Chương 484: Anh tài hội tụ
Tiết Mộng Ngưng cực khổ chống lại từng luồng gió đao, tia chớp, đạn băng đột ngột lao tới, khóe mắt cô ta liếc thấy Ngân Linh Tử cũng đang vất vả lao tới từ chỗ bên phải cô ta. Cô ta biết rằng không chỉ là Ngân Linh Tử mà e là tất cả những đối thủ đáng gờm đều phải tới đây.
Ai cũng không muốn bỏ qua Đông Cực Độc Chu Tâm.
"Nhanh! Phải nhanh!"
Tiết Mộng Ngưng cắn răng, mạnh mẽ bóp nát một bảo vật bí truyền của gia tộc, trực tiếp lẩn vào trong hư không, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua vô số trận pháp rồi xuất hiện ở trước một tòa cung điện khổng lồ.
Tòa cung điện nguy nga cao tít tắp lẫn vào mây, áng chừng phải cao trăm trượng. Màn khí độc đáng sợ thổi từ bên trong ra, cuồn cuộn khắp cả động phủ. Mà trước tòa cung điện này, một thanh niên đồ đen tóc đen đang ôm một cô gái xấu xí chưa bao giờ gặp quay lưng lại với đám người.
Cuối cùng cũng đến trung tâm của động phủ...
"Anh là ai! Ấy, anh không phải là cái tên Kim Đan đó sao? Cái người vừa biến thành luồng sáng vàng kim đó đâu rồi?"
Tiết Mộng Ngưng đi lên trước một bước, lạnh giọng chất vấn rồi đột nhiên khẽ hừ một tiếng. Cô ta biết Diệp Thành vì trước khi từng gặp trong phủ thành chủ, giờ cô ta đang vô cùng kinh ngạc.
Luồng sáng vàng kim vừa nãy bao phủ cả trời đất, xé rách không gian, vô cùng phô trương hống hách, ít nhất tu vi cũng phải trên Kim Đan trung kỳ. Tiết Mộng Ngưng đã coi người đó là kẻ địch có sức uy hiếp mạnh, thế nên cô ta hoàn toàn không tin Diệp Thành là người đó.
Mà Ân U Liên tuy vẫn mặc nguyên quần áo đó nhưng không ai nghĩ rằng cô gái xấu xí trước mặt với Ân Tiên tử xinh đẹp nổi danh gần xa là một.
Diệp Thành quay lưng lại với cô ta không nói lời nào. Anh ngẩng đầu nhìn toàn cung điện cao trăm trượng trước mặt, có vô số bùa chú sáng lấp lánh lên trong mắt anh. Anh đã đưa thần niệm nhập vào không trung để lĩnh hội trận pháp xung quanh cung điện.
"Chết tiệt!"
Ánh mắt Tiết Mộng Ngưng lạnh lẽo.
Cô ta là người mạnh nhất của thế hệ trẻ của Huyền Nguyệt Môn, cho dù lão tổ trong gia tộc tu tiên gặp cô ta cũng phải cung kính, chỉ một tên Kim Đan cỏn con mà dám không đáp lời cô ta?
Một luồng linh khí độc ác quanh quẩn trong tay cô ta, chuẩn bị biến thành một cái xiềng xích trói Diệp Thành lại.
Lúc này trong không trung có một tiếng nổ mạnh vang lên. Tiếng lách cách vang lên, Tiết Mộng Ngưng quay đầu thì thấy trong màn khí độc Canh Phong vô tận, một bóng dáng màu bạc lao vào.
Ngân Linh Tử!
Hắn cũng đã đến.
Ngân Linh Tử được bao trùm trong ánh sáng bạc, giáp bạc phủ toàn thân, hai cánh rực rỡ, mái tóc tựa như được làm từ bạc trắng. Nhưng trên người hắn, từng vết thương sâu hoắm đến nỗi có thể nhìn thấy xương giăng chằng chịt khắp mỗi nơi trên cơ thể. Hiển nhiên là hắn lao nhầm vào sát trận nên bị cấm chế chém bị thương.
