Chương 500: Huyết mạch Chân Long
Dao Nhi trừng to hai mắt, tay nhỏ quơ quơ.
Lúc này, Tiêu Thanh Vũ đã được công nhận là cường giả mạnh nhất Hoa tộc, cũng là Thần thủ hộ của thành Nam Hoa, vô số người sùng bái và kính trọng hắn.
“Yên tâm đi, Dao Nhi nhà ta lợi hại như vậy, nhất định sẽ được chọn!”
Diệp Thành nhỏ giọng an ủi, trong mắt là tia sáng biến ảo không ngừng như thể anh đang suy tư gì đó.
“Vâng!”
Dao Nhi vô cùng tự tin gật đầu.
Kế tiếp, cô bé nói rất nhiều về những chuyện thú vị của hàng xóm, cuối cùng thì ngáp một cái, vô thức ôm lấy cánh tay Diệp Thành, ngủ mất. Dù trong giấc mộng, bàn tay nhỏ bé vẫn túm chặt Diệp Thành, sợ anh rời đi.
Thấy gương mặt nhỏ nhắn của Dao Nhi ngủ chảy cả nước miếng, ánh mắt Diệp Thành càng thêm hiền lành.
Vốn dĩ với tính cách của anh thì đã rời đi thành Nam Hoa và quần đảo Nam Ngọc từ lâu để tìm kiếm nguyên liệu cấp Thần, tu luyện ra thần thể cuối cùng của Thiên Đế nhưng cũng vì cô bé này, anh là kéo dài thời gian, trong lòng lại có chút luyến tiếc cuộc sống hiện tại.
“Thôi, xong chuyện Hoa tộc thì đi cũng được!”
Diệp Thành thở dài, trong lòng bàn tay vô thức tỏa ra hào quang.
Trong hào quang sáng rực kia, một tiếng rồng ngâm vang lên dữ dội. Ngay sau đó, một bóng rồng nhập vào cơ thể Dao Nhi. Ảo ảnh hình rồng vừa hiện thì một luồng uy áp mênh mông cổ xưa giáng xuống căn phòng, vảy rồng hiện rõ, mây mù vờn quanh, hai mắt phát sáng, đây hiển nhiên là Chân Long chứ không phải Lôi Giao của gia tộc Nam Ly.
Huyết mạch Chân Long!
Dân tộc Hoa Hạ được đồn là đời sau của rồng, trong cơ thể còn huyết mạch của rồng. Theo lý, vương tộc Nam Ly có thể sản sinh ra nhiều Kim Đan như vậy, có thể xưng vương ở đây nhờ huyết mạch Lôi Giao thì thực lực của Hoa tộc phải nằm trên họ mới đúng.
Nhưng sự thật là trong Hoa tộc lại chẳng có bao nhiêu người kết Đan, Kim Đan lại chẳng có ai, cảnh giới Tu Thể thôi cũng đã coi là cao thủ.
Nhưng lúc này, một sợi dây xích mỏng dài quấn quanh bóng rồng, quấn rất chặt khiến nó không thể giãy giụa, chỉ có thể rên rỉ. Những xiềng xích này đều đến từ nơi sâu nhất trong huyết mạch của Dao Nhi, từ đời tổ tiên truyền xuống.
“Là Khốn Tiên Tác sao?”
Thấy những xiềng xích này, ánh mắt Diệp Thành lạnh lẽo. Nếu có tu sĩ Nguyên Anh ở đây thì sẽ phát hiện những xiềng xích này rất giống với thứ trên thân Diệp Thành.
Huyết mạch Chân Long chính là thần mạch hiếm gặp muôn đời của người Hoa Hạ, chỉ cần bước vào con đường tu tiên, trước cảnh giới Hoa Thần, họ sẽ không hề gặp chướng ngại gì, chỉ cần trăm năm là thành Nguyên Anh. Trong tương lai, nếu có cơ duyên gặp đúng công pháp thì không chừng sẽ ngộ đạo thành tiên, đó không phải là điều gì bất khả thi.
Nếu để Thần Giáo Thánh Địa trong vũ trụ biết, họ sẽ phá vỡ cả ngân hà để cướp lấy cô bé này.
Dao Nhi là tộc nhân Hoa tộc, hơn nữa còn là thiên tài muôn đời khó gặp. Trước mặt cô bé, Tiết Mộng Ngưng, Ngân Linh Tử gì đó đều là rác rưởi, bố mẹ ruột của bé đã bị hiện tượng kỳ lạ khi cô bé sinh ra hù dọa nên mới ném con mình xuống biển.
May mà cô bé còn gặp được Diệp Thành...
Hôm sau, Dao Nhi rũ đầu quay về nơi ở.
