Chương 506: Anh là Chân Quân!
Vô số người vô cùng hoài nghi, mà Hoa Lộng Ngọc thì ngớ người ra: "Sao, sao anh ta lại mạnh như vậy?"
"Chân nguyên thật là đáng sợ, không thua kém bao nhiêu so với Chân Quân Xuất Khiếu", đồng tử Tiêu Thanh Vũ co rụt lại.
"Đáng tiếc, dù sao cậu ta cũng không phải là Chân Quân Xuất Khiếu, nếu không thì hôm nay thế cục sẽ xoay chuyển rồi", Hoa Thiên Lăng lắc đầu khổ sở.
Xuất Khiếu và Kim Đan, tuy trông có vẻ chênh lệch không nhiều lắm, nhưng thực tế thì có khoảng cách rất lớn.
Đây là khoảng cách mà bất cứ công pháp, phép thần thông, pháp bảo nào cũng không thể bù đắp được. Trừ Thần Tử trong Thần Giáo tối cao của thần thoại ra, chưa từng nghe nói có ai Kim Đan mà thắng Xuất Khiếu.
"Chết tiệt!"
Lão tổ Bí Ngân tức điên lên, đường đường là Chân Quân, lão tổ một tộc mà liên tiếp ra những hai chiêu vẫn không xử lý được một tên Kim Đan cỏn con như Diệp Thành. Lão tổ Bí Ngân có thể tưởng tượng ra được, những kẻ thù lâu năm của lão sẽ cười nhạo lão như thế nào.
"Tên nhóc kia, để tôi cho cậu xem xem thế mào mới là sức mạnh của Chân Quân thực sự".
Lão tổ Bí Ngân cười u tối.
"Ầm ầm!"
Dưới chân lão đột nhiên xuất hiện một màn sáng màu bạc. Màn sáng màu bạc bao phủ phạm vi nghìn trượng xung quanh. Trong màn sáng đó, vô số vũ khí màu bạc đang đụng chạm nhau phát ra tiếng kêu vang. Chân nguyên mạnh mẽ cuồn cuộn không dứt nhét đầy hư không. Trong khu vực đó, cơ thể lão tổ Bí Ngân cao vọt lên hơn nghìn mét, trông tựa như Bàn Cổ khai thiên lập địa. Làn sóng sức mạnh mạnh hơn nhiều lần so với lúc nãy nhét đầy hư không, cả thành Nam Hoa đều run rẩy dưới chân nó.
Pháp tướng!
Nhìn thấy màn sáng nàu bạc che trời lấp đất trên không trung, tất cả mọi người đều biến sắc. Cũng là Thánh Ngân Bí Võ, lão tổ Bí Ngân sử dụng lại mạnh hơn Ngân Linh Tử gấp trăm lần.
"Lập cập lập cập!"
Răng mọi người run lên va đập vào nhau, uy thế của Chân Quân khi sử dụng sức mạnh toàn lực quá đáng sợ. Vô số người bị đè ép tới nỗi quỳ xuống bái lạy, cho dù là tu sĩ cũng không chống đỡ được. Chỉ có các cường giả Ngưng Đan mới có thể đứng được, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm trọng vô cùng.
"Không xong rồi, cậu Diệp, mau lui đi!"
Hoa Thiên Lăng kêu lên rồi vội vàng lấy một miếng ngọc Kim Triện trong lòng ra rồi bóp nát. Miếng ngọc vừa bị bóp nát, một màn sáng vàng kim do vô số bùa chú tạo thành liền lơ lửng trên bầu trời của thành Nam Hoa, chặn lão tổ Bí Ngân lại.
"Chỉ một bùa chú Kim Đan cỏn con mà có thể chặn ta lại sao?"
Lão tổ Bí Ngân bước ra một bước, màn sáng vàng kim liền không chịu nổi, vỡ tung ngay. Hoa Thiên Lăng liên tiếp tung ra bảy miếng ngọc Kim Triện, biến thành bảy luồng pháp thuật long trời lở đất đánh ra, nhưng khi đụng vào khu vực bao bọc xung quanh lão tổ Bí Ngân thì biến mất ngay lập tức.
"Không có tác dụng đâu, trước mặt Chân Quân thì bất cứ sự tấn công nào cũng chỉ là vô ích. Sức mạnh của chúng ta là những thứ mà những con tép riu như các người không thể nào tưởng tượng nổi".
Lão tổ Bí Ngân nói, giọng nói lão như sấm sét trên chín tầng trời giáng xuống, lão tựa như Ma Thần càn quét khắp không trung, vọt lên trên Linh Miếu. Sau đó lão nhấc chân lên đạp tới chỗ Diệp Thành, trong mắt hiện liên sự bỡn cợt.
Lão tổ Bí Ngân muốn đạp chết Diệp Thành.
