Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Chương 488: Không chỉ muốn tài sản mà còn muốn mạng

Các anh tài từng người bước lên trước giao linh bảo của mình ra, cuối cùng đến lượt Nam Hiền.

Tên này mỉm cười, không hề tức giận đi đến, lấy một linh giáp bao bọc toàn thân màu trắng tuyết, phát sáng, bên trên có Giao Long sấm lượn vòng từ chiếc nhẫn không gian ra:

“Giáp này tên là Lôi Nguyên, là do một vị cường giả mang huyết thống của tổ tiên tôi hóa thành, nổi danh với vảy giáp của mình. Nó cũng rất mạnh trong việc những linh bảo phòng ngự, có thể chống đỡ được một đòn của Nguyên Anh…”

Lời nói của cậu ta hơi lộ ra vẻ tự hào, có thể huyết mạch phản tổ hóa hình, sự mạnh mẽ của thực lực đó xem như là đỉnh cao trong Chân Quân Xuất Khiếu, không chừng đuổi được Nguyên Anh. Giáp Lôi Nguyên này chắc chắn là thượng phẩm trong linh bảo.

Nhưng Nam Hiền còn chưa dứt lời, Diệp Thành đã cắt lời: “Cậu đưa chiếc nhẫn của cậu cho tôi đi”.

Chiếc nhẫn trên tay tên này khá giống cái của mình, chắc chắn là nhẫn không gian cực kỳ hiếm, không chừng chiếc của mình còn sót lại từ tông môn Thượng Cổ năm đó.

Mặt Nam Hiền khẽ giật, bảo vật không gian hiếm hơn linh bảo. Đây không phải là túi chỉ có thể chứa linh thạch, mỗi bảo vật không gian đều là linh bảo, nhưng linh bảo lại chưa chắc là bảo vật không gian, tất cả anh tài ở đó cũng chỉ có Nam Hiền giàu có mới xứng đáng với chiếc nhẫn không gian.

Càng tệ hơn là nơi này cũng chứa các loại bảo vật quý hiếm và hai món linh bảo khác.

Cậu ta cắn răng, cuối cùng lấy chiếc nhẫn xuống đưa cho Diệp Thành, chỉ muốn ra khỏi động tiên Vạn Độc ngay lập tức rồi báo với vương tộc truy sát Diệp Thành.

Nhưng Nam Hiền vừa bước đi, Diệp Thành bỗng nói: “Tôi đã cho cậu đi sao?”

“Đạo hữu có ý gì?”, Nam Hiền biến sắc, nụ cười dần biến mất: “Anh nói một món linh bảo là được, tôi còn đưa thêm một chiếc nhẫn không gian và các bảo vật bên trong rồi”.

“Đó là họ, cậu xúc phạm Hoa Hạ của tôi, nổi lên sát tâm với tôi, chỉ một món linh bảo là có thể xóa đi không tính à”, Diệp Thành bình tĩnh nói.

“Thế anh muốn thế nào?”

Nam Hiền sa sầm mặt mày, liên tục nhắc bản thân phải kiên nhẫn.

“Rất đơn giản, tôi muốn huyết thống Lôi Giao trên người cậu”.

Diệp Thành nhếch môi lộ ra hàm răng trắng bóc, Ân U Liên ở một bên suýt nữa ngất xỉu. Đây đã không phải là cướp đoạt nữa, mà căn bản là cướp bóc! Hơn nữa ngoài muốn tài sản của người ta anh còn muốn mạng của người ta nữa!

Kiếp trước Ân U Liên đã cảm thấy đau đầu vì sự liều lĩnh của chủ nhân của mình, lúc này cô ấy vẫn không biết kiếp này mình không chỉ đau đầu vì chuyện nhỏ này.

“Mơ đi!”

Nam Hiền lập tức nổi giận, trong tông môn thượng cổ, huyết mạch cũng là bí mật quan trọng nhất và cốt lõi nhất ở bất kỳ gia tộc mạnh nào.

Sở dĩ vương tộc Nam Ly có thể tung hoành áp chế quần đảo Nam Ngọc, Nam Ly Vương ở các thời kỳ vô địch đều dựa vào truyền thừa huyết mạch “Lôi Giao”, mất đi huyết mạch tương đương với việc tông phái mất đi công pháp cốt lõi. Nhất là không có huyết mạch, Nam Hiền sẽ trở thành người vô dụng, điều này còn khó chịu hơn giết cậu ta nữa.

“Tôi không phải đang thương lượng với cậu, chỉ đang nói cho cậu biết”, Diệp Thành thản nhiên nói, nhấc tay lên vồ đến.

“Mau!”

Nam Hiền bóp vỡ miếng ngọc phù trước ngực, một luồng sáng trắng che phủ lấy cậu ta lập tức hóa thành cầu vồng trắng, phóng vào không gian ảo.

“Mật phù không gian ảo”, có người thấp giọng nói.

Mật phù này chắc chắn phải là tu sĩ Nguyên Anh mới có thể luyện chế được, có thể truyền tống vào không gian. Ở quần đảo Nam Ngọc cực kỳ hiếm, dùng một miếng ít đi một miếng, còn đắt hơn tất cả đồng trên người Nam Hiền cộng thêm, nếu không phải tính huống khẩn cấp như thế này, cậu ta thật sự không muốn dùng.

