Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Chương 548: Át chủ bài lại xuất hiện.

Lão tổ Khô Vinh bước tiếp một bước, có vẻ như sự sụp đổ của chư thiên khiến cho phạm vi cả trăm dặm xung quanh đều run rẩy chấn động.

“Oành!”

Diệp Thành bị lão ta đạp xuống, từ trên trời bị đạp bay xuống dưới hơn trăm trượng, mạnh mẽ như thần tướng Huyền Vũ cũng không thể ngăn chặn nổi một cú đạp mạnh mẽ của lão tổ Khô Vinh. Nhưng Diệp Thành cũng không hề hoảng loạn, khả năng phòng ngự của Huyền Vũ là vô cùng mạnh mẽ, mai rùa bao trùm toàn thân, cho dù là thiên bảo cũng chưa chắc có thể phá vỡ nó ra.

“Mở!”

Mà đối với công kích của mấy vị Đại Chân Quân tận dụng sơ hở khi Khô Vinh tấn công, Diệp Thành trực tiếp dùng thần vực Huyền Vũ để chống đỡ.

Trong phạm vi trăm dặm quanh đây đều hóa thành một vùng bóng tối vô tận. Huyền Minh Trọng Thủy vô cùng vô tận lấp đầy cả hư không. Mỗi giọt nước đều hóa thành một dòng sông. Hàng trăm triệu giọt nước tụ tập lại, giống như là con sông lớn dài hàng ngàn dặm, nặng đến hàng trăm triệu tấn.

Bốn vị Đại Chân Quân hầu như trong cùng một thời gian đều bị thần vực Huyền Vũ bao phủ vào bên trong, nhất thời cả người như bị dính chặt bên trong, cảm thấy xung quanh như rộng lớn vô cùng vô tận giống như đang bị nghiền nát trong một cái cối xay khồng lồ.

Chỉ là bốn vị cường giả này mạnh hơn so với Diệu Nhật Chân Quân rất nhiều.

Bạch Tố Tiên Tử tung dải lụa trắng lên không trung làm cho cả hư không bị xé rách, dùng một đòn đã phá mở được trăm trượng của thần vực. Thúy Trúc Chân Quân cưỡi lên Thiên Lang, há miệng ra nuốt cả vạn dòng sông. Thính Kiếm Tôn Giả hai tay như ôm trọn hư không, kiếm khí trực tiếp hóa thành một quả cầu gió lốc khổng lồ lấp đầy cả ngàn mét xung quanh. Còn lão tổ Khô Vinh cũng mạnh mẽ vô cùng, trực tiếp chắp hai tay sau lưng, dùng một quyền đánh ra, phá mở thần vực ra!

“Rầm!”

Diệp Thành thấy thần vực không còn khả năng chống đỡ, tiếp tục xông vào bên trong. Huyền Vũ ở trong thần vực càng thêm linh hoạt, uy lực trực tiếp tăng lên đến ba phần, ngay lập tức đã đánh ngang tay với bốn vị cường giả, không hề có chút thua kém nào nữa.

“Đáng tiếc, Kim Đan thần phẩm của anh còn thiếu sót, còn xa mới đạt đến uy năng chân chính của Kim Đan thần phẩm. Cũng có khả năng có liên quan đến tu vi của anh. Nếu là thiên tài đỉnh phong chân chính trên bảng Tinh Hà tới đây, trong mười chiêu liền có thể giết chết cả bốn người này”.

Nhìn thấy Diệp Thành đang độc chiến bốn người trong không trung, trong mắt Minh Sương hiện lên một tia thất vọng chán nản.

“Chị à, trên thế giới này thật sự có cường giả mạnh mẽ như thế sao?”, Dao Nhi không phục thay cho Diệp Thành.

Minh Sương không trả lời, đôi mắt cô ấy vô cùng phức tạp có nhiều cảm xúc đan xen, vừa ngạc nhiên vừa khiếp sợ và cũng có cả khao khát cháy bỏng.

So với những người mà cô ấy đã từng được gặp, Diệp Thành lúc này tuy rằng mạnh mẽ, nhưng dù sao vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành. Mà những người kia đã sớm đạt đến thần công Đại Thành, địa vị vô cùng tôn quý, đứng sừng sững trên đỉnh thế giới, nhận được sự tôn sùng và ngưỡng mộ của hàng trăm triệu người, giống như một vị thần chân chính.