Nhưng cho dù như thế thì hắn vẫn đứng thẳng lưng, hai mắt lạnh lùng.
"Giết Ngân Linh Tử trước đã!"
Tiết Mộng Ngưng nhanh chóng quyết định. So với Diệp Thành, Ngân Linh Tử mới là kẻ thù đáng gờm của cô ta. Thanh niên kiệt xuất trẻ tuổi của tộc Bí Ngân này có huyết mạch tuyệt thế, sinh ra đã nắm giữ bốn phép thần thông, tuy bị thương nặng nhưng vẫn vô cùng đáng sợ. Tiết Mộng Ngưng biết rõ tiềm lực của hắn, lần trước nếu không phải dựa vào thần uy của kiếm Độc Hỏa Công Tâm thì e là cô ta sẽ yếu thế hơn nhiều.
"Lách cách!"
Tiếng khua kiếm vang lên trong không trung, một luống ánh kiếm u ám xuất hiện sau lưng Tiết Mộng Ngưng, sát khí đằng đằng.
Đồng tử Ngân Linh Tử co rụt lại, hắn không ngờ chỗ này chỉ có ba người, đặc biệt là còn có kẻ thù Tiết Mộng Ngưng. Nhưng hân không hề sợ mà còn cười lạnh một tiếng, một luồng ánh bạc lóe lên trong tay biến thành một thanh giáo thần dài nhiều trượng, uy lực vô song.
Cuộc chiến sắp sửa bắt đầu, nhưng ngay sau đó lại vang lên tiếng răng rắc.
Một người đàn ông cao ba mét xuyên thủng qua lớp Canh Phong. Toàn thân anh ta cơ bắp cuồn cuộn, cứng cáp như sắt thép, mang theo khí thế thiết huyết sa trường chinh chiến trăm trận, đó chính là đệ tử đứng đầu của Hoàng Cực cốc - Đấu Chiến Hoàng!
Vừa thấy Đấu Chiến Hoàng, cho dù là Tiết Mộng Ngưng hay Ngân Linh Tử đều ném chuột sợ vỡ bình, sợ bị người ta ngư ông đắc lợi. Ba người đang định mở lời thì từng bóng người liên tiếp xuyên thủng Canh Phong.
Thiếu chủ nhà họ Lâm ở vương thành, Lâm Quảng Lăng!
Người mạnh nhất thế hệ mới của Thanh La giáo, Thanh Mi Tiên tử!
Lục vương tôn của vương tộc Nam Ly Vương, Nam Hiền!
.....
Cuối cùng, mười mấy tu sĩ Kim Đan bắt tay nhau đột phá pháp trận, cùng đi vào. Nhất thời trước cung điện anh tài tụ tập như mây. Ở đây người có tu vi yếu nhất cũng là Kim Đan hậu kỳ.
"Tiết Mộng Ngưng, xem ra trận chiến giữa tôi và cô chỉ có thể tạm gác lại rồi".
Ngân Linh Tử bật cười, thu thanh giáo lại. Tiết Mộng Ngưng thì hừ lạnh, bóng kiếm sau lưng cũng lẫn vào hư không.
"Người vừa nãy đâu?", Đấu Chiến Hoàng trầm giọng hỏi.
Mọi người vốn định làm theo từng bước, quét qua tầng tầng lớp lớp của động phủ rồi cuối cùng bước vào trong cung điện để tranh giành ngọc quý. Nhưng Diệp Thành lại làm đảo loạn hết tất cả kế hoạch, họ sợ bị giành trước nên không thể không xông lên trước.
Trên người nhiều người đều giống Ngân Linh Tử, vết thương chằng chịt, dù sao chẳng có mấy người có được bảo vật không gian như Tiết Mộng Ngưng. Sắc mặt của họ rất khó coi, vì để đột phá pháp trận vòng ngoài, phải có bảy đến tám tu sĩ Kim Đan trong số họ đã chết.
"Lúc tôi đến thì người đó đã biến mất rồi, chỉ còn lại anh ta thôi", Tiết Mộng Ngưng tiếc chữ như vàng.
