Chương 532: Đại trận hộ thành
Diệp Thành gõ kiếm thét lên một tràng dài, sát ý trong mắt dâng tràn.
Anh thu Thiên Cơ Nhãn vào trong nhẫn không gian trước, sau đó bước một bước xuất hiện ở sau lưng lão tổ nhà họ Chu. Lão tổ nhà họ Chu cảnh giác đến thế nào, lão ta vô cùng nhạy cảm với sự dao động của không gian, ngay phút đầu tiên đã sử dụng thiên phú dịch chuyển, vọt ra xa trăm trượng trong chớp mắt khiến Diệp Thành chém hụt vào không trung.
“Tránh được một lần có tránh được mười lần, trăm lần hay không?”
Diệp Thành cười nhạt, vù vù lao tới, gần như đuổi theo sát gót lão tổ nhà họ Chu.
Trên không trung, chỉ nhìn thấy hai bóng người màu xanh di chuyển chớp nhoáng trong không gian giống như cá chuồn nối đuôi nhau. Sau lần thứ bảy, cuối cùng lão tổ nhà họ Chu cũng không chống đỡ nổi, cơ thể hơi dừng lại.
Ngay lúc ấy, Diệp Thành một kiếm xuyên thủng đầu của lão ta, tiêu diệt cả hồn phách.
Thấy lão tổ nhà họ Chu cũng đã chết, mấy người cuối cùng càng sợ đến mức hồn bay phách lạc, liều mạng chạy trốn. Nhất là Nam Sở, chỉ mong mình mọc thêm hai đôi cánh.
“Xoẹt xoẹt xoẹt!”
Diệp Thành như sát tinh giáng trần, một bước giết một người, trong chớp mắt chém chết ba kẻ đứng đầu đương thời, đuổi tới phía sau lưng Nam Sở. Nếu không phải Phó thống lĩnh cấm vệ quân liều mạng xông lên lấy thân đỡ đòn, cầm chân Diệp Thành ba tích tắc đồng hồ thì Nam Sở đã bị chém chết từ lâu.
Đợi đến khi Diệp Thành chẻ đôi người Phó thống lĩnh, Nam Sở đã chật vật chạy trốn vào vương thành Nam Ly.
“Nam Sở, lên đây nhận cái chết đi!”
Diệp Thành chân đạp đất trời, tay cầm kiếm gãy, xuất hiện ở phía trên không vương thành, nhìn xuống tòa thành hàng chục triệu người.
Anh mang theo uy thế chém giết liên tục mấy chục vị Chân Quân mà đến, sau lưng là vô số chân tay đứt lìa, nhuộm đỏ một nửa bầu trời. Cơn mưa máu nhàn nhạt trút xuống, giống như ma thần giáng thế, chấn động toàn thành.
Giờ phút này, người trên khắp vương thành Nam Ly cùng trở nên yên lặng.
“Diệp Thành thắng rồi ư?”
Các tu sĩ Luyện Khí không cách nào bay lên trời cao mười vạn trượng để xem chiến, chỉ có thể đợi ở trong thành Nam Ly. Bọn họ tận mắt nhìn thấy hơn mười nghìn tu sĩ Ngưng Đan nhếch nhác chạy vào thành, sau đó lại thấy bao nhiêu lão tổ Chân Quân Xuất Khiếu quay về với vẻ mặt khó coi, cuối cùng là Thái tử Nam Sở hốt hoảng chạy trốn.
Một suy nghĩ hoang đường bất chợt hiện lên trong tâm trí tất cả mọi người.
“Sao có thể như thế? Đấy là mấy chục vị Chân Quân kết hợp, thêm cả Nam Ly Vương ở đó. Với thực lực của vương đình Nam Ly, sao có thể thất bại bởi một tên Diệp Thành nhỏ bé?”
Các tu sĩ đều không muốn tin.
Diệp Thành ở trong mắt bọn họ chỉ là một ngôi sao mới nổi mà thôi. Anh vừa bước vào cảnh giới Xuất Khiếu, vừa cử hành đại lễ Chân Quân, mấy phút sau đã giết vào thành Nam Ly, dùng sức mạnh chèn ép vương tộc Nam Ly.