Thấy dáng vẻ ủ rũ của cô nhóc, Diệp Thành biết lần kiểm tra đo lường này lại không được chọn, bị đánh giá là có thiên phú tu tiên. Khi cô bé khóc, Diệp Thành bỗng lên tiếng.
“Dao Nhi có muốn tu tiên không?”
“Tu tiên?”
Dao Nhi rơm rớm nước mắt ngẩng đầu nhìn Diệp Thành.
Đối với Hoa tộc, trở thành một người tu tiên chính là chuyện vinh quang nhất, huy hoàng và rạng danh tổ tiên nhất. Mấy nghìn năm qua, Hoa tộc còn trụ vững ở quần đảo Nam Ngọc là dựa vào lớp lớp các thế hệ tu sĩ bảo vệ, nhất là được thần nữ Ân U Liên che chở.
Dao Nhi biết Diệp Thành là người tu tiên. Lúc ấy, chỉ có anh cứu mình khi thủy yêu tấn công, một kiếm chém chết toàn bộ yêu thú. Trong mắt Dao Nhi, anh chính là thần tiên.
“Nhưng mà anh ơi, em bị các trưởng lão của Linh Miếu đánh giá là không thể tu tiên rồi!”, Dao Nhi cúi đầu, buồn bã nói.
“Họ nhìn lầm rồi, Dao Nhi nhà ta chính là kỳ tài độc nhất, lợi hại nhất trên đời này, sao lại không có thiên phú tu luyện? Không tin thì em vận hành công pháp Trúc Cơ xem”.
Diệp Thành cười khẽ, nâng tay sờ đầu cô bé, một ngón tay búng ra tia sáng lấp lánh như đang gảy đàn.
“Ầm ầm ầm...”
Không khí dao động, năm ngón tay Diệp Thành như năm thần đao tuyệt thế mang theo pháp lực chém đứt từng Khốn Tiên Tác trong hư không.
Một sợi, hai sợi, ba sợi....
Ban đầu còn rất nhẹ nhàng nhưng càng về sau thì càng nặng như núi lớn đè xuống. Diệp Thành lại chẳng hề để tâm, ánh mắt lóe lên, Hải Hoàng và Minh Vương bên trong anh cũng vung tay lên.
“Răng rắc...”
Trong tích tắc, tất cả Khốn Tiên Tác đều bị đứt gãy, bóng rồng vô hình lộ ra bay cao lên trời từ trong cơ thể Dao Nhi, há miệng làm hành động ngâm nga, vô cùng vui sướng.
Mà tất cả những điều này, Dao Nhi đều không biết. Cô bé mơ màng ngồi xếp bằng, vận chuyển pháp quyết Trúc Cơ mà các trưởng lão Linh Miếu đã chỉ dạy. Pháp quyết này chỉ có mấy trăm chữ, vô cùng đơn giản, hầu hết người của Hoa tộc đều biết, chỉ cần có thiên phú tu tiên là rất nhanh thăng lên Trúc Cơ.
Nhưng mười mấy năm qua, Dao Nhi đã tu luyện vô số lần, cô bé chưa từng cảm nhận được khí trong lời đồn. Nhưng lần này, cô bé có cảm giác không giống trước.
Chỉ mới vận hành theo khẩu quyết thôi đan khiếu trong cơ thể, kinh mạch như có tia chân khí mỏng manh đang gợn lên. Theo công pháp vận chuyển, chân khí này dần xoay thành vòng chu thiên, không ngừng hấp thu linh khí bên ngoài, ngày càng lớn mạnh, sau một vòng chu thiên, nó đã to bằng ngón cái.
“Đây là?”
Dao Nhi sững sờ.
Cô bé trợn to hai mắt, vẻ mặt không dám tin: “Em tu luyện ra chân khí rồi thì phải? Em có thiên phú tu tiên sao?”
Dù Dao Nhi không tin nhưng chân khí trong cơ thể đã chứng minh đó là thật. Dao Nhi nắm chặt tay, cảm nhận chân khí vận hành, nắm tay tràn đầy sức lực, có thể đánh nát tảng đá bằng một quyền.
“Cảm ơn anh, em vui lắm! Dao Nhi có thể giống anh và đại nhân Tiêu Thanh Vũ rồi, trở thành một người tu tiên, hàng yêu trừ ma, bảo vệ người trong tộc!”
Dao Nhi hưng phấn vô cùng.
Cô bé như chú mèo con, nhảy nhót lung tung trong nhà, cuối cùng lại nhào vào ngực Diệp Thành, còn hôn anh một cái.
“Em đi báo tin tốt này cho mọi người!”
Dao Nhi tung tăng như chim sẻ chạy ra ngoài, rất nhanh, ngoài cửa truyền tới âm thanh vui sướng mừng rỡ.
