Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Chương 456: Người ở hai thế giới

Nhất thời mọi người ở nhà họ Thẩm đều như gặp được thần tượng, tạo thành một vòng tròn khổng lồ bao vây lấy Diệp Thành. Vô số người là lãnh đạo cấp cao, các doanh nhân nổi tiếng, gia chủ các gia tộc lớn đều chạy đến muốn chào hỏi với anh.

Chỉ có những người ở tầng lớp dưới như Tương Chính Thanh còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, lôi kéo một người đang chạy đến: “Giám đốc Nhậm, Diệp Tiên sư này là ai thế, nhìn có vẻ rất lợi hại thì phải?”

“Ha ha, đâu chỉ là lợi hại, đó chính là nhân vật lớn không gì không làm được đấy, một người độc nhất vô nhị!”

Người gọi là giám đốc Nhậm muốn thoát khỏi Tương Chính Thanh, bỗng nhiên nhớ đến việc gì đó, trên mặt nở một nụ cười và nói: “Chính Thanh, anh hình như quen biết Diệp Tiên sư thì phải”.

Tương Chính Thanh gật đầu nói: “Ừ, cậu ấy và con rể tôi là bạn thân từ thuở nhỏ”.

“Ai da!”

Giám đốc Nhậm đột nhiên vỗ đùi kêu lên: “Có quan hệ thế này sao không nói sớm, tôi nói cho anh biết, nhà anh sắp phất rồi. Sau này có Diệp Tiên sư, Cả Hoa Đông rộng lớn này thậm chí là cả Hoa Hạ, ai còn dám chọc vào nhà họ Tương các anh chứ”.

“Hả?”

Vợ chồng nhà họ Tương ngẩn người ra không nói nên lời, Tương Uyển Như lại tươi cười vui sướng, biết chính mình cuối cùng cũng nhặt được bảo bối rồi.

Chỉ có Cố Tuấn Lam vẫn im lặng thất thần, nhìn người thanh niên được mọi người vây xung quanh chào đón như là các vì sao vây quanh mặt trời vậy, nhớ lại những lời vợ mình đã từng nói, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả.

Vợ mình nói đúng, cuộc đời này của cậu ta sẽ cách Diệp Thành càng ngày càng xa…

Mà người đàn ông trung niên ở trên tầng hai cũng thở dài chán nản, đứng dậy nói: “Các anh em, theo anh xuống lầu chào hỏi Diệp Tiên sư. Từ nay trở đi Hoa Đông này là của nhà họ Thẩm rồi. Chúng ta không làm gì được nữa rồi”.

Đám người Độc Nhãn trơ mắt nhìn nhau, nhịn không được mà hỏi: “Anh cả, Diệp Tiên sư này rốt cuộc là ai thế”.

“Ha ha, các chú đừng biết thì tốt hơn”.

Trong mắt người đàn ông trung niên hiện lên một vẻ sùng bái cuồng nhiệt, nói: “Các chú chỉ cần biết đời này chúng ta không thể khiêu khích nhân vật lớn kia, đó là nhân vật lớn chân chính!”

Diệp Thành cũng không ở trong đại sảnh quá lâu, anh nhanh chóng đi cùng Thẩm Hàn Lâm đi ra phía sau nghỉ ngơi.

Anh đến đây chủ yếu là lộ mặt để giúp nhà họ Thẩm ổn định lại cục diện.

Ngay hôm qua, Diệp Thành vừa mới thu phục toàn bộ Yên Kinh, tin tức này truyền đi rất nhanh, Hoa Đông tất nhiên sẽ có không ít người nghe tin, biết được sức mạnh của huyền thoại đương thời là anh khủng khiếp như thế nào. Từ hôm nay trở đi người dám chọc vào nhà họ Thẩm thì họ đã ít lại còn ít hơn.

“Ông Tương, Anh Cố, Tiên sư muốn gặp hai người”.

Ngay lúc buổi tiệc kết thúc, lúc đám người Tương Chính Thanh định rời khỏi hì có một người ở nhà họ Thẩm đến nói nhỏ với họ.

“Anh Diệp phải không?”, Tương Chính Thanh và Cố Tuấn Lam nhìn nhau, gật đầu nhè nhẹ.