“Vù vù!”

Chiến đấu vẫn tiếp tục diễn ra, bốn vị Đại Chân Quân càng đánh càng mạnh, Diệp Thành cũng không lùi lại chút nào. Nhưng vị thần hỗn độn khống chế Nam Ly Vương đời trước, không có sự điều khiển của chủ nhân, dường như có chút không thể khống chế nổi, khóa Lưu Ly dài ngàn trượng phát ra từng trận chấn động liên hồi, hơn nữa càng ngày càng lớn.

“Không thể kéo dài được nữa”.

Diệp Thành biết chỉ dựa vào sức mạnh của Huyền Vũ thần tướng, muốn giết cả bốn người này thì căn bản là không thể. Chiến đấu sẽ chỉ kéo dài đến vô hạn, mà thời gian Luyện Ngục Vô Gian đóng lại càng ngày càng ngắn rồi.

“Vèo!”

Diệp Thành đột nhiên ngừng tay lại, thu pháp tướng Huyền Vũ lại, đứng yên ở giữa không trung.

Vị thần hỗn độn cùng hóa thành một luồng sáng bay vào trong cơ thể của anh. Nam Ly Vương đời đầu không còn bị áp chế, nhanh chóng xông thẳng lên trời, hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Thành.

“Sao thế, muốn rút lui rồi à? Đạo hữu, Tẩy Tủy Tuyết Liên chúng tôi hoàn toàn có thể phân cho cậu một phần, cần gì phải vì một người phụ nữ ở ngoài hành tinh mà quyết chiến sống chết như thế này cơ chứ?”

Thúy Trúc Chân Quân nhẹ nhàng khuyên bảo.

“Không, tôi chỉ muốn kết thúc trò chơi này thôi”.

Diệp Thành khinh thường cười một tiếng, dây Khốn Tiên trong trung phủ của anh đột nhiên đột nhiên phát ra âm thanh giòn giã, đứt ra từng đoạn.

“Ầm!”

Một luồng sức mạnh khủng khiếp mà tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi từ trên người Diệp Thành bùng nổ ra, như muốn phá hủy chư thiên vạn giới, khiến cho cả Luyện Ngục Vô Gian dều bị rung chuyển mạnh mẽ. Trong phạm vi ngàn dặm, tất cả sinh vật đều run rẩy sợ hãi cúi đầu nằm bẹp dí dưới mặt đất, cho dù là ma thú Xuất Khiếu hậu kỳ cũng phải sợ hãi mà run rẩy đến hai lần.

“Đây là?”

Đám người lão tổ Khô Vinh hai mắt trợn trừng, cứng người lại có chút run rẩy nói.

“Kim Đan thần phẩm?” Minh Sương sửng sốt chấn động không thể tin vào mắt mình.



Diệp Thành đứng giữa trời đất, hơi thở dồn dập nhanh chóng trở nên mạnh mẽ. Sức mạnh của anh nhanh chóng vượt qua đám người lão tổ Khô Vinh, vượt đến một cảnh giới thần bí và vô định mà không ai có thể biết được. Dường như ngay khi anh cắt đứt dây Khốn Tiên, trên bầu trời cao vạn trượng có vô số đám mây và sấm sét kéo tới.

“Tôi thường rất ghét phiền phức, nếu không phải bất đắc dĩ cũng không muốn sử dụng nguồn sức mạnh khủng khiếp này. Nếu không lại có thêm một hai lần nữa, ông trời chắc cũng nhịn không được rồi. Nhưng đám người các người thực sự là rất quá đáng, ép buộc Diệp mỗ không thể không ra tay giết sạch các người”.

Diệp Thành chắp tay khẽ thở dài.

Thần tướng của Hải Hoàng và Minh Vương xuất hiện sau lưng anh, giống như hai vị thần khổng lồ nắm giữ quyền sinh sát của thế giới.

“Giả thần giả quỷ”.

Nam Tuyệt rống lên một tiếng, vẻ mặt dữ tợn muốn lao lên tấn công, muốn xé xác Diệp Thành thành từng mảnh. Lão ta bị Diệp Thành đạp xuống dưới chân, cả khuôn mặt đều bị Diệp Thành chà đạp không thương tiếc. Việc này đối với Nam Ly Vương quyền cao chức trọng như lão ta mà nói chính là một sự sỉ nhục vô cùng to lớn, hận không thể dùng nước của cả thế giới để rửa sạch sẽ nỗi nhục này.