Ngay cả các chưởng môn của danh môn thượng tông đứng ngoài cuộc cũng mang vẻ mặt khó coi. Thực lực của Diệp Thành hoàn toàn vượt ngoài sự tưởng tượng của mọi người, loại sức mạnh đáng sợ này còn mạnh hơn cả Nam Ly Vương đầu tiên trong truyền thuyết.
“Nếu sớm biết như vậy, vừa rồi chúng ta cũng nên ra tay. Ai ngờ bản tính của tên Diệp Thành này còn tàn nhẫn hung bạo hơn cả Nam Ly Vương”.
Chưởng môn Huyền Nguyệt Môn nhíu mày.
“Bây giờ muộn rồi, vương tộc Nam Ly tổn thất hơn một nửa, không biết có thể ngăn chặn Diệp Thành được không”.
Chưởng môn Chính Khí Tông lắc đầu.
“Không đâu, đại trận hộ thành của vương thành Nam Ly đến Nam Ly Vương cũng không thể lay động. Trừ khi Diệp Thành là Thiên Quân Trường Sinh, nếu không thì một mình phá vỡ đại trận của vương thành sẽ rất khó khăn”.
Mấy vị chưởng môn không tin.
“Ha ha”.
Đối với chuyện này, chưởng môn Thiên Cơ Tông không nói gì, chỉ cười nhạt một tiếng.
Mọi người xung quanh thấy ông ta như vậy thì cùng ngạc nhiên nhìn nhau.
“Mau, mau, kích hoạt tất cả đại trận bảo vệ, mời các tộc lão trong tộc xuất quan, đây là thời khắc vương tộc Nam Ly đứng trước sinh tử tồn vong”, Nam Sở vô cùng hoảng sợ, không còn khí chất ung dung điềm tĩnh nữa.
Vương tộc Nam Ly đã xưng Vương trước cả khi linh khí khôi phục, kinh doanh mấy nghìn năm, nội tình vô cùng sâu dày. Lúc này chỉ là chiếm cứ quần đảo Nam Ngọc và đổi tên nơi đây thành thành Nam Ly mà thôi.
Gần như vừa lúc Nam Sở đáp xuống, từng lớp màn trời phù văn vĩ đại phát ra tiếng động ầm ầm, bao phủ toàn bộ thành Nam Ly. Màn trời phù văn này trải dài trăm dặm, có ánh sao lấp lánh tỏa sáng, tương ứng với sao trên trời; có chín con Lôi Giao gào thét, nuốt chửng đất trời; có năm cây cột chống trời kim mộc thủy hỏa thổ phong tỏa không trung…
Tròn ba mươi sáu đại trận vươn thẳng lên trời, Tinh Thần Vạn Tượng Trận, Lôi Giao Phệ Hồn Trận, Ngũ Hành Luân Hồi Trận… Mỗi một tầng đại trận không cái nào giống cái nào, đủ để ngăn cản đòn tấn công của cảnh giới Xuất Khiếu đỉnh phong, được Tông sư Trận pháp bày bố. Mười tám tầng trận pháp hợp làm một, ngay cả Thiên Quân Nguyên Anh có đến đây cũng không dễ gì phá vỡ.
Trận pháp vừa được kích hoạt, Nam Sở thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ mặt.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thành, thái độ thành khẩn: “Diệp Chân Quân, pháp lực của cậu cao ngất trời, không ai vượt qua được, tiểu vương xin chịu thua. Những chuyện trước đây đều là hiểu lầm, bổn vương sẽ cho người đưa các gia tộc ở thành Nam Ngọc trở về chốn cũ ngay lập tức, đồng thời sắc phong Hoa tộc là đại tộc hàng đầu trên quần đảo Nam Ngọc, và còn gửi tặng Chân Quân linh bảo, linh thạch để đền bù tổn thất, bày tỏ lòng áy náy”.