Diệp Thành mỉm cười, có lẽ Diệp Thành không có cách nào với nguyền rủa trong huyết mạch của cả Hoa tộc nhưng nếu chỉ xóa bỏ nguyền rủa của một mình Dao Nhi, đó không phải việc khó với anh.
“Một thiên tài tuyệt thế huyết mạch Chân Long phải thành Nguyên Anh trong trăm năm, chắc chắn Ân U Liên sẽ rất vui khi gặp cô bé này!”
Ánh mắt anh dần u ám rồi từ từ nhắm lại.
...
Dao Nhi có thiên phú tu tiên.
Tin này nhanh chóng làm Linh miếu chấn động. Vì công pháp, điển tịch tu luyện của Hoa tộc đều nằm ở đó, dù là người tu tiên nào của Hoa tộc, nếu muốn tiếp tục phát triển thì phải vào Linh Miếu.
Mà tất cả những điều này, Dao Nhi đều không biết. Cô bé mơ màng ngồi xếp bằng, vận chuyển pháp quyết Trúc Cơ mà các trưởng lão Linh Miếu đã chỉ dạy. Pháp quyết này chỉ có mấy trăm chữ, vô cùng đơn giản, hầu hết người của Hoa tộc đều biết, chỉ cần có thiên phú tu tiên là rất nhanh thăng lên Trúc Cơ.
Nhưng mười mấy năm qua, Dao Nhi đã tu luyện vô số lần, cô bé chưa từng cảm nhận được khí trong lời đồn. Nhưng lần này, cô bé có cảm giác không giống trước.
Chỉ mới vận hành theo khẩu quyết thôi đan khiếu trong cơ thể, kinh mạch như có tia chân khí mỏng manh đang gợn lên. Theo công pháp vận chuyển, chân khí này dần xoay thành vòng chu thiên, không ngừng hấp thu linh khí bên ngoài, ngày càng lớn mạnh, sau một vòng chu thiên, nó đã to bằng ngón cái.
“Đây là?”
Dao Nhi sững sờ.
Cô bé trợn to hai mắt, vẻ mặt không dám tin: “Em tu luyện ra chân khí rồi thì phải? Em có thiên phú tu tiên sao?”
Dù Dao Nhi không tin nhưng chân khí trong cơ thể đã chứng minh đó là thật. Dao Nhi nắm chặt tay, cảm nhận chân khí vận hành, nắm tay tràn đầy sức lực, có thể đánh nát tảng đá bằng một quyền.
“Cảm ơn anh, em vui lắm! Dao Nhi có thể giống anh và đại nhân Tiêu Thanh Vũ rồi, trở thành một người tu tiên, hàng yêu trừ ma, bảo vệ người trong tộc!”
Dao Nhi hưng phấn vô cùng.
Cô bé như chú mèo con, nhảy nhót lung tung trong nhà, cuối cùng lại nhào vào ngực Diệp Thành, còn hôn anh một cái.
“Em đi báo tin tốt này cho mọi người!”
Dao Nhi tung tăng như chim sẻ chạy ra ngoài, rất nhanh, ngoài cửa truyền tới âm thanh vui sướng mừng rỡ.
Diệp Thành mỉm cười, có lẽ Diệp Thành không có cách nào với nguyền rủa trong huyết mạch của cả Hoa tộc nhưng nếu chỉ xóa bỏ nguyền rủa của một mình Dao Nhi, đó không phải việc khó với anh.
“Một thiên tài tuyệt thế huyết mạch Chân Long phải thành Nguyên Anh trong trăm năm, chắc chắn Ân U Liên sẽ rất vui khi gặp cô bé này!”
Ánh mắt anh dần u ám rồi từ từ nhắm lại.
...
Dao Nhi có thiên phú tu tiên.
Tin này nhanh chóng làm Linh miếu chấn động. Vì công pháp, điển tịch tu luyện của Hoa tộc đều nằm ở đó, dù là người tu tiên nào của Hoa tộc, nếu muốn tiếp tục phát triển thì phải vào Linh Miếu.
Ban đầu, các trưởng lão ở đó chỉ cho rằng mình nhìn nhầm.
Nhưng đợi khi Dao Nhi thành Trúc Cơ sơ kỳ với ba ngày, nửa tháng vào Trúc Cơ trung kỳ, một tháng vào Trúc Cơ đỉnh phong, cả Linh Miếu sôi trào. Sau khi thoát khỏi xiềng xích, thần mạch Chân Long cũng thể hiện thiên phú tu tiên của mình, làm mọi người chấn động. Không chỉ so với thiên tài các đời của Hoa tộc, ngày cả vương tộc Nam Ly cũng không sánh bằng.