Khoảnh khắc đó, vô số cường giả Hoa tộc siết chặt nắm đấm, khóe mắt như muốn nứt ra. Một trăm nghìn chiến sĩ của tộc Bí Ngân đồng thời bật cười. Những người có địa vị cao của bán đảo phía Bắc đứng trước màn kính cũng lắc đầu. Còn Thương Lam Tinh thì còn chẳng thèm quay đầu, đã bước một bước ra khỏi cánh cửa thư phòng.
Diệp Thành đột nhiên bật cười, anh coi nhẹ cái chân to như ngọn núi trước mặt mà ngẩng đầu nhìn về phía cô thiếu nữ: "Dao Nhi, em có sợ không?"
"Em không sợ đâu anh". Dao Nhi cười tươi như hoa. Cô bé đứng sau Diệp Thành, cảm thấy cả trời đất này không có thứ gì đáng sợ nữa. Cho dù ngay sau đó cả hai người đều chết đi, Dao Nhi cũng sẽ thản nhiên đối mặt.
"Ừm, vậy thì xem anh đánh bại kẻ xấu như thế nào nhé".
Diệp Thành nói.
Ngay sau đó, ở một nơi mà không ai nhìn thấy, trên làn da anh được quấn quanh bởi một sợi xiềng xích của thần rất nhỏ, rất mảnh, sau đó nó nứt toác ra. Đồng thời, U Uyên Minh Vương trong huyệt Trung Phủ của anh liền mở choàng mắt ra!
"Ầm ầm!"
Khoảnh khắc đó, trên người Diệp Thành trào ra ma khí tựa như đến từ vực sâu. Quanh người anh, từng luồng ánh sáng màu vàng kim nhạt bốc lên, cuối cùng tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau rồi biến thành ngọn lửa màu vàng kim cháy hừng hực.
Anh đứng trong ngọn lửa đó, trông cứ như Diêm Vương tái thế.
Ngay lúc này, sắc mặt Ngân Linh Tử đột nhiên thay đổi. Hắn nhận ra Diệp Thành, liền vội vàng gào to: "Lão tổ cẩn thân, anh ta là..."
"Bốp!"
Ngân Linh Tử còn chưa nói xong thì một quyền càn quét không trung của Diệp Thành đã bay đến đánh vào.
Bàn tay với vảy màu bạc to như cột trụ chống trời nổ tung bởi quyền này. Tấy cả vảy giáp, cơ bắp, thần thể đều vỡ tung trong ánh sáng rực rỡ của cú quyền. Trong không trung xuất hiện cơn mưa màu bạc xen lẫn máu tươi, vô số máu thịt bay tung tóe.
"A!"
Lão tổ Bí Ngân kêu gào thảm thiết, loạng choạng lui về phía sau.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Trong ánh mắt chấn động của mọi người, một luồng ánh sáng màu vàng kim rực rỡ vọt lên từ mặt đất, bay thẳng lên trời như giao long. Trong luồng sáng đó, một người một quyền xông thẳng lên trời, như chiến thần đứng lên trên đỉnh thế giới, không gì địch nổi.
"Bốp bốp bốp!"
Tấy cả cơ thể pháp tướng của lão tổ Bí Ngân đều nổ tung từng tấc một, đùi, bụng, ngực, cổ, đầu...như sạt lở núi vậy. Đến cuối cùng, nghìn mét thần thể đều vỡ nát, biến thành máu thịt đầy trời.
Ngay cả khu vực đặc thù của Chân Quân do lão tạo ra bao phủ xung quanh người cũng bị ánh vàng kim rực rỡ đó đập ra một lỗ hổng.
Ánh vàng kim đánh ra sau lão tổ Bí Ngân rồi vẫn không dừng lại mà xông thẳng lên chín tầng trời, đánh vỡ tất cả tầng mây trên không trung. Mãi khi kéo dài đến hơn mười nghìn mét nó mới chịu rơi.
Lúc đó cho dù là những người đứng ở phạm vi ngoài nghìn dặm ngẩng đầu lên cũng thấy ánh kim rực rỡ như cột trụ chống trời.
Nó vô cùng nổi bật, vô cùng lóa mắt, vô cùng hống hách!
Đánh lui cả vạn quân!
"Shhhh!"
Khoảnh khắc đó, tất cả những người dân Hoa tộc bên trong thành Nam Hoa nhìn ra bên ngoài, kể cả những trưởng lão của Linh Miếu và cả một trăm nghìn chiến sĩ tộc Bí Ngân nữa, tất cả đều hô lên thất thanh, không dám tin.
Tiêu Thanh Vũ trố mắt không nói nên lời, mà trong mắt Hoa Lộng Ngọc vốn còn đang xẹt qua sự sảng khoái, giờ thấy tình hình như vậy thì run lẩy bẩy như nhìn thấy ma.