“Ha ha”.

Diệp Thành cười nhạt một tiếng, lòng bàn tay trắng sáng duỗi ra tung một chưởng cực mạnh.

Hai thần tướng Hải Hoàng Minh Vương cũng giơ tay lên, xuất hiện ở sau lưng Diệp Thành. Bàn tay của Diệp Thành phá hủy chư thiên, giống như bàn tay khổng lồ của thần linh thái cổ, ngay lập tức hóa thành bàn tay to lớn hơn vạn trượng, ánh sáng thần thánh chiếu rọi khắp mọi nơi, đánh về phía Nam Ly Vương đời đầu giống như đánh một con giun, đánh cho nó nằm bẹp dí dưới mặt đất không thể động đậy nổi.

“Ầm ầm!”

Một đám mây hình nấm khổng lồ xuất hiện trong không trung. Nam Ly Vương đời đầu bị đánh cho trọng thương dính liền vào mặt đất, giống như trời đất sụp đổ làm chấn động cả Luyện Ngục Vô Gian.

Thân hình dài mấy vạn trượng của lão ta va vào một đỉnh núi cao hơn vạn trượng làm cho nó vỡ tan tành, kéo ra một đường rãnh sâu hoắm dài đến hơn trăm dặm dưới mặt đất, cuối đường rãnh có một cái hố khổng lồ xuất hiện, khói bụi bay tán loạn, trong cái động ấy, Nam Ly Vương đời đầu đang hấp hối nằm bẹp dí không không hề động đậy, lão ta bị dính đòn này đã bị trọng thương, mất đi hoàn toàn sức chiến đấu, không thể di chuyển dù chỉ là một ngón tay.

“Chỉ là một cái búng tay mà thôi”.

Diệp Thành ánh mắt lãnh đạm, không vui không buồn nhìn về phía những người còn lại.

Đối với Diệp Thành, sau khi phá bỏ hai dây Khốn Tiên, phải nhanh chóng trong thời gian mười giây tiêu diệt hết tất cả những người còn lại. Nếu vượt qua mười giây thì thuật Man Thiên Quá Hải sẽ rất khó tự phong ấn lại một lần nữa, đến lúc đó, chắc chắn sẽ phải đón nhận lôi kiếp để tiến cấp.

“Xẹt!”

Nhìn thấy cảnh này, đám người Thúy Trúc Chân Quân sắc mặt đều biến đổi kịch liệt, đến cả lão tổ Khô Vinh sắc mặt cũng trầm trọng như nước.

Nam Ly Vương đời đầu mạnh mẽ đến thế nào cơ chứ? Thực lực không kém bất kì một ai trong bọn họ, lại bị Diệp Thành dễ dàng đánh bay đi như một con gà. Giống như trẻ con đối mặt với người trưởng thành, căn bản không hề có sức để có thể đánh trả.

“Nên đánh tiếp hay là trốn đây?”

“Tôi thường rất ghét phiền phức, nếu không phải bất đắc dĩ cũng không muốn sử dụng nguồn sức mạnh khủng khiếp này. Nếu không lại có thêm một hai lần nữa, ông trời chắc cũng nhịn không được rồi. Nhưng đám người các người thực sự là rất quá đáng, ép buộc Diệp mỗ không thể không ra tay giết sạch các người”.

Diệp Thành chắp tay khẽ thở dài.

Thần tướng của Hải Hoàng và Minh Vương xuất hiện sau lưng anh, giống như hai vị thần khổng lồ nắm giữ quyền sinh sát của thế giới.

“Giả thần giả quỷ”.

Nam Tuyệt rống lên một tiếng, vẻ mặt dữ tợn muốn lao lên tấn công, muốn xé xác Diệp Thành thành từng mảnh. Lão ta bị Diệp Thành đạp xuống dưới chân, cả khuôn mặt đều bị Diệp Thành chà đạp không thương tiếc. Việc này đối với Nam Ly Vương quyền cao chức trọng như lão ta mà nói chính là một sự sỉ nhục vô cùng to lớn, hận không thể dùng nước của cả thế giới để rửa sạch sẽ nỗi nhục này.

“Ha ha”.

Diệp Thành cười nhạt một tiếng, lòng bàn tay trắng sáng duỗi ra tung một chưởng cực mạnh.

