Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Chương 482: Nghe nói anh muốn giết tôi?

Diệp Thành nhẹ nhàng vươn tay ra, không hề sử dụng một chút pháp lực nào. Luồng kiếm khí có thể sánh với linh khí thượng phẩm, lại ngoan ngoãn rơi vào trong tay Diệp Thành, hóa thành một luồng khí nhỏ quấn quanh ngón tay.

Diệp Thành đã tu luyện thành Cửu Huyền Vạn Kiếm Quyết, mười trượng xung quanh đều hóa thành lãnh địa kiếm khí của anh, tất cả kiếm xung quanh đều nằm trong sự điều khiển của anh, nói gì đến một luồng kiếm khí nhỏ nhoi cơ chứ? Cho dù là cao thủ Nguyên Anh đánh nhau với anh cũng chỉ có thể dựa vào pháp bảo thần thông, làm sao dám dùng kiếm cơ chứ?

“Làm sao có thể?”

Lần này, mọi người hoàn toàn kinh ngạc không nói lên lời.

Đặc biệt là Thanh Toàn Tiên tử và Đinh Tự Như, sắc mặt cứng đờ, năng lực như thế, phép thần thông như thế dường như rất giống với các trưởng lão đứng đầu và lão tổ trong rông môn bọn họ. Nhưng các lão tổ ấy ít nhất cũng là Chân Quân ở cảnh giới Xuất Khiếu.

Còn đám người Tô Như Sương càng không thể tin vào mắt mình, hai mắt trợn tròn như muốn rơi xuống đất.

“Thánh Ngân Diệt Tuyệt!”

Kim Ngân Tử đã phẫn nộ đến mất hết lý trí rồi, ông ta đường đường là trưởng lão của tộc Bí Ngân, Chân Quân cảnh giới Xuất Khiếu, thế mà đối phó một tên nhóc không biết chui từ đâu ra mà mãi vẫn không giải quyết được, mặt mũi cũng mất sạch rồi.

Các luồng khí bạc điên cuồng dâng lên xung quanh cơ thể Kim Nhân Tử, một mặt trời khổng lồ màu bạc nhanh chóng mọc lên như được đúc bằng bạc vậy. Dưới ánh nắng mặt trời, cả người Kim Ngân Tử đều hóa thành một màu bạc huyền bí và trông vô cùng thần thánh, chân nguyên cuồn cuộn dâng trào mãnh liệt khắp cơ thể ông ta, giống như uy lực của sấm sét, uy áp tăng vọt đến mức cực hạn, ép cho người trong phạm vi ba trăm trượng không ai có thể đứng được nữa.

Lúc này, Kim Ngân Tử đã dùng toàn lực, không hề bảo lưu chút nào nữa.

“Ồn ào”.

Lần này, Diệp Thành không đợi ông ta ra chiêu trước nữa, bắt đầu tung chiêu đánh ra.

Có một luồng ánh sáng xanh xuất hiện trong tay anh, nó ngay lập tức bay thẳng lên trời, hóa thành một luồng ánh kiếm. Luồng ánh kiếm như được tạo thành bởi ngọc bích, nhìn kĩ thì nó giống như một thanh kiếm ngọc bích nhỏ. Những luồng kiếm khí xung quanh mạnh mẽ phóng thẳng lên trời.

“Chém!”

Diệp Thành búng nhẹ ngón tay, thanh kiếm ngọc bích lao nhanh như tia chớp đánh thằng về phía Kim Ngân Tử.

Uy lực của một kiếm này có có thể diễn tả được bằng lời, khi vừa mới bắn ra, nó vẫn không phát ra âm thanh nào, nhưng sao khi rời khỏi tay của Diệp Thành liền giống như sấm sét đang ùn ùn kéo tới, nổ đùng đoàng không ngừng, thanh kiếm cắt ngang qua hư không, làm chấn động cả núi rừng, làm cho cả dãy núi Thiên Độc liên tục rung chuyển.

Kiếm khí Lôi Âm!

Sắc mặt những người ở đây đều biến đổi, ai nấy cũng đều sợ hãi trước sức mạnh khủng khiếp của một kiếm này.

Mà Kim Ngân Tử cũng giật bắn mình, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ thất thần.

