Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Chương 523: Có thù tất báo

“Đừng!”

Minh Vương sau lưng Diệp Thành há to miệng, nhẹ nhàng hút một cái.

Lần này mới chân chính là ca voi hút nước, linh khí trăm dặm lập tức như yến về tổ, bay vào trong miệng Diệp Thành, sau đó tạo thành một lốc xoáy lớn, khi Diệu Nhật Chân Quân vừa chạy ra được mười dặm là đã bị lốc xoáy này lôi về, cùng cùng lão ta tuyệt vọng, bị thần tướng Minh Vương nuốt chửng.

“Ken két… hương vị của Kim Đan không tệ!”

Minh Vương nhai vài cái, cắn nát Kim Đan, nuốt vào bụng rồi hài lòng nở nụ cười, biến mất khỏi không gian.

Mọi người thấy cảnh này đều như bị hóa đá. Vài Chân Quân Xuất Khiếu sợ tới mức bay mất hồn vía, chỉ hận không thể chui vào trong đất chạy trốn.

Không nói tới ba đội hộ vệ vương đinh bị san bằng dễ dàng như thế, chỉ nói việc Kim Đan được cho là thứ tồn tại mãi mãi, vô cùng cứng rắn, dù là dùng linh bảo bổ hay chém thì cũng không thể bổ ra. Nếu không hóa Anh, chỉ có cường giả cấp cao mới có thể tổn hại Kim Đan. Vì thế đa số Kim Đan đều không thể bị chém mà lại bị đè nát.

Nhưng Minh Vương sau lưng Diệp Thành lại chỉ há miệng, hút Kim Đan như đang nhai kẹo, điều này có thể không làm người ta sợ sao?

Diệp Thành liên tục túm lấy vài Kim Đan, đút cho ảo ảnh Minh Vương ăn, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ trong hư không: “Ở đó coi đánh nhau lâu vậy, sao giờ muốn chạy? Chẳng lẽ đi mật báo cho chủ nhân?”

Mọi người đang ngạc nhiên thì một âm thanh vang lên. Một kẻ đồ đen che mặt tự dưng xuất hiện, sau đó biến thành một bóng dáng chui xuống đất, muốn chạy thục mạng.

“Là Mị Ảnh, nghe nói đội hộ vệ này - Ảnh Tử rất lợi hại, chẳng những giỏi ám sát mà thực lực đủ để đấu với cao thủ Xuất Khiếu trung kỳ!”

Có người nhận ra thì hét lớn.

Nhưng một sát thủ sao có thể trốn khỏi mắt Diệp Thành?

“Quay lại!”

Diệp Thành nhẹ nhàng giậm chân một cái, trăm dặm chung quanh đều đứng yên.

Mị Ảnh dừng giữa không trung. Họ cảm thấy không khi chung quanh như cô đọng lại, biến thành biển sâu vạn trượng, khó mà di chuyển.

Năng lượng điều khiển không gian Minh Vương rất mạnh, sao một đội ảnh vệ có thể đấu lại?

“Bí thuật Ảnh Sát...”

Khi Mị Ảnh đang định dùng pháp thuật, Diệp Thành đã xé rách hư không, tới trước gã, tiện tay túm một cái, đập bẹp cả cơ thể và pháp khí của đối phương, chỉ còn Kim Đan và thần hồn.

Thấy Diệp Thành cầm Kim Đan định đút cho Minh Vương, Mị Ảnh sợ hãi cùng cực: “Chân Quân tha mạng, tôi chỉ nghe lệnh tới quan sát cuộc chiến, chưa từng ra tay!”

“Tất cả đều là do thái tử Nam Sở và Diệu Nhật Chân Quân bày ra, họ lập kế hoạch này, triệu tập ba người của vương đình, giăng thiên la địa võng, dùng Hoa tộc uy hiếp Chân Quân, muốn bắt Chân Quân tới đại hội vương đô, muốn ép Chân Quân dập đầu chín cái với thái tử trên đai hội, thừa nhận sai lầm rồi gia nhập dưới trướng thái tử để làm nô tài, từ đó uy hiếp các thế gia lớn và bộ tộc mạnh. Đồng thời cũng giúp chứng tỏ khả năng vì người trong tộc báo thù, áp đảo đồng lứa, đăng cơ thành Nam Ly Vương...”



Mị Ảnh thật sự bị dọa rồi, dù thực lực gã không thua Thương Lam Tinh nhưng đối với một kẻ nhai nuốt Kim Đan kinh khủng thế này thì gã hoàn toàn không có năng lực phản kháng, trong chớp mắt đã khai hết toàn bộ.

“Ha ha ảo tưởng quá nhỉ!”

Diệp Thành nhắm mắt: “Vương tộc Nam Ly, thái tử Nam Sở, món nợ này thì tôi muốn tính toán rõ ràng với từng người!”

Nói xong, Diệp Thành tiện tay đút Kim Đan cho Minh Vương, sau đó biến về hình người, đáp xuống Linh Miếu. Mấy người đại trưởng lão vui sướng chen nhau ùa lên, Diệp Thành kéo Dao Nhi và Ân U Liên bay đi mất.

“Anh ơi, chúng ta đi đâu vậy?”, Dao Nhi vô cùng ngạc nhiên hỏi.

So với cô bé Ân U Liên bình tĩnh hơn rất nhiều, cô ấy cười khẽ: “Vương thành Nam Ly!”

“Hả?”