“Cậu chạy không thoát đâu”.

Hai tay Diệp Thành thâm nhập vào trong không gian ảo. Mọi người chỉ nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái, bàn tay Diệp Thành như biến mất trong không gian, chỉ còn lại cổ tay ở ngoài. Sau đó một tiếng hét thảm thiết vang lên, một luồng ánh sáng trắng bị Diệp Thành kéo ra từ trong không gian ảo.

Ánh sáng trắng thu lại, hiển nhiên là bóng dáng Nam Hiền đang hoảng hốt.

“Dùng sức mạnh cơ thể xé nát không gian ảo!”, lúc này, tất cả anh tài đều run rẩy.



Dù Nguyên Anh có thể chạm vào đường không gian nhưng người có thể xé nát bằng cơ thể chắc chắn phải là cường giả mạnh nhất trong Nguyên Anh. Tu sĩ Nguyên Anh là những người một bước bước ra ngoài hàng trăm nghìn cây số, có thể đi bất cứ nơi đâu không kiêng kị gì, không có trận pháp nào có thể hạn chế được. Họ luôn xuất thần nhập quỷ, đừng nói là quần đảo Nam Ngọc, dù là ở tông môn Thượng Cổ cũng chưa từng nghe nói đến có tu sĩ Nguyên Anh.

“Người này thế mà nắm giữ được con đường trong không gian ảo, chẳng là cậu ta là Thiên Quân Nguyên Anh hóa thành đến để đùa chúng ta?”

Tiết Mộng Ngưng trợn to mắt, cô ta không dám tin chỉ một Kim Đan mà có thể bóp nát cả chân không. Thậm chí Tiết Mộng Ngưng còn nghi ngờ ngoại hình và tên của Diệp Thành, bao gồm cả thân phận Hoa Hạ gì đó cũng đều là giả.

Những người khác cũng nghĩ như vậy, tự đáy lòng cảm thấy sợ hãi cúi đầu. Họ lại không biết Diệp Thành có thể làm được điều này không phải dựa vào tu vi mà là Thần thể đã đạt đến Đại Thành.

“Tiền bối tha mạng!”

Nam Hiền khổ sở xin tha, hủy bỏ tu vi thì mình chỉ là một tên vô dụng, không thể giữ được địa vị trong vương tộc, điều này còn khiến cậu ta khó chịu hơn cả chết.

Nhưng Diệp Thành nào muốn nương tay? Một bàn tay hư ảo của anh nắm lấy thiên linh của đối phương, một vòng xoáy màu đen khá nhỏ xuất hiện trên đỉnh đầu Nam Hiền.

Cắn nuốt huyết mạch!

Công pháp bí ẩn cực kỳ tàn ác này dù có ở trong ngân hà rộng lớn cũng chỉ có Ma Tộc và vài thần thú mới có thể có được. Nhưng rất tiếc là năm đó Ma Tộc đã bị vị Tiên Đế này san bằng.

“Lên!”

“Cạch cạch…”

Nam Hiền trợn mắt, mạch máu nổi lên đầy mặt, gân xanh nổi lên như phải chịu đựng cơn đau kinh khủng. Mọi người nhìn thấy từng đường máu bị giãn ra từ nhiều huyệt đạo trên cơ thể Nam Hiền, sau đó tích tụ trong lòng bàn tay Diệp Thành. Từng đường máu đó trở nên trắng nhạt như sấm sét lan tràn ra bốn hướng, thiêu đốt mặt đất xung quanh thành màu đen.

Tình thế này cứ kéo dài hơn mười phút, đến cuối cùng tất cả đường máu đều tích tụ lại thành một quả cầu to bằng ngón tay cái, có thể nhìn thấy một con giao long sấm màu trắng trong suốt đang chuyển động trong tụ máu, hơi thở tàn bạo hiện ra từ mặt trên. Đây hiển nhiên là tinh huyết của giao long sấm.

Diệp Thành lấy bình ngọc ra thu tinh huyết vào trong đó, sau đó mới thả Nam Hiền ra.

“Cộp!”

Nam Hiền quỳ dưới đất, sắc mặt cậu ta trắng bệch, cả người không còn sức lực, bàn tay run rẩy, muốn chống người đứng dậy cũng không được. Mọi người lạnh tóc gáy, biết mất đi huyết mạch, Nam Hiền đã trở thành người vô dụng, tu vi cũng đã mất, không có khả năng tu luyện được nữa.

“Diệp… Diệp Thành, anh hủy huyết mạch của tôi, tộc của tôi… tộc của tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh!”

Nam Hiền run rẩy nhìn Diệp Thành, trong ánh mắt hiện lên oán hận không hề che giấu.

“Vậy à? Bảo họ đến đi”.

Diệp Thành không hề để tâm, dù có là thất đại huyền môn anh cũng không sợ nữa là một vương tộc Nam Ly nhỏ bé?