Ngay sau đó, nhà họ Tương đi theo sau, đi một vòng qua trước sơn trang, đi vào sau nhà.

Trang viên nhà họ Thẩm đã được cải tạo rất nhiều lần trong ba năm qua, mở rộng khá nhiều, trên con suối nhỏ có cây cầu con bắc qua, hành lang quanh co được chạm khắc bởi các hoa văn tinh xảo. Những người hầu đi ngang qua đều mặc sườn xám màu xanh da trời, ai cũng thoát tục, dung mạo xinh xắn. Họ đều đeo một đôi một đôi giày thêu hoa, bước đi nhẹ nhàng không hề phát ra tiếng động, dường như đến từ một gia đình Trung Hoa dân quốc thời xưa cũ.

“Đây mới thực sự là phong cách của gia tộc lớn”. Tương Chính Thanh trong lòng kinh ngạc không thôi.

Trang viên của nhà họ Thẩm, từ trước đến nay chưa bao giờ mở ra, có thể vào không phải là người có địa vị cực kỳ cao thì cũng là người thân thiết với nhà họ Thẩm. Đám người Cố Tuấn Lam lần đầu tiên vào đây cảm thấy như vào mê cung vậy.

Ông ta thi thoảng còn nhìn thấy ở ngoài cửa có đặt hai bình hoa sứ men xanh là đồ cổ lưu truyền lại từ thời nhà Thanh, có hơn một trăm năm lịch sử, bán lại cũng có thể bán được mười mấy hai mươi triệu, bây giờ lại chỉ là đồ trang trí ngoài cửa.

“Giàu có đến mức này nếu mà so sánh thì nhà họ Tương chúng ta chỉ là bình dân mà thôi, Tuấn Lam, con không bao giờ được kiêu ngạo tự đại, lát nữa gặp được anh Diệp phải chú ý chừng mực đấy”.

Tương Chính Thanh thở dài một tiếng, dặn dò con rể của mình.

“Vâng, con biết rồi bố”.

Cố Tuấn Lam gật đầu đồng ý, trong lòng có chút chua xót không hiểu nổi. Mà Từ Tĩnh và Tương Uyển Như đã sớm nhìn đến chóng mặt, còn không kịp nhìn hết.

Chẳng mấy chốc, mọi người đi càng lúc càng nhanh, sau khi đi qua vài cánh cửa, bắt đầu xuất hiện bảo vệ khoanh tay đứng nghiêm. Những bảo vệ này bất động như núi, khí thế uy nghiêm, đều có một luồng sát khí vờn quanh. Tất cả đều là cao thủ hiếm có của giới võ đạo, lúc này đều bảo vệ ở bên ngoài, đến cuối cùng thậm chí còn nhìn thấy chính Thẩm Hàn Lâm bảo vệ ở bên ngoài cửa phòng.

Anh ta cũng từng học võ ở Sương Diệp Lâu, chỉ là sau đó vẫn không bỏ được Hiệp hội thương mại liên hiệp và nhà họ Thẩm nên đã quay về điều hành, chỉ là Diệp Thành cũng đã lưu lại công pháp vô cùng lợi hại cũng như một viên linh đan để giúp đỡ, cho nên Thẩm Hàn Lâm lúc này cũng là một tu sĩ ở cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ, Võ Thánh bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ.

Vợ chồng nhà họ Tương ban đầu còn khá mơ hồ về địa vị của Diệp Thành. Nhưng bây giờ nhìn thấy cả người đứng đầu của Hiệp hội thương mại liên hiệp, cậu ba nhà họ Thẩm thường ngày vô cùng cao quý lại ở dây cung kính bảo vệ, trong lòng không khỏi rung động mạnh, thái độ càng tôn kính hơn.

“Diệp Tiên sư ở bên trong, mọi người đi vào đi”.

Nhìn thấy mọi người đã đến, Thẩm Hàn Lâm khẽ gật đầu, ra dấu mời mọi người vào trong.

Đám người Tương Chính Thanh cẩn thận đẩy cửa vào liền nhìn thấy Diệp Thành đang ngồi uống trà, ở đối diện anh là gia chủ nhà họ Thẩm – Thẩm Thiên Minh đang ngồi nghiêm chỉnh. Mà cô gái xinh đẹp vừa giết Phạm Bưu là Aokawa Sayuri đang cung kính đứng đằng sau.