Nhưng đã quá muộn rồi…

Diệp Thành đã thành thạo Cửu Huyền Vạn Kiếm Quyết, một kiếm được tạo thành bằng chân khí tinh thuần của anh, uy lực khủng bố đến cỡ nào cơ chứ?

Mọi người đều cảm thấy thanh kiếm như linh dương treo sừng hoàn hảo không tì vết, hoàn mỹ tuyệt diệu vô cùng, căn bản không có cách nào chống lại được. Cho dù là núi Côn Lôn ở đây cũng có thể chém thành hai nửa. Thực tế thì Kim Ngân Tử cũng không thể ngăn cản nổi một kiếm này.

Ông ta vừa mới phản ứng lại, mặt trời lớn màu bạc ở trên đầu đã bị chém làm đôi. Nếu không phải nhanh chóng thoát ra, hóa thành luồng sáng bạc để chạy trốn thì e là đã sớm vong mạng dưới kiếm của Diệp Thành rồi.

“Chết tiệt, cậu ta cũng là Chân Quân Xuất Khiếu!”

Kim Ngân Tử trong lòng vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.

Chân Quân Xuất Khiếu cho dù là ở quần đảo Nam Ngọc cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Người trẻ tuổi ở nơi đây không một ai có thể bước vào cảnh giới Xuất Khiếu, tên nhóc này rốt cuộc là từ đâu chui ra thế?

“Còn may né được một kiếm của cậu ta, vẫn nên nhờ lão tổ của tộc Bí Ngân đến giải quyết cậu ta thôi”.

Ông ta vừa mới định trốn khỏi đây liên hệ cao thủ tộc mình quay lại trả thù, liền nhìn nhìn thấy những người xung quanh liên tục hô hoán, nhìn về phia ông ta với ánh mắt sợ hãi tột độ.

“Có chuyện gì thế, mọi người sao lại nhìn mình với ánh mắt như thế chứ?”

Kim Ngân Tử cảm thấy không ổn, ông ta cúi đầu nhìn, lúc này mới thấy được lột vệt máu kéo dài từ cổ đến phần bụng của ông ta. Chiến giáp Thánh Ngân mà ông ta mặc đã vỡ vụn từ khi nào, rõ ràng là linh khí trung phẩm, lại bị đánh cho vỡ nát tan tành, mất hết linh khí. Còn về Kim Ngân Thánh thể được mệnh danh có thể chiến đấu với trời đất, có thể chống lại ma thú thời thái cổ, càng giống như đậu phụ, bị kiếm khí chém qua, vỡ nát không còn lại chút gì.

“Thì ra, mình đã bị trúng chiêu rồi”. Kim Ngân Tử không nhịn được cười cay đắng, vừa định nói chuyện thì…

Vô số kiếm khí từ trong người ông ta bùng nổ. Mọi người đều nhìn thấy vị trưởng lão của tộc Bí Ngân, một trong những cường giả mạnh nhất đương thời đã bị giết chết, cả người bị chém thành hai mảnh, tất cả xương cốt, máu thịt dều bị kiếm khí chém nát thành từng mảnh vụn, không còn sót lại một chút gì.

Một kiếm chém ra, Kim Ngân Tử chết!

Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người ở trước cổng trời đều nói không nên lời. Cho dù là đám người Thu Linh Nhi hay là đám đệ tử chân truyền của các môn phái lớn, tất cả đều như hóa đá.

Đặc biệt là Chu Vân hai mắt trợn trừng, sợ hãi đến run rẩy cả người.

Kim Ngân Tử được mệnh danh là tung hoành thiên hạ không có đối thủ, đã chết rồi? Bị tu sĩ Hoa Hạ dùng đúng một kiếm giết chết? Điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, cho dù là Tô Như Sương cũng không dám tin tưởng, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, cứ như đây là lần đầu cô ta nhìn thấy anh vậy.

Giờ phút này, bên ngoài động phủ của Vạn Độc Ma Quân chỉ nghe thấy tiếng gió rít gào nghe rõ mồn một…

Từ các đệ tử đích truyền của các tông môn lớn ở quần đảo Nam Hạ cho đến các lão tổ Kim Đan hay người tu tiên bình thường đều tụ tập tại đây. Chỉ tính mỗi các cường giả Kim Đan cũng phải có mười mấy người, nhưng không ai nói được lời nào.