Anh vung tay áo bảo mọi người rời đi, sau đó mình xoay người đối mặt với Tiên điện. Đám người Tiết Mộng Ngưng lặng lẽ đỡ Nam Hiền dậy rồi đi ra khỏi trung tâm động tiên. Có người còn quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng trận pháp bị vỡ nát, cánh cổng tiên điện mở ra, Diệp Thành sải bước đi vào trong.

“Chuyến đi này thật sự là trộm gà không được còn mất nắm gạo”.

“Người này thế mà nắm giữ được con đường trong không gian ảo, chẳng là cậu ta là Thiên Quân Nguyên Anh hóa thành đến để đùa chúng ta?”

Tiết Mộng Ngưng trợn to mắt, cô ta không dám tin chỉ một Kim Đan mà có thể bóp nát cả chân không. Thậm chí Tiết Mộng Ngưng còn nghi ngờ ngoại hình và tên của Diệp Thành, bao gồm cả thân phận Hoa Hạ gì đó cũng đều là giả.

Những người khác cũng nghĩ như vậy, tự đáy lòng cảm thấy sợ hãi cúi đầu. Họ lại không biết Diệp Thành có thể làm được điều này không phải dựa vào tu vi mà là Thần thể đã đạt đến Đại Thành.

“Tiền bối tha mạng!”

Nam Hiền khổ sở xin tha, hủy bỏ tu vi thì mình chỉ là một tên vô dụng, không thể giữ được địa vị trong vương tộc, điều này còn khiến cậu ta khó chịu hơn cả chết.

Nhưng Diệp Thành nào muốn nương tay? Một bàn tay hư ảo của anh nắm lấy thiên linh của đối phương, một vòng xoáy màu đen khá nhỏ xuất hiện trên đỉnh đầu Nam Hiền.

Cắn nuốt huyết mạch!

Công pháp bí ẩn cực kỳ tàn ác này dù có ở trong ngân hà rộng lớn cũng chỉ có Ma Tộc và vài thần thú mới có thể có được. Nhưng rất tiếc là năm đó Ma Tộc đã bị vị Tiên Đế này san bằng.

“Lên!”

“Cạch cạch…”

Nam Hiền trợn mắt, mạch máu nổi lên đầy mặt, gân xanh nổi lên như phải chịu đựng cơn đau kinh khủng. Mọi người nhìn thấy từng đường máu bị giãn ra từ nhiều huyệt đạo trên cơ thể Nam Hiền, sau đó tích tụ trong lòng bàn tay Diệp Thành. Từng đường máu đó trở nên trắng nhạt như sấm sét lan tràn ra bốn hướng, thiêu đốt mặt đất xung quanh thành màu đen.

Tình thế này cứ kéo dài hơn mười phút, đến cuối cùng tất cả đường máu đều tích tụ lại thành một quả cầu to bằng ngón tay cái, có thể nhìn thấy một con giao long sấm màu trắng trong suốt đang chuyển động trong tụ máu, hơi thở tàn bạo hiện ra từ mặt trên. Đây hiển nhiên là tinh huyết của giao long sấm.

Diệp Thành lấy bình ngọc ra thu tinh huyết vào trong đó, sau đó mới thả Nam Hiền ra.

“Cộp!”

Nam Hiền quỳ dưới đất, sắc mặt cậu ta trắng bệch, cả người không còn sức lực, bàn tay run rẩy, muốn chống người đứng dậy cũng không được. Mọi người lạnh tóc gáy, biết mất đi huyết mạch, Nam Hiền đã trở thành người vô dụng, tu vi cũng đã mất, không có khả năng tu luyện được nữa.

“Diệp… Diệp Thành, anh hủy huyết mạch của tôi, tộc của tôi… tộc của tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh!”

Nam Hiền run rẩy nhìn Diệp Thành, trong ánh mắt hiện lên oán hận không hề che giấu.

“Vậy à? Bảo họ đến đi”.

Diệp Thành không hề để tâm, dù có là thất đại huyền môn anh cũng không sợ nữa là một vương tộc Nam Ly nhỏ bé?

Anh vung tay áo bảo mọi người rời đi, sau đó mình xoay người đối mặt với Tiên điện. Đám người Tiết Mộng Ngưng lặng lẽ đỡ Nam Hiền dậy rồi đi ra khỏi trung tâm động tiên. Có người còn quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng trận pháp bị vỡ nát, cánh cổng tiên điện mở ra, Diệp Thành sải bước đi vào trong.

“Chuyến đi này thật sự là trộm gà không được còn mất nắm gạo”.

Đám người Ngân Linh Tử nhìn nhau, đều thấy sự chua xót trong mắt đối phương. Vốn dĩ nghĩ là anh tài tụ lại, thế hệ trẻ tranh đoạt vị trí vương giả, không ngờ lại xuất hiện tên biến thái Diệp Thành này.

“Cũng may chúng ta không trở thành giống Nam Hiền”.

Nhiều người nhìn Nam Hiền như cái xác không hồn, thầm cảm thấy sợ hãi.

Với một thiên tài, đoạt đi thiên phú mà người đó kiêu ngạo nhất khiến cậu ta khó chịu hơn cả cái chết!

 



Advertisement
';
Advertisement