Hoa Thiên Lăng vừa trốn vào trong Linh Miếu, chuẩn bị lấy ra vũ khí của tổ tiên truyền lại để liều chết một phen. Giờ thấy thế, vũ khí tổ tiên rơi từ trong tay ông ta xuống kêu "keng" một phát. Nhưng ông ta cứ như không hề hay biết, ngơ ngác đứng đó.
Mà đảo chủ của bán đảo phía Bắc - Thương Lam Tinh vừa mới bước một chân ra khỏi cửa thư phòng vừa hay nhìn thấy cảnh này trên màn gương, người ông ta liền khựng lại, một chân lơ lửng trên không trung không thể nào bỏ xuống được.
Trên trời dưới đất, tất cả mọi người đều sững sờ, không nói nổi nên lời. Khu vực phạm vi trăm dặm vô cùng yên lặng, mọi người chỉ có thể ngơ ngác nhìn ánh sáng rực rỡ như thần của cú quyền đó, nhìn lão tổ Bí Ngân nứt toác giữa không trung, nhìn người thanh niên áo bạc được bao phủ trong ánh sáng vàng kim.
Người thanh niên chắp tay đứng ngạo nghễ, tóc đen mắt đen...
Như thần giáng thế!
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Trong ánh mắt chấn động của mọi người, một luồng ánh sáng màu vàng kim rực rỡ vọt lên từ mặt đất, bay thẳng lên trời như giao long. Trong luồng sáng đó, một người một quyền xông thẳng lên trời, như chiến thần đứng lên trên đỉnh thế giới, không gì địch nổi.
"Bốp bốp bốp!"
Tấy cả cơ thể pháp tướng của lão tổ Bí Ngân đều nổ tung từng tấc một, đùi, bụng, ngực, cổ, đầu...như sạt lở núi vậy. Đến cuối cùng, nghìn mét thần thể đều vỡ nát, biến thành máu thịt đầy trời.
Ngay cả khu vực đặc thù của Chân Quân do lão tạo ra bao phủ xung quanh người cũng bị ánh vàng kim rực rỡ đó đập ra một lỗ hổng.
Ánh vàng kim đánh ra sau lão tổ Bí Ngân rồi vẫn không dừng lại mà xông thẳng lên chín tầng trời, đánh vỡ tất cả tầng mây trên không trung. Mãi khi kéo dài đến hơn mười nghìn mét nó mới chịu rơi.
Lúc đó cho dù là những người đứng ở phạm vi ngoài nghìn dặm ngẩng đầu lên cũng thấy ánh kim rực rỡ như cột trụ chống trời.
Nó vô cùng nổi bật, vô cùng lóa mắt, vô cùng hống hách!
Đánh lui cả vạn quân!
"Shhhh!"
Khoảnh khắc đó, tất cả những người dân Hoa tộc bên trong thành Nam Hoa nhìn ra bên ngoài, kể cả những trưởng lão của Linh Miếu và cả một trăm nghìn chiến sĩ tộc Bí Ngân nữa, tất cả đều hô lên thất thanh, không dám tin.
Tiêu Thanh Vũ trố mắt không nói nên lời, mà trong mắt Hoa Lộng Ngọc vốn còn đang xẹt qua sự sảng khoái, giờ thấy tình hình như vậy thì run lẩy bẩy như nhìn thấy ma.
Hoa Thiên Lăng vừa trốn vào trong Linh Miếu, chuẩn bị lấy ra vũ khí của tổ tiên truyền lại để liều chết một phen. Giờ thấy thế, vũ khí tổ tiên rơi từ trong tay ông ta xuống kêu "keng" một phát. Nhưng ông ta cứ như không hề hay biết, ngơ ngác đứng đó.
Mà đảo chủ của bán đảo phía Bắc - Thương Lam Tinh vừa mới bước một chân ra khỏi cửa thư phòng vừa hay nhìn thấy cảnh này trên màn gương, người ông ta liền khựng lại, một chân lơ lửng trên không trung không thể nào bỏ xuống được.
Trên trời dưới đất, tất cả mọi người đều sững sờ, không nói nổi nên lời. Khu vực phạm vi trăm dặm vô cùng yên lặng, mọi người chỉ có thể ngơ ngác nhìn ánh sáng rực rỡ như thần của cú quyền đó, nhìn lão tổ Bí Ngân nứt toác giữa không trung, nhìn người thanh niên áo bạc được bao phủ trong ánh sáng vàng kim.
Người thanh niên chắp tay đứng ngạo nghễ, tóc đen mắt đen...
Như thần giáng thế!
Mà mãi đến lúc này, nửa câu sau của Ngân Linh Tử mới có thể thốt ra: "Anh ta chính là Chân Quân của Hoa tộc đã giết Kim Ngân Tử đại nhân!"
"Cái gì?!"
Lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy tim mình run lên, mà Hoa Lộng Ngọc thì mắt hoa lên, suýt ngất đi.
Cái tên bình thường luôn bị cô ta bắt nạt còn không dám hó hé câu nào mà lại là... Chân Quân?