Nam Sở không thể không nhượng bộ, tuy mười tám tầng đại trận này vô cùng kiên cố, nhưng cũng tiêu hao linh khí địa mạch rất lớn. Dù vương thành nằm trên vô số linh mạch, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy được lượng lớn linh khí, nhưng cũng không thể mở trận pháp liên tục.
Nếu Diệp Thành ở bên ngoài chặn cửa ba năm thì e rằng toàn thành Nam Ly sẽ chết đói hơn một nửa.
“Hả?”
Diệp Thành khẽ nhíu mày, nắm tay thành nắm đấm.
Trong nháy mắt, anh hóa thân thành Chu Tước, lửa bốc cháy mãnh liệt quanh người, ngay cả không gian cũng bị nứt ra, một trảo quét qua.
“Ầm!”
Một trảo của Diệp Thành đánh ra giống như đạn pháo rời nòng.
Lửa cháy cuồn cuộn, bùng lên giữa móng vuốt của anh. Năng lượng to lớn hội tụ thành cột ánh sáng màu lửa, giống như thuồng luồng lại như rồng, gào thét lao về phía Nam Ly Vương. Một trảo này hội tụ sức mạnh của toàn bộ Tứ Tượng huyền công, có thể một quyền đánh bay tu sĩ Xuất Khiếu trung kỳ, sánh ngang với đòn tấn công của Đại Chân Quân.
Nhưng khi anh đánh vào màn trời phù văn thì chỉ khiến mười tám tầng trận pháp lay động nhẹ, hiện lên từng đợt sóng gợn, còn lại không được gì hơn.
“Diệp Chân Quân, trận pháp của thành này được Tông sư Trận pháp cao cấp nhất trong Huyền Pháp Môn, một trong thất đại huyền môn, đích thân bố trí. Không biết đã tiêu tốn bao nhiêu thiên tài địa bảo, mấy chục triệu linh thạch đổ vào đó mới tạo thành trận pháp vững như bàn thạch thế này. Nếu Chân Quân tu được Nguyên Anh thì đương nhiên thành này không ngăn cản được, tiểu vương cũng sẽ đầu hàng ngay lập tức”.
“Nhưng hiển nhiên Chân Quân vẫn còn cách Nguyên Anh một khoảng, chi bằng hai bên chúng ta cùng ngồi xuống từ từ thương lượng, không tổn thương hòa khí”.
Nam Sở vẫn giữ thái độ thành khẩn, miệng mỉm cười, không hề có dáng vẻ của người vừa bị giết mất bố.
Diệp Thành hừ một tiếng lạnh lùng, tiếp đó lại đánh ra mười sáu trảo. Lúc đánh ra đòn cuối cùng, cả người anh hóa thành loài chim bất tử với ngọn lửa cháy hừng hực, đâm thẳng vào trận pháp, phá một lượt ba tầng trận pháp.
Gần như vừa lúc Nam Sở đáp xuống, từng lớp màn trời phù văn vĩ đại phát ra tiếng động ầm ầm, bao phủ toàn bộ thành Nam Ly. Màn trời phù văn này trải dài trăm dặm, có ánh sao lấp lánh tỏa sáng, tương ứng với sao trên trời; có chín con Lôi Giao gào thét, nuốt chửng đất trời; có năm cây cột chống trời kim mộc thủy hỏa thổ phong tỏa không trung…
Tròn ba mươi sáu đại trận vươn thẳng lên trời, Tinh Thần Vạn Tượng Trận, Lôi Giao Phệ Hồn Trận, Ngũ Hành Luân Hồi Trận… Mỗi một tầng đại trận không cái nào giống cái nào, đủ để ngăn cản đòn tấn công của cảnh giới Xuất Khiếu đỉnh phong, được Tông sư Trận pháp bày bố. Mười tám tầng trận pháp hợp làm một, ngay cả Thiên Quân Nguyên Anh có đến đây cũng không dễ gì phá vỡ.