“Diệp Tiên sư”.

Tương Chính Thanh không dám nhìn thẳng vào Diệp Thành, khép nép cúi đầu miễn cưỡng nở một nụ cười hiền hòa. Từ Tĩnh mắt cao hơn đầu giờ phút này cũng nở một nụ cười nịnh bợ.

“A Thành…”

Cố Tuấn Lam vẻ mặt phức tạp, không biết nên nói cái gì.

Năm đó cho dù vợ có nói như thế, nhưng Cố Tuấn Lam không cảm thấy mình và Diệp Thành có sự khác biệt gì.

Nhưng hôm nay nhìn thấy những người mà chính mình chi có thể ngưỡng vọng, vô số gia đình giàu sang phú quý đều cung kính với Diệp Thành, nhìn thấy gia sản đầy ắp của nhà họ Thẩm, Cố Tuấn Lam mới thật sự nhận ra, ba chữ Diệp Tiên sư này có trọng lượng lớn đến cỡ nào.

“Không cần khách sáo, cháu và Tuấn Lam là anh em thân thiết, gọi cháu Diệp Thành là được”. Diệp Thành cầm chén trà thản nhiên nói.

Chỉ là anh nói như thế nhưng Tương Chính Thanh nào dám gọi, liền đổi cách gọi: “Cậu Diệp”.

Diệp Thành cũng kệ bọn họ, đến địa vị bây giờ của Diệp Thành đã không còn mấy ai có thể dùng thái độ bình thường để đối đãi anh, ngay cả một số người bạn thân thiết thuở nhỏ, bạn học cũ, bạn cùng phòng nhìn thấy anh, đoán chừng rất khó để quay về như trước đây được nữa.

Anh lạnh nhạt nói: “Tôi tìm mọi người đến đây để ôn lại một chút chuyện cũ. Tôi và Tuấn Lam đã lâu không gặp nhau, muốn tâm sự một chút chuyện xưa”.

“Đúng đúng, vậy thì anh với Tuấn Lam và Uyển Như ôn chuyện đi. Tôi và vợ xin cáo từ, không quấy rầy anh nữa”.

Tương Chính Thanh cúi đầu lần nữa, kéo Từ Tịnh còn đang ngơ ngác rời khỏi đây. Đợi khi bố mẹ vợ đi rồi, Cố Tuấn Lam còn đang ngẩn người đứng tại chỗ.

Diệp Thành cười mắng: “Làm gì đấy, còn không mau ngồi xuống, tôi biết cậu trọng sắc khinh bạn, mới hơn có hai năm không gặp đã quên người anh em này rồi hay sao?”

Cố Tuấn Lam thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên là thoải mái hơn nhiều, vừa ngồi xuống liền trêu chọc: “Không phải là do uy danh của A Thành cậu quá lớn dọa cho tôi suýt tè ra quần sao”.

“Cậu không biết đâu, khí thế vừa nãy của cậu quá đỉnh, giống như các tể tướng và quan lại trong phim cổ trang ngày xưa ấy”.

 

Cố Tuấn Lam vẻ mặt phức tạp, không biết nên nói cái gì.

Năm đó cho dù vợ có nói như thế, nhưng Cố Tuấn Lam không cảm thấy mình và Diệp Thành có sự khác biệt gì.

Nhưng hôm nay nhìn thấy những người mà chính mình chi có thể ngưỡng vọng, vô số gia đình giàu sang phú quý đều cung kính với Diệp Thành, nhìn thấy gia sản đầy ắp của nhà họ Thẩm, Cố Tuấn Lam mới thật sự nhận ra, ba chữ Diệp Tiên sư này có trọng lượng lớn đến cỡ nào.

“Không cần khách sáo, cháu và Tuấn Lam là anh em thân thiết, gọi cháu Diệp Thành là được”. Diệp Thành cầm chén trà thản nhiên nói.

Chỉ là anh nói như thế nhưng Tương Chính Thanh nào dám gọi, liền đổi cách gọi: “Cậu Diệp”.

