Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Chương 498: Sống ẩn dật ở thành Nam Hoa

Vừa nói xong, Tiêu Thanh Vũ lấy ra một chiếc hộp nhỏ, sau khi mở ra liền nhin thấy một chiếc nhẫn làm bằng ngọc thạch có bảy màu đang phát sáng lấp lánh.

“Oa, đẹp quá đi”.

Lộng Ngọc vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ che miệng lại, nhưng Diệp Thành nhạy bén nhận ra rằng sâu trong đôi mắt của cô ta lộ ra sự bình tĩnh đến kinh ngạc.

Loại nhẫn bảo thạch như thế này rất được nữ giới trong giới tu tiên yêu thích, một chiếc nhẫn có thể bán được với giá cao đến năm nghìn linh thạch, nhưng khi cô gái này đeo chiếc nhẫn lên tay, vẻ kinh ngạc mừng rỡ khi nãy là cố tình làm ra vẻ như thế, xem ra thân phận cũng không hề đơn giản chút nào.

Mà Tiêu Thanh Vũ không hề nhận ra, đắc ý nói: “Lộng Ngọc, anh dùng linh thạch mà mình được thưởng khi đạt được học sinh ưu tú ở Bắc Võ tiên viện để mua nó đấy, có thích không?”

Nhắc đến Bắc Võ tiên viện Lộng Ngọc nhất thời có chút không yên, gật đầu thật mạnh, nói: “Vâng! Em rất thích!”

Thấy hai người ở bên cạnh cứ liên tục bày tỏ tình cảm với nhau, ông Chu không chịu nổi nữa, nói với giọng quái gở: “Ơ, cứ tưởng là một tên nghèo hèn đi dắt Phong Chuẩn cho chúng tôi, ai dè cũng nhiều tiền ghê ấy nhỉ”.

Khi nhắc đến chuyện này, sắc mặt Tiêu Thanh Phong đột nhiên cứng đờ, cho dù có coi thường người ta đến đâu đi chăng nữa thì cũng phải thừa nhận, tiền mua và chăm sóc Phong Chuẩn đều do hai người trước mắt mình bỏ ra hết.

“Hai vị này là?”

Ánh mắt Lộng Ngọc nhìn về phía này, nhưng nhìn thấy Diệp Thành cũng là tóc đen và hai tròng mắt màu đen cũng không khỏi sửng sốt.

Tiêu Thanh Vũ ánh mắt khinh thường nhìn qua, cũng không muốn giới thiệu cho Lộng Ngọc về hai người, do dự một chút mới nói: “Là Bắc Võ đại sư để hai người họ đi với anh, nói bọn họ là người Hoa tộc, xem ra là người từ bên ngoài đảo tới đây”.

“Hoa tộc à…”

Lộng Ngọc ánh mắt như muốn thăm dò nhìn về phía Diệp Thành, phát hiện anh hoàn toàn không có sức mạnh, ánh mắt liền hiện lên sự thất vọng, vẻ mặt cũng dần lạnh nhạt trở lại, nói với mọi người: “Nếu đã là người Hoa Hạ thì phải biết sự quan trọng của anh Thanh Vũ, anh ấy có thể phá giải lời nguyền mà đặt chân đến cảnh giới Ngưng Đan, là tương lai của Hoa Hạ, anh ấy giúp các người điều khiển Phong Chuẩn thì hai người phải cảm thấy vinh dự mới đúng”.

Vừa nói xong, cô ta liền lấy ra một túi linh thạch, tiện tay vứt về phía ông Chu, khinh thường nói: “Nhặt mấy đồng tiền rách nát này rồi cút đi, anh Thanh Vũ còn phải cùng tôi đi gặp ông nội, các người không có tư cách để đi cùng chúng tôi đâu”.

“!”

Ông Chu vừa nghe được lời này nhất thời vô cùng phẫn nộ, ông ta nói thế nào cũng là quản sự của Chu Đan Đường, bình thường cũng hay tạo mối quan hệ với các nữ thiên tài, bọn họ cũng phải nhìn vào thế lực của Chu Đan Đường mà cho ông ta mặt mũi, bây giờ chỉ là một con nhóc Hoa tộc mà lại dám vô lễ với ông ta.

Chỉ là đợi đến khi ông ta muốn bộc phát thì Diệp Thành lại mỉm cười lắc đầu, nhất thời làm cho ông Chu đang như quả bóng sắp nổ tung lập tức bình tĩnh trở lại.

Nhìn thấy cảnh này, Lộng Ngọc nhất thời cười lạnh nhìn về phía Diệp Thành: “Xem ra vẫn biết điều đấy, thôi vậy, tôi cho phép hai người được ở lại thành Nam Hoa, chỉ là… quản cho tốt người hầu của anh đi, nếu mà anh Thanh Vũ mà không thoải mái thì tôi sẽ đánh gãy chân tay của hai người quăng ra ngoài thành đấy!”

