội thượng lưu của ba tỉnh Hoa Đông, dù cho Cố Tuấn Lam có bị đánh một trận hay là quỳ xuống xin tha mạng thì cũng sẽ khiến cho mặt mũi của nhà họ Tương bị mất sạch, e là từ nay cũng không còn mặt mũi nào mà lăn lộn ở Hoa Đông nữa rồi.

Cố Tuấn Lam chỉ là một tên mọt sách nhưng cũng không ngốc, rất nhanh liền nghĩ ra các vấn đề sâu xa trong đó, cậu ta nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị đứng ra:

“Bố, con đi!”

“Tuấn Lam!”

Tương Uyển Như nhất thời kinh ngạc hộ lên, nhìn về phía bố mình, không ngờ Tương Chính Thanh quay đầu lảng tránh, hiển nhiên là đã ngầm đồng ý rồi.

“Bố…”

Tương Uyển Như cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, cảm thấy vô cùng thất vọng, trong lòng cô ta bố mình là người ngay thẳng không sợ cường quyền, ông ấy trở thành như thế này từ khi nào?

Lúc này, ở bên cạnh truyền đến một giọng nói lạnh như băng: “Chủ nhân nhà tôi nói, để cho tên họ Phạm kia quỳ xuống xin lỗi nhà họ Tương, sau đó cút khỏi Hoa Đông, việc này đến đây là kết thúc, bằng không diệt cả nhà”.

Mọi người đều kinh ngạc quay đầu lại, họ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt trần mặc một bộ váy màu trắng từ từ bước tới.

Mà Cố Tuấn Lam càng kinh ngạc đến há hốc mồm thốt lên: “Aokawa Sayuri?”

Cô gái xinh đẹp mỹ lệ băng thanh ngọc cốt mặc bộ váy màu trắng, yểu điệu như nữ hiệp bước ra từ tiểu thuyết võ hiệp, không phải là Aokawa Sayuri thì còn có thể là ai?

Tương Chính Thành và Từ Tĩnh đều nghi ngờ nhìn về phía Aokawa Sayuri.

Bọn họ biết người phụ nữ này lúc trước ở cạnh Diệp Thành, nhưng những lời này của cô ta là có ý gì? Yêu cầu người nhà họ Phạm quỳ xuống xin lỗi, cút khỏi Hoa Đông, nếu không thì giết cả nhà người ta? Đây là trò đùa gì chứ.

Chỉ có Tương Uyển Như là vui mừng khôn xiết, cô ta biết mình không chọn sai, Diệp Tiên sư sẽ không bao giờ để người bạn thân thiết từ nhỏ của mình bị bắt nạt.



"Khí phách lớn thật đấy, Phạm Trường Tân này lăn lộn hơn hai mươi năm rồi, còn chưa có ai dám nói với tôi như thế đâu”.

Phạm Trường Tân ánh mắt lạnh lùng, tức giận hừ một tiếng.

Là ông chủ của một công ty bất động sản, Phạm Trường Tân khởi nghiệp với tư cách là một chủ thầu, bắt đầu với một công ty xây dựng nhỏ dần lớn mạnh và kiếm được hàng tỷ đô la, ở Hoa Đông rộng lớn này gã cũng được coi là nhân vật số một số hai, càng đừng nói đến các mối quan hệ với nhà họ Thẩm.

Đứa con trai to cao lực lưỡng bên cạnh gã là Phạm Bưu còn cười đen tối nói: "Chủ nhân khỉ gì chứ, cô gái xinh đẹp, cô muốn chơi như thế nào..."

Không ngờ, khi Phạm Bưu nói ra câu này, Thẩm Thiên Lâm bên cạnh đột nhiên biến sắc nói: "A Bưu, câm miệng!"

Đáng tiếc là quá muộn rồi…

Đôi mắt Aokawa Sayuri sắc bén nhìn qua, cổ tay hơi chuyển động, roi Long Cốt đã ở trong tay.

“Dám xúc phạm chủ nhân, chết!”

 



Advertisement
';
Advertisement