Mọi người nhìn về phía Diệp Thành theo ánh mắt của cô ta.
Đối mặt với ánh mắt của các anh tài, cường giả, Diệp Thành không hề để ý, anh vẫn ôm Ân U Liên theo kiểu công chúa, đứng trước cung điện. Thần niệm của anh không ngừng rà soát, phá giải từng tầng trận pháp trong cung điện.
Thấy sức mạnh Diệp Thành yếu ớt, khuôn mặt lại bình thường, nhiều người đều coi thường.
"Mọi người đều biết cung điện này là do Vạn Độc Ma Quân dùng pháp thuật vô biên chế tạo thành, trên đó có giăng cấm chế sát trận. Từng có một vị chân quân Xuất Khiếu xông vào nhưng lại bị ăn mòn tới nỗi chẳng còn xương cốt. Người đó tuyệt đối không thể xông vào cung điện chỉ trong nháy mắt như thế được".
Nam Hiền nói chậm rãi. Cậu ta vô cùng uy nghiêm, nhìn thẳng vào Diệp Thành, nói với giọng ra lệnh: "Hãy nói với bản tọa, người đó đã đi đâu? Có âm mưu gì?"
Diệp Thành hoàn toàn không để ý, anh coi đối phương như không khí.
Sắc mặt Nam Hiền cứng đờ. Cậu ta là vương tộc Nam Ly, đã bao giờ bị đối xử như thế này.
Thanh Mi Tiên tử đứng bên cạnh che miệng cười. Cô ta cười tươi tắn, bờ ngực trắng tuyết lộ ra khỏi lớp vải lụa trước ngực, vòng eo thon nhỏ đong đưa theo gió, dường như sắp gãy đến nơi vậy, khiến vô số người ngắm nhìn.
"Cậu bạn à, nếu cậu nói với chúng tôi luồng sáng vàng kim vừa nãy đi đâu thì chị đây sẽ cho cậu thứ tốt".
Giọng nói Thanh Mi Tiên tử yêu kiều, âm cuối còn kéo dài ra như mèo cào vậy, nhẹ nhàng khuấy động lòng người. Thanh La giáo nhiều nữ, tu thuật quyến rũ đàn ông. Thanh Mi Tiên tử là đệ tử hàng đầu, chỉ cần tung một chút chiêu cỏn con là có thể khiến cao thủ Kim Đan quỳ dưới làn váy thạch lựu của vô ta.
Đáng tiếc Diệp Thành vẫn không đáp lại, luôn quay lưng lại với đám người. Lần này ngay cả sắc mặt Thanh Mi Tiên tử cũng trở nên lạnh lẽo. Thấy Thanh Mi Tiên tử cũng bị bơ, Tiết Mộng Ngưng lại đánh giá cao người thanh niên này.
"Cái thứ không biết điều, ngay cả Lục vương tôn điện hạ và Thanh Mi Tiên tử hỏi cũng dám không đáp".
Một ông già mặc áo bào tím hừ lạnh một tiếng, hai tay phát ra mười luồng sáng màu tím đen, nó vồ tới chỗ Diệp Thành mang theo từng cơn gió.
Giáo chủ Bách Độc giáo, Nhậm Thiên Hạt. Tu vi đã đến Kim Đan hậu kỳ, tay có móng vuốt chứa hàng trăm loại độc, vô cùng ghê gớm. Ông ta từng dùng chiêu này để độc chết một vị Kim Đan tuyệt thế, lập nên danh tiếng hiển hách.
"Soạt!"
Mười luồng ánh sáng từ ngón tay vừa đi tới phạm vi cách Diệp Thành mười trượng liền biến mất.
Trên người nhiều người đều giống Ngân Linh Tử, vết thương chằng chịt, dù sao chẳng có mấy người có được bảo vật không gian như Tiết Mộng Ngưng. Sắc mặt của họ rất khó coi, vì để đột phá pháp trận vòng ngoài, phải có bảy đến tám tu sĩ Kim Đan trong số họ đã chết.
"Lúc tôi đến thì người đó đã biến mất rồi, chỉ còn lại anh ta thôi", Tiết Mộng Ngưng tiếc chữ như vàng.