Trận pháp vừa được kích hoạt, Nam Sở thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ mặt.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thành, thái độ thành khẩn: “Diệp Chân Quân, pháp lực của cậu cao ngất trời, không ai vượt qua được, tiểu vương xin chịu thua. Những chuyện trước đây đều là hiểu lầm, bổn vương sẽ cho người đưa các gia tộc ở thành Nam Ngọc trở về chốn cũ ngay lập tức, đồng thời sắc phong Hoa tộc là đại tộc hàng đầu trên quần đảo Nam Ngọc, và còn gửi tặng Chân Quân linh bảo, linh thạch để đền bù tổn thất, bày tỏ lòng áy náy”.
Nam Sở không thể không nhượng bộ, tuy mười tám tầng đại trận này vô cùng kiên cố, nhưng cũng tiêu hao linh khí địa mạch rất lớn. Dù vương thành nằm trên vô số linh mạch, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy được lượng lớn linh khí, nhưng cũng không thể mở trận pháp liên tục.
Nếu Diệp Thành ở bên ngoài chặn cửa ba năm thì e rằng toàn thành Nam Ly sẽ chết đói hơn một nửa.
“Hả?”
Diệp Thành khẽ nhíu mày, nắm tay thành nắm đấm.
Trong nháy mắt, anh hóa thân thành Chu Tước, lửa bốc cháy mãnh liệt quanh người, ngay cả không gian cũng bị nứt ra, một trảo quét qua.
“Ầm!”
Một trảo của Diệp Thành đánh ra giống như đạn pháo rời nòng.
Lửa cháy cuồn cuộn, bùng lên giữa móng vuốt của anh. Năng lượng to lớn hội tụ thành cột ánh sáng màu lửa, giống như thuồng luồng lại như rồng, gào thét lao về phía Nam Ly Vương. Một trảo này hội tụ sức mạnh của toàn bộ Tứ Tượng huyền công, có thể một quyền đánh bay tu sĩ Xuất Khiếu trung kỳ, sánh ngang với đòn tấn công của Đại Chân Quân.
Nhưng khi anh đánh vào màn trời phù văn thì chỉ khiến mười tám tầng trận pháp lay động nhẹ, hiện lên từng đợt sóng gợn, còn lại không được gì hơn.
“Diệp Chân Quân, trận pháp của thành này được Tông sư Trận pháp cao cấp nhất trong Huyền Pháp Môn, một trong thất đại huyền môn, đích thân bố trí. Không biết đã tiêu tốn bao nhiêu thiên tài địa bảo, mấy chục triệu linh thạch đổ vào đó mới tạo thành trận pháp vững như bàn thạch thế này. Nếu Chân Quân tu được Nguyên Anh thì đương nhiên thành này không ngăn cản được, tiểu vương cũng sẽ đầu hàng ngay lập tức”.
“Nhưng hiển nhiên Chân Quân vẫn còn cách Nguyên Anh một khoảng, chi bằng hai bên chúng ta cùng ngồi xuống từ từ thương lượng, không tổn thương hòa khí”.
Nam Sở vẫn giữ thái độ thành khẩn, miệng mỉm cười, không hề có dáng vẻ của người vừa bị giết mất bố.
Diệp Thành hừ một tiếng lạnh lùng, tiếp đó lại đánh ra mười sáu trảo. Lúc đánh ra đòn cuối cùng, cả người anh hóa thành loài chim bất tử với ngọn lửa cháy hừng hực, đâm thẳng vào trận pháp, phá một lượt ba tầng trận pháp.
Đáng tiếc, anh vừa phá xong thì ba tầng trận pháp này lại hồi phục cực nhanh.
Những trận pháp này đều cắm rễ vào linh mạch bên dưới vương thành, năng lượng vô cùng vô tận. Trừ khi phá được mấy trăm linh mạch trên khắp quần đảo Nam Ngọc, nếu không thì sẽ là một mình Diệp Thành đối địch với cả một tòa thành.
Thấy vậy, Nam Sở đã hoàn toàn yên tâm, đắc ý nói: “Diệp Chân Quân, cậu nên từ bỏ những hành động vô nghĩa đi, hai bên cùng vui vẻ nói chuyện với nhau”.
Nhưng Diệp Thành vẫn tỏ vẻ chế giễu, anh hóa thành hình người, nhìn xuống với ánh mắt khinh thường:
“Thế sao?”