Diệp Thành cũng kệ bọn họ, đến địa vị bây giờ của Diệp Thành đã không còn mấy ai có thể dùng thái độ bình thường để đối đãi anh, ngay cả một số người bạn thân thiết thuở nhỏ, bạn học cũ, bạn cùng phòng nhìn thấy anh, đoán chừng rất khó để quay về như trước đây được nữa.

Anh lạnh nhạt nói: “Tôi tìm mọi người đến đây để ôn lại một chút chuyện cũ. Tôi và Tuấn Lam đã lâu không gặp nhau, muốn tâm sự một chút chuyện xưa”.

“Đúng đúng, vậy thì anh với Tuấn Lam và Uyển Như ôn chuyện đi. Tôi và vợ xin cáo từ, không quấy rầy anh nữa”.

Tương Chính Thanh cúi đầu lần nữa, kéo Từ Tịnh còn đang ngơ ngác rời khỏi đây. Đợi khi bố mẹ vợ đi rồi, Cố Tuấn Lam còn đang ngẩn người đứng tại chỗ.

Diệp Thành cười mắng: “Làm gì đấy, còn không mau ngồi xuống, tôi biết cậu trọng sắc khinh bạn, mới hơn có hai năm không gặp đã quên người anh em này rồi hay sao?”

Cố Tuấn Lam thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên là thoải mái hơn nhiều, vừa ngồi xuống liền trêu chọc: “Không phải là do uy danh của A Thành cậu quá lớn dọa cho tôi suýt tè ra quần sao”.

“Cậu không biết đâu, khí thế vừa nãy của cậu quá đỉnh, giống như các tể tướng và quan lại trong phim cổ trang ngày xưa ấy”.

“Địa vị của chủ nhân tôi hiện tại, nếu trở về ngày xưa, cho dù là quốc sư, tể tướng, hoàng đế gặp được cũng phải kính cẩn lễ phép cúi đầu thôi”. Aokawa Sayuri bình thản nói.

“Đúng đấy, không ngờ mới hai năm không gặp, lão đại đã vượt chúng tôi xa quá rồi”.



Cố Tuấn Lam cười cười, trong mắt hiện lên sự cô đơn lạc lõng.

Diệp Thành xua tay nói: “Không nói việc này nữa, nói một chút chuyện Diệp gia trang đi”.

Vừa nhắc đến quê nhà, Cố Tuấn Lam hiển nhiên là tích cực hơn nhiều, nói vài chuyện nhỏ từng xảy ra, bầu không khí ngượng ngùng lúc đầu nhanh chóng biến mất. Sau đó Thẩm Hàn Lâm còn mang đến hai vò rượu đã được ủ rất lâu được lấy ra từ hầm ủ rượu, những vò rượu này đều được ủ đến cả mấy chục năm, có thể thấy nó quý giá đến mức nào.

Cố Tuấn Lam nâng vò rượu lên muốn chạm vò với Diệp Thành, Diệp Thành rất sảng khoái đồng ý.

Tương Uyển Như ở bên cạnh quan sát, trên mặt để lộ ra nụ cười thoải mái: Trước đây mẹ luôn kiên trì muốn Tuấn Lam ở rể mãi, đến cả họ cũng muốn đổi thành họ Tương, Tuấn Lam cắn răng không chịu đồng ý, cũng không biết phải chịu bao nhiêu uất ức. Bây giờ thì tốt rồi, bố mẹ sẽ coi anh ấy như bảo bối…”

Cả một tối, Cố Tuấn Lam uống đến say khướt, Diệp Thành bảo người nhà họ Thẩm chuẩn bị cho anh ta và Tương Uyển Như ngủ lại đây. Đợi ngày thứ hai Cố Tuấn Lam tỉnh lại, hỏi người nhà họ Thẩm mới biết Diệp Thành đã dẫn theo Aokawa Sayuri rời khỏi từ sớm rồi.

“Như thế liền đi rồi sao?”

Cố Tuấn Lam tâm thần hoảng hốt, cậu ta cảm thấy mình sợ rằng cả đời này sẽ không thể gặp lại được Diệp Thành nữa.

Bởi vì bọn họ đã là người của hai thế giới rồi…

 



Advertisement
';
Advertisement