Hai thần tướng Hải Hoàng Minh Vương cũng giơ tay lên, xuất hiện ở sau lưng Diệp Thành. Bàn tay của Diệp Thành phá hủy chư thiên, giống như bàn tay khổng lồ của thần linh thái cổ, ngay lập tức hóa thành bàn tay to lớn hơn vạn trượng, ánh sáng thần thánh chiếu rọi khắp mọi nơi, đánh về phía Nam Ly Vương đời đầu giống như đánh một con giun, đánh cho nó nằm bẹp dí dưới mặt đất không thể động đậy nổi.

“Ầm ầm!”

Một đám mây hình nấm khổng lồ xuất hiện trong không trung. Nam Ly Vương đời đầu bị đánh cho trọng thương dính liền vào mặt đất, giống như trời đất sụp đổ làm chấn động cả Luyện Ngục Vô Gian.

Thân hình dài mấy vạn trượng của lão ta va vào một đỉnh núi cao hơn vạn trượng làm cho nó vỡ tan tành, kéo ra một đường rãnh sâu hoắm dài đến hơn trăm dặm dưới mặt đất, cuối đường rãnh có một cái hố khổng lồ xuất hiện, khói bụi bay tán loạn, trong cái động ấy, Nam Ly Vương đời đầu đang hấp hối nằm bẹp dí không không hề động đậy, lão ta bị dính đòn này đã bị trọng thương, mất đi hoàn toàn sức chiến đấu, không thể di chuyển dù chỉ là một ngón tay.

“Chỉ là một cái búng tay mà thôi”.

Diệp Thành ánh mắt lãnh đạm, không vui không buồn nhìn về phía những người còn lại.

Đối với Diệp Thành, sau khi phá bỏ hai dây Khốn Tiên, phải nhanh chóng trong thời gian mười giây tiêu diệt hết tất cả những người còn lại. Nếu vượt qua mười giây thì thuật Man Thiên Quá Hải sẽ rất khó tự phong ấn lại một lần nữa, đến lúc đó, chắc chắn sẽ phải đón nhận lôi kiếp để tiến cấp.

“Xẹt!”

Nhìn thấy cảnh này, đám người Thúy Trúc Chân Quân sắc mặt đều biến đổi kịch liệt, đến cả lão tổ Khô Vinh sắc mặt cũng trầm trọng như nước.

Nam Ly Vương đời đầu mạnh mẽ đến thế nào cơ chứ? Thực lực không kém bất kì một ai trong bọn họ, lại bị Diệp Thành dễ dàng đánh bay đi như một con gà. Giống như trẻ con đối mặt với người trưởng thành, căn bản không hề có sức để có thể đánh trả.

“Nên đánh tiếp hay là trốn đây?”

Bốn vị Chân Quân có chút do dự suy nghĩ.

“Cậu ta làm sao có thể trở nên mạnh mẽ như thế cơ chứ?”

Lão tổ Khô Vinh cau mày suy nghĩ.

Nếu nói thực lực trước đây mà Diệp Thành thi triển ra chỉ vượt qua mọi người có một chút, không vượt qua quá nhiều. Vậy thì cậu ta lúc này đã như thần linh ngự trị trên chín tầng trời, sức mạnh hoàn toàn áp đảo Xuất Khiếu đỉnh phong, thậm chí lão tổ Khô Vinh có cảm giác như nhìn thấy được Thiên Quân Nguyên Anh bất tử trong truyền thuyết vậy.

“Rầm!”

Ngay khi mọi người đang do dự kinh ngạc, Diệp Thành đã nhanh chóng ra tay.

Anh nhẹ nhàng tung ra một quyền, cũng vô cùng bình lặng khiêm tốn. Nhưng lần này, ánh sáng màu vàng kim lại biến cao đến trăm trượng, giống như một chiếc chiến xa của thần linh trên bầu trời, xé rách cả không trung. Không gian vô tận ở trước một quyền này giống như một tờ giấy, dễ dàng bị xé rách. Trên bầu trời của Luyện Ngục Vô Gian trực tiếp bị kéo ra một con đường chói lọi mày vàng kim, một đầu kết nối trực tiếp với Minh Vương, đầu kia liên kết với Thúy Trúc Chân Quân.

“Uỳnh!”

 



Advertisement
';
Advertisement