Tiêu Thanh Vũ cũng phụ họa theo: “Các người vẫn không viết đúng không, tên đầy đủ của Lộng Ngọc là Hoa Lộng Ngọc, chính là thành chủ thành Nam Hoa, cũng là con gái đại trưởng lão Hoa Thiên Linh của Hoa tộc, có tư cách ở lại thành Nam Hoa này hay không là do cô ấy quyết định”.

“Ồ”.

Diệp Thành sắc mặt lạnh nhạt, anh muốn đi hay ở lẽ nào còn phải báo cáo với mấy con kiến hôi này hay sao?

Nhìn thấy tên nhóc đối diện này có vẻ mặt không quan tâm, Tiêu Thanh Vũ sắc mặt nhất thời trầm xuống, hắn đang định nói gì đó, lại bị Hoa Lộng Ngọc ra hiệu dừng lại.

Cô ta nhìn về phía Diệp Thành, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng mình có được mấy đồng tiền rách nát liền có thể ở đây muốn làm gì thì làm, không có sự bảo vệ của cao thủ, đám người yếu ớt các người căn bản không thể sống nổi, hy vọng khi Hải Yêu tấn công, các người còn có thể giữ được thái độ như bây giờ”.

Nói xong, cô ta liền kéo tay Tiêu Thanh Vũ rời khỏi đây, đến cả nhìn cũng không thèm nhìn lại Diệp Thành một cái nào, anh cũng không quan tâm lắm, mua đại một cái nhà nhỏ, cùng ông Chu tiến vào, định sống ở đây một khoảng thời gian.

Chớp mắt đã hai tháng trôi qua.

Trong hai tháng này, Diệp Thành như một người bình thường, mặt trời lên thì dậy, mặt trời xuống thì nghỉ ngơi. Anh không hề sử dụng qua bất kì phép thần thông nào, y hệt như một người phàm. Hàng xóm xung quanh đều biết đến hai chủ tớ mới dọn đến này, một già một trẻ, chủ nhân tên là Diệp Thành khá là tốt bụng với mọi người xung quanh.

“Cậu Thành, lại dậy sớm đi Sử Ký Quán đọc sách à”.

“Cậu Thành, nhà dì mới trồng thêm được mấy củ cải, tí nữa về nhớ nhắc ông Chu mang về hai củ nhé”.

“Cậu Thành, truyện Thủy Hử lần trước cậu kể hay quá, thằng nhóc nhà tôi vẫn còn muốn nghe thêm, ngày mai tôi lại dẫn nó đến đây nghe nhé”.

“………”

Hàng xóm xung quanh đều cười nói chào hỏi Diệp Thành một cách niềm nở, Diệp Thành cũng mỉm cười đáp lại.

Anh mặc một bộ quần áo của người đọc sách thời xưa, đầu đội khăn vuông trông giống như một thanh niên phong lưu phóng khoáng. Ông Chu mặc áo bào màu xanh đánh xe ngựa ở phía trước. Hai người ngồi trên xe bò đi về phía Sứ Ký Quán.

Sử Ký Quán là nơi lưu giữ những những quyển sách lịch sử về Hoa tộc, cũng là hoc phủ cao nhất của Hoa tộc, được đặt theo tên của nhà sử học tiếng tăm lừng lẫy ngày xưa,

Diệp Thành đã học tập ở đây được hai tháng rồi. Không ngừng nghe ngóng và tìm hiểu các tư liệu lịch sử có liên quan, tiếc là những tư liệu lịch sử này không hề ghi chép lại mấy nghìn năm trước đã xảy ra chuyện gì với các tu sĩ Hoa Hạ thời cổ đại.



“Diệp Thành à, lại đến xem sách phải không?”

Ông lão họ Tư Mã đầu tóc bạc trắng cười hiền từ tiến đến chào hỏi với Diệp Thành.

“Lão tiên sinh, tôi cảm thấy tư liệu lịch sử của tộc chúng tôi dường như có rất nhiều chỗ bị thiếu hụt, liên quan đến lai lịch của các tiền bối, đến giờ có rất ít thiên tài tu tiên chân chính, đạo thống truyền thừa…, toàn bộ đều không thấy”.

Diệp Thành xoay người cung kính nói.

Ông lão nghe thấy những lời này nhất thời trầm mặc không nói. Mãi một lúc sau mới chậm rãi nói ra:

“Ngay từ khi cậu bước vào Sử Ký Quán thì tôi đã biết cậu muốn hỏi cái gì. Trên thực tế, mấy ngàn năm trở lại đây, vô số người trẻ tuổi đều muốn tìm ra đáp án cho những câu hỏi này từ trong các sách sử còn lưu lại. Đáng tiếc tôi không có cách nào trả lời cho cậu biết. Nếu thật sự muốn biết thì đi Linh Miếu đi. Nơi đó ghi chép lại những tư liệu thời xa xưa nhất, những kỷ vật từ thời kỳ sơ khai của Hoa tộc chúng ta, có thể sẽ có đáp án mà cậu muốn tìm kiếm đấy”.