Kim Ngân Tử bị Diệp Thành giết bằng một cái búng tay là Chân Quân cảnh giới Xuất Khiếu đấy! Việc này quá mức kinh khủng. Diệp Thành giết Kim Ngân Tử mà cảm giác hời hợt nhẹ nhàng như vừa làm một việc không dùng đến sức lực vậy, chứng tỏ thực lực của anh hoàn toàn vượt xa so với Kim Ngân Tử mới có thể làm được như thế.

“Cảnh giới Hóa Anh? Đây là một vị Tiểu Thiên Quân!”



Mọi người trong lòng đều sợ hãi lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thành đều mang theo sự kính sợ.

Hóa Anh là một bước cuối cùng của Nguyên Anh, phàm là tu sĩ đật đến cảnh giới Xuất Khiếu đỉnh phong, có người thì Kim Đan sẽ từ từ biến hóa, đã có được một phần sức mạnh của Nguyên Anh, có thể nghiền áp cao thủ Xuất Khiếu bình thường. Tiểu Thiên Quân là để nói về người đã đạt đến cảnh giới Hóa Anh, chuẩn bị đạt đến Nguyên Anh, địa vị vô cùng tôn quý, chỉ thấp hơn một chút so với Nguyên Anh.

“Việc này sao có thể xảy ra cơ chứ? Cho dù là đám người Nam Ly Vương, Bắc Võ đại sư đều chưa chắc đã đạt đến Hóa Anh, một người thanh niên vô danh sao có thể đạt đến cảnh giới này cơ chứ? Trừ phi cậu ta là đệ tử quan môn của lão quái vật Nguyên Anh nào đó?”

Thanh Toàn Tiên Tử kinh ngạc tự hỏi, không chỉ là cô ta, phần lớn cao thủ Kim Đan đều không thể hiểu nổi.

Đặc biệt là Hoa Cung Phụng của phủ thành chủ, ông ta được phái đến đây để bảo vệ cho Chu Vân, khi vừa mới nhìn thấy Kim Ngân Tử đã chuẩn bị bỏ trốn rồi, lúc này liền nhìn thấy Diệp Thành bộc phát thần uy, đến giờ vẫn không dám tin vào mắt mình.

“Tên nhóc này ràng chỉ là người Hoa tộc, lần trước mình nhìn thấy cậu ta còn sợ hãi không nói nên lời. Làm sao mà mới thoắt một cái đã trở thành Tiểu Thiên Quân rồi?”

Hoa Cung Phụng không muốn tin, nhưng hình ảnh Diệp Thành chỉ dùng một cái búng tay đã giết chết trưởng lão của tộc Bí Ngân cứ hiện rõ mồn một trong đầu ông ta. Mọi người cho dù không hiểu gì đi nữa cũng phải cung kính cúi đầu. Đối diện là một vị tu sĩ sắp tiến vào Nguyên Anh, ai có thể không sợ cơ chứ?

Diệp Thành liếc mắt nhìn quanh, nhìn về phia Linh Phong Tử: “Nghe nói có người vừa định giết tôi?”

Linh Phong Tử nhất thời rùng mình một cái, mỉm cười nói: “Anh, anh nói đùa rồi, đây chắc chỉ là hiểu lầm mà thôi…”

Nhưng Diệp Thành không cho gã cơ hội ngụy biến, trực tiếp dùng một chưởng đánh ra, liền chụp chết Linh Phong Tử - thiên tài được gọi là đệ tử chân truyền của Nho Phong Môn, thân phận địa vị không dưới trưởng lão.

“Tôi giết Linh Phong Tử, các người có giúp gã báo thù luôn không?”

Diệp Thành nhẹ giọng nói, nhưng lại như thanh âm của sấm sét giáng xuống. Hai người Thanh Toàn Tiên Tử và Đinh Tự Như đều biến sắc. Bọn họ tuy là đệ tử đích truyền của tông phái, có thể không thèm để ý đến các gia tộc tu tiên bình thường. Nhưng đối mặt với cường giả khủng khiếp như Diệp Thành, ai dám ra tay cơ chứ?