Mọi người nhìn về phía Diệp Thành theo ánh mắt của cô ta.
Đối mặt với ánh mắt của các anh tài, cường giả, Diệp Thành không hề để ý, anh vẫn ôm Ân U Liên theo kiểu công chúa, đứng trước cung điện. Thần niệm của anh không ngừng rà soát, phá giải từng tầng trận pháp trong cung điện.
Thấy sức mạnh Diệp Thành yếu ớt, khuôn mặt lại bình thường, nhiều người đều coi thường.
"Mọi người đều biết cung điện này là do Vạn Độc Ma Quân dùng pháp thuật vô biên chế tạo thành, trên đó có giăng cấm chế sát trận. Từng có một vị chân quân Xuất Khiếu xông vào nhưng lại bị ăn mòn tới nỗi chẳng còn xương cốt. Người đó tuyệt đối không thể xông vào cung điện chỉ trong nháy mắt như thế được".
Nam Hiền nói chậm rãi. Cậu ta vô cùng uy nghiêm, nhìn thẳng vào Diệp Thành, nói với giọng ra lệnh: "Hãy nói với bản tọa, người đó đã đi đâu? Có âm mưu gì?"
Diệp Thành hoàn toàn không để ý, anh coi đối phương như không khí.
Sắc mặt Nam Hiền cứng đờ. Cậu ta là vương tộc Nam Ly, đã bao giờ bị đối xử như thế này.
Thanh Mi Tiên tử đứng bên cạnh che miệng cười. Cô ta cười tươi tắn, bờ ngực trắng tuyết lộ ra khỏi lớp vải lụa trước ngực, vòng eo thon nhỏ đong đưa theo gió, dường như sắp gãy đến nơi vậy, khiến vô số người ngắm nhìn.
"Cậu bạn à, nếu cậu nói với chúng tôi luồng sáng vàng kim vừa nãy đi đâu thì chị đây sẽ cho cậu thứ tốt".
Giọng nói Thanh Mi Tiên tử yêu kiều, âm cuối còn kéo dài ra như mèo cào vậy, nhẹ nhàng khuấy động lòng người. Thanh La giáo nhiều nữ, tu thuật quyến rũ đàn ông. Thanh Mi Tiên tử là đệ tử hàng đầu, chỉ cần tung một chút chiêu cỏn con là có thể khiến cao thủ Kim Đan quỳ dưới làn váy thạch lựu của vô ta.
Đáng tiếc Diệp Thành vẫn không đáp lại, luôn quay lưng lại với đám người. Lần này ngay cả sắc mặt Thanh Mi Tiên tử cũng trở nên lạnh lẽo. Thấy Thanh Mi Tiên tử cũng bị bơ, Tiết Mộng Ngưng lại đánh giá cao người thanh niên này.
"Cái thứ không biết điều, ngay cả Lục vương tôn điện hạ và Thanh Mi Tiên tử hỏi cũng dám không đáp".
Một ông già mặc áo bào tím hừ lạnh một tiếng, hai tay phát ra mười luồng sáng màu tím đen, nó vồ tới chỗ Diệp Thành mang theo từng cơn gió.
Giáo chủ Bách Độc giáo, Nhậm Thiên Hạt. Tu vi đã đến Kim Đan hậu kỳ, tay có móng vuốt chứa hàng trăm loại độc, vô cùng ghê gớm. Ông ta từng dùng chiêu này để độc chết một vị Kim Đan tuyệt thế, lập nên danh tiếng hiển hách.
"Soạt!"
Mười luồng ánh sáng từ ngón tay vừa đi tới phạm vi cách Diệp Thành mười trượng liền biến mất.
"Sao vậy?", đồng tử mọi người co rụt lại
Nhiều anh tài cũng là nhân vật đỉnh cao của thế hệ trẻ, ánh mắt tinh tường cỡ nào chứ? Lâm Quảng Lăng nhíu mày, nói: "Kim Đan? Chỉ mới mấy ngày không gặp, anh đã thành công bước vào Kim Đan rồi sao?"