Diệp Thành cúi đầu cảm tạ, anh quay đầu lại liền nhìn thấy ông lão đang sắp xếp lại mấy quyển sách trên giá cho ngăn nắp thẳng hàng. Cho dù ông lão này không hề có chút tu vi nào, đến cả một tu sĩ Trúc Cơ cũng không bằng, nhưng Diệp Thành lại vô cùng kính trọng ông ấy.

Bởi vì có dòng tộc Tư Mã tồn tại, Hoa tộc mới có thể ở trên Trái Đất linh khí kiệt quệ này, cố gắng sống sót để truyền lại kinh nghiệm xương máu của các đời tiền bối đi trước cho lớp người kế tục sau này.

“Sử Ký Quán không có thu hoạch gì, tiếp theo phải đến Linh Miếu một chuyến rồi”.

Diệp Thành ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng.

Nơi trung tâm của thành Nam Hoa có một tòa cung điện cổ kính cao chót vót nằm chính giữa, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài tia sáng lóe lên từ bốn phương tám hướng bay vào bên trong.

Linh Miếu là thánh địa tối cao của thành Nam Hoa, hầu như tất cả các tu sĩ của Hoa tộc đều xuất thân từ Linh Miếu, cũng là kết cấu quyền lực cao nhất của cả Hoa tộc.

“Lão tiên sinh, tôi cảm thấy tư liệu lịch sử của tộc chúng tôi dường như có rất nhiều chỗ bị thiếu hụt, liên quan đến lai lịch của các tiền bối, đến giờ có rất ít thiên tài tu tiên chân chính, đạo thống truyền thừa…, toàn bộ đều không thấy”.

Diệp Thành xoay người cung kính nói.

Ông lão nghe thấy những lời này nhất thời trầm mặc không nói. Mãi một lúc sau mới chậm rãi nói ra:

“Ngay từ khi cậu bước vào Sử Ký Quán thì tôi đã biết cậu muốn hỏi cái gì. Trên thực tế, mấy ngàn năm trở lại đây, vô số người trẻ tuổi đều muốn tìm ra đáp án cho những câu hỏi này từ trong các sách sử còn lưu lại. Đáng tiếc tôi không có cách nào trả lời cho cậu biết. Nếu thật sự muốn biết thì đi Linh Miếu đi. Nơi đó ghi chép lại những tư liệu thời xa xưa nhất, những kỷ vật từ thời kỳ sơ khai của Hoa tộc chúng ta, có thể sẽ có đáp án mà cậu muốn tìm kiếm đấy”.

Diệp Thành cúi đầu cảm tạ, anh quay đầu lại liền nhìn thấy ông lão đang sắp xếp lại mấy quyển sách trên giá cho ngăn nắp thẳng hàng. Cho dù ông lão này không hề có chút tu vi nào, đến cả một tu sĩ Trúc Cơ cũng không bằng, nhưng Diệp Thành lại vô cùng kính trọng ông ấy.

Bởi vì có dòng tộc Tư Mã tồn tại, Hoa tộc mới có thể ở trên Trái Đất linh khí kiệt quệ này, cố gắng sống sót để truyền lại kinh nghiệm xương máu của các đời tiền bối đi trước cho lớp người kế tục sau này.

“Sử Ký Quán không có thu hoạch gì, tiếp theo phải đến Linh Miếu một chuyến rồi”.

Diệp Thành ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng.

Nơi trung tâm của thành Nam Hoa có một tòa cung điện cổ kính cao chót vót nằm chính giữa, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài tia sáng lóe lên từ bốn phương tám hướng bay vào bên trong.

Linh Miếu là thánh địa tối cao của thành Nam Hoa, hầu như tất cả các tu sĩ của Hoa tộc đều xuất thân từ Linh Miếu, cũng là kết cấu quyền lực cao nhất của cả Hoa tộc.

Anh đang định rời đi thì đột nhiên cảm thấy toàn bộ thành Nam Hoa đang rung lên kịch liệt, tiếng kêu thảm thiết của vô số người từ trên vách tường thành truyền đến, đồng thời các tu sĩ cũng lao thẳng về phía tường thành, hầu hết những người này đều ở cảnh giới Tu Thể, Ngưng Đan có rất ít, thậm chí còn có rất nhiều tu sĩ ở cảnh giới Trúc Cơ.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thành đã biết được chuyện gì đang xảy ra...

Hải Yêu ở Bắc Hải đã xuất hiện rồi!

 



Advertisement
';
Advertisement