“Tiểu Thiên Quân nói đùa, Chúng tôi và Linh Phong Tử chỉ là gặp mặt trên đường, không phải bạn bè thân thiết gì, xin anh đừng hiểu lầm”.

Đinh Tự Như vội vàng thanh minh, tuy rằng là huynh đệ thân thiết với Linh Phong Tử nhưng hắn ta lại không dám biểu lộ ra bất kì sự bất mãn nào.

“Việc này sao có thể xảy ra cơ chứ? Cho dù là đám người Nam Ly Vương, Bắc Võ đại sư đều chưa chắc đã đạt đến Hóa Anh, một người thanh niên vô danh sao có thể đạt đến cảnh giới này cơ chứ? Trừ phi cậu ta là đệ tử quan môn của lão quái vật Nguyên Anh nào đó?”

Thanh Toàn Tiên Tử kinh ngạc tự hỏi, không chỉ là cô ta, phần lớn cao thủ Kim Đan đều không thể hiểu nổi.

Đặc biệt là Hoa Cung Phụng của phủ thành chủ, ông ta được phái đến đây để bảo vệ cho Chu Vân, khi vừa mới nhìn thấy Kim Ngân Tử đã chuẩn bị bỏ trốn rồi, lúc này liền nhìn thấy Diệp Thành bộc phát thần uy, đến giờ vẫn không dám tin vào mắt mình.

“Tên nhóc này ràng chỉ là người Hoa tộc, lần trước mình nhìn thấy cậu ta còn sợ hãi không nói nên lời. Làm sao mà mới thoắt một cái đã trở thành Tiểu Thiên Quân rồi?”

Hoa Cung Phụng không muốn tin, nhưng hình ảnh Diệp Thành chỉ dùng một cái búng tay đã giết chết trưởng lão của tộc Bí Ngân cứ hiện rõ mồn một trong đầu ông ta. Mọi người cho dù không hiểu gì đi nữa cũng phải cung kính cúi đầu. Đối diện là một vị tu sĩ sắp tiến vào Nguyên Anh, ai có thể không sợ cơ chứ?

Diệp Thành liếc mắt nhìn quanh, nhìn về phia Linh Phong Tử: “Nghe nói có người vừa định giết tôi?”

Linh Phong Tử nhất thời rùng mình một cái, mỉm cười nói: “Anh, anh nói đùa rồi, đây chắc chỉ là hiểu lầm mà thôi…”

Nhưng Diệp Thành không cho gã cơ hội ngụy biến, trực tiếp dùng một chưởng đánh ra, liền chụp chết Linh Phong Tử - thiên tài được gọi là đệ tử chân truyền của Nho Phong Môn, thân phận địa vị không dưới trưởng lão.

“Tôi giết Linh Phong Tử, các người có giúp gã báo thù luôn không?”

Diệp Thành nhẹ giọng nói, nhưng lại như thanh âm của sấm sét giáng xuống. Hai người Thanh Toàn Tiên Tử và Đinh Tự Như đều biến sắc. Bọn họ tuy là đệ tử đích truyền của tông phái, có thể không thèm để ý đến các gia tộc tu tiên bình thường. Nhưng đối mặt với cường giả khủng khiếp như Diệp Thành, ai dám ra tay cơ chứ?

“Tiểu Thiên Quân nói đùa, Chúng tôi và Linh Phong Tử chỉ là gặp mặt trên đường, không phải bạn bè thân thiết gì, xin anh đừng hiểu lầm”.

Đinh Tự Như vội vàng thanh minh, tuy rằng là huynh đệ thân thiết với Linh Phong Tử nhưng hắn ta lại không dám biểu lộ ra bất kì sự bất mãn nào.

Thanh Toàn Tiên Tử có chút không tình nguyện, nhưng chỉ có thể cúi đầu thanh minh để giữ mạng: “Tôi và Linh Phong Tử cũng không hề có quan hệ gì”.

Nhìn thấy đích truyền của hai tông môn lớn lại phải cúi đầu trước mặt Diệp Thành, những người khác đều không dám nói một câu nào. Ai cũng không muốn đắc tội với một người sắp tiến vào Nguyên Anh, lỡ bị người ta giết thì biết tìm ai đòi lại công bằng bây giờ?

 



Advertisement
';
Advertisement