Nghe nói vậy, Diệp Thành nhìn Ân U Liên cười nói: “Xem ra cô đã biết bản lĩnh của chủ nhân là tôi!”

Ân U Liên cũng cười đáp: “Đương nhiên, chủ nhân của tôi là... vô địch thiên hạ!”

Cảnh này rất giống mấy nghìn năm trước, hai người rong ruổi trong vũ trụ, tung hoành khắp nơi.

Diệp Thành nắm tay Ân U Liên và Dao Nhi: “Đi xem một lễ hội lớn, tôi là một người có thù tất báo, dâng trả gấp trăm lần!”

Diệp Thành cười lạnh, dẫn hai cô gái theo, xé rách không gian, hướng về vương đô.

Về mấy người bị bỏ lại ở Hoa tộc, mắt to trừng mắt nhỏ, đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng sợ hãi.

“Hầy, Diệu Nhật Chân Quân ngàn tính vạn tính cũng không ngờ Diệp Chân Quân mạnh như vậy. Chẳng lẽ đây là kiểu trước mặt sức mạnh tuyệt đối thì mọi âm mưu đều là mây bay?”

Đại trưởng lão Huyền Nguyệt Môn thở dài: “Sau hôm nay, sợ là cả đảo Nam Ngọc sẽ chấn động khi nghe thấy tên Diệp Thành”.

Mọi người chung quanh nghe thế đều im lặng.

Quần đảo Nam Ngọc, vương đô.

Trên hòn đảo chính giữa của quần đảo Nam Ngọc, tại vương đô Nam Ly, thổ địa phì nhiêu, tài nguyên phong phú, sau khi linh khí khôi phục, khắp nơi mọc đầy kỳ hoa dị thảo, linh tuyền dị thạch, cả một vùng linh mạch dài như con rồng khổng lồ tụ lại đây từ bốn phương tám hướng. Mà vương thành nằm ở trung tâm của linh mạch, như trăng được sao vây quanh.

Lúc này, vương đô đang cử hành lễ tế tổ mỗi năm một lần.

“Ha ha ảo tưởng quá nhỉ!”

Diệp Thành nhắm mắt: “Vương tộc Nam Ly, thái tử Nam Sở, món nợ này thì tôi muốn tính toán rõ ràng với từng người!”

Nói xong, Diệp Thành tiện tay đút Kim Đan cho Minh Vương, sau đó biến về hình người, đáp xuống Linh Miếu. Mấy người đại trưởng lão vui sướng chen nhau ùa lên, Diệp Thành kéo Dao Nhi và Ân U Liên bay đi mất.

“Anh ơi, chúng ta đi đâu vậy?”, Dao Nhi vô cùng ngạc nhiên hỏi.

So với cô bé Ân U Liên bình tĩnh hơn rất nhiều, cô ấy cười khẽ: “Vương thành Nam Ly!”

“Hả?”

Nghe nói vậy, Diệp Thành nhìn Ân U Liên cười nói: “Xem ra cô đã biết bản lĩnh của chủ nhân là tôi!”

Ân U Liên cũng cười đáp: “Đương nhiên, chủ nhân của tôi là... vô địch thiên hạ!”

Cảnh này rất giống mấy nghìn năm trước, hai người rong ruổi trong vũ trụ, tung hoành khắp nơi.

Diệp Thành nắm tay Ân U Liên và Dao Nhi: “Đi xem một lễ hội lớn, tôi là một người có thù tất báo, dâng trả gấp trăm lần!”

Diệp Thành cười lạnh, dẫn hai cô gái theo, xé rách không gian, hướng về vương đô.

Về mấy người bị bỏ lại ở Hoa tộc, mắt to trừng mắt nhỏ, đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng sợ hãi.

“Hầy, Diệu Nhật Chân Quân ngàn tính vạn tính cũng không ngờ Diệp Chân Quân mạnh như vậy. Chẳng lẽ đây là kiểu trước mặt sức mạnh tuyệt đối thì mọi âm mưu đều là mây bay?”

Đại trưởng lão Huyền Nguyệt Môn thở dài: “Sau hôm nay, sợ là cả đảo Nam Ngọc sẽ chấn động khi nghe thấy tên Diệp Thành”.

Mọi người chung quanh nghe thế đều im lặng.

Quần đảo Nam Ngọc, vương đô.

Trên hòn đảo chính giữa của quần đảo Nam Ngọc, tại vương đô Nam Ly, thổ địa phì nhiêu, tài nguyên phong phú, sau khi linh khí khôi phục, khắp nơi mọc đầy kỳ hoa dị thảo, linh tuyền dị thạch, cả một vùng linh mạch dài như con rồng khổng lồ tụ lại đây từ bốn phương tám hướng. Mà vương thành nằm ở trung tâm của linh mạch, như trăng được sao vây quanh.

Lúc này, vương đô đang cử hành lễ tế tổ mỗi năm một lần.

Quan lễ nghi đứng phía trên đọc văn tự, mà những người vương tộc Nam Ly đứng phía trên rất nghiêm túc.

Mà trong đại điện là nơi đứng của những nhân vật quan trọng của quần đảo Nam Ngọc: trưởng lão danh môn, gia chủ thế gia, tù trưởng dị tộc.

Lúc này, có thể nói là Chân Quân, Kim Đan như nước.

Mỗi người ở đây mà giậm chân một cái cũng đủ là cả Nam Ngọc chấn động, hiện tại họ đã tụ hội ở đây!

 



Advertisement
';
Advertisement