Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Chương 564: Quận Lâm Sơn

Muốn dùng vương tử Lệ Ma để luyện đan, Diệp Thành lắc đầu, dựa vào tu vi của anh bây giờ, thả vương tử Lệ Ma chính là tìm cái chết, chỉ là nếu đợi hồi phục được một nửa, dùng vương tử Lệ Ma luyện thành bảo đan, tu vi nói không chừng sẽ tăng lên một bậc.

“Đợi mình khi mình hồi phục tu vi, chính là lúc thất đại huyền môn bị diệt vong”.

Diệp Thành trong lòng hừ lạnh, từ từ nhắm hai mắt lại.

“Phù”.

Anh ngồi xếp bằng dưới gốc cây đại thụ, cả người nhanh chóng rơi vào trạng thái chữa thương, linh khí hệ mộc dày đặc xung quanh hóa thành một làn sương mù dày đặc màu xanh lục, tụ tập về phía cơ thể của anh, có được sự hỗ trợ chữa thương của những linh khí hệ mộc này, những vết thương trên da thịt của Diệp Thành bắt đầu lành lại nhanh chóng, hơi thở cũng dần dần ổn định trở lại, không còn yếu ớt như trước nữa.

Một ngày, hai ngày…

Sau ba ngày, thần hồn của Diệp Thành đã hoàn toàn hồi phục, bảy ngày sau, chân nguyên của Diệp Thành đã hồi phục hơn một nửa.

Lúc này, theo tu vi của anh dần dần hồi phục, cũng làm cho linh khí chấn động càng ngày càng mạnh mẽ. Chân nguyên linh khí trong phạm vi ngàn dặm gần đây giống như một đám mây mù tụ tập với nhau thành một khối lớn, từ bên ngoài nhìn vào giống như biến thành một cái phễu khổng lồ.

Diệp Thành sớm đã tiến vào cảnh giới tích cốc, không cần ăn uống, chỉ là trong bảy ngày, anh khát thì trực tiếp uống linh lộ, đói thì dùng linh đan trong nhẫn không gian, những viên linh đan này là do anh tùy ý luyện khi ở thành Nam Hoa, tuy rằng lưu lại không ít cho Hoa tộc, nhưng vẫn mang theo một số đan dược tinh phẩm nhất trên người.

Hôm nay, Diệp Thành vẫn như cũ ngồi dưới gốc cổ thụ bế quan tu luyện.

Trên vai anh có một tầng lá rơi xuống, Diệp Thành cũng lười dọn đi, theo các vết thương dần được khôi phục, vết sẹo gớm giếc trên người cũng đã dần dần biến mất. Lúc này cả thân thể Diệp Thành như hóa thành một viên ngọc bích đẹp rực rỡ hoàn mỹ không có chút vết xước nào, vô cùng đẹp trai tuấn tú. Chỉ có một số ám thương ở trong cơ thể của anh vẫn còn chút khó khăn để có thể hoàn toàn lành lại, nhưng cũng sắp hồi phục hoàn toàn rồi.

Lúc này đột nhiên có một âm thanh dịu dàng từ xa truyền đến: “Bố ơi, nơi linh khí tụ lại kia hình như là có linh dược xuất thế thì phải”.

Ngay sau đó, hàng loạt bước chân giòn giã bước trên những mảnh lá khô héo, vội vàng đi tới chỗ Diệp Thành bế quan.

“Cửu Nhi, chậm thôi, cẩn thận có thú dữ”.

Một âm thanh hùng hồn đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, lá chuối được kéo ra, một cô gái xinh xắn đáng yêu mặc một bộ váy màu đỏ ló đầu ra nhìn xung quanh.

Đôi mắt sáng ngời của cô gái nhìn về phía Diệp Thành, đột nhiên bật thốt lên một tiếng kinh ngạc trầm thấp, che mặt quay đầu lùi lại.

“Sao thế?” Âm thanh hùng hồn kia căng thẳng vang lên, giống như một cơn bão quét qua, lao nhanh về phía trước, khi nhìn thấy Diệp Thành đột nhiên sững sờ không nói nên lời.

Diệp Thành mở mắt ra, nhìn chằm chằm người đối diện một hồi, sau đó nhìn về phía mình, mới phát hiện mình đang trong tình trạng hết sức xấu hổ, quần áo của anh đều đã bị hủy trong thông đạo không gian, lúc này cả người anh trần truồng không mảnh vải che thân.

Anh đường đường là Tiên Đế chuyển thế, hôm nay trong tình trạng mất mặt như thế này lại gặp được đồng bào của mình.

Không khí nhất thời có chút ngại ngùng.

“E hèm”.

Diệp Thành dù sao cũng là Tiên Đế, tuy rằng da mặt rất dày nhưng lúc này cũng có chút xấu hổ, tiện tay thi triển pháp quyết biến ra một chiếc áo bào bao trùm cơ thể của mình lại. Lại không thể ngờ được người đàn ông trung niên đối diện nhìn thấy cảnh này đột nhiên sắc mặt biến đổi, cung kính quỳ bái:

“Vãn bối Lâm Trí Xung dẫn theo con gái Cửu Nhi bái kiến Tiên sư”.

“Tiên sư?”

Diệp Thành đột nhiên sửng sốt, tuy rằng hai cha con này nhìn thì có vẻ là người Hoa Hạ, chỉ là nơi này cách thành thị cực kì xa xôi, lẽ nào tên tuổi Diệp Tiên sư của anh đã truyền xa tới tận đây rồi ư?

Cô bé ôm khuôn mặt nhỏ bé, tỏ ra ngại ngùng nhìn lén Diệp Thành qua mấy kẽ hở trên bàn tay bằng đôi mắt to tròn thơ ngây, cũng vội vàng lẽo đẽo đi theo sau bố mình, bẽn lẽn cúi chào Diệp Thành: “Tiểu nữ tên là Lâm Cửu Nhi, xin kính chào Tiên sư đại nhân”.

“Đứng dậy đi”.

Diệp Thành cau mày lại, bình tĩnh nói.

Lúc này, Diệp Thành mới phát hiện trên người hai bố con này đều có nội lực. Lâm Trí Xung tu vi cũng khá cao, xem như là đại sư võ đạo. Mà Lâm Cửu Nhi nội công chỉ là mới nhập môn, trong cơ thể chỉ có một chút nội lực mà thôi.

“Dù sao thì linh khí cũng đã được hồi phục lại rồi, nhớ lại lúc mình vừa mới sống lại, đại sư võ đạo cũng đã được xem là hiếm có trên đời rồi, bây giờ hầu như là khắp nơi đều có”.

Diệp Thành trong lòng âm thầm nghĩ ngợi.

Mà hai bố con Lâm Trí Xung và Lâm Cửu Nhi đều cung kính đứng lên.

“Tôi bởi vì đại chiến với cao thủ nên mới bị trọng thương lưu lạc ở nơi đây, có chút việc đã quên mất rồi. Đây là nơi nào thế? Các người là ai?” Diệp Thành tự tìm một lý do để thoái thác, hỏi hai bố con đang đứng bên cạnh.

Lâm Trí Xung không biết là tin hay không, nhưng Lâm Cửu Nhi rõ ràng đã tin rồi, rất nhanh liền nói hết tất cả mọi thứ mình biết.



Diệp Thành mới biết được rừng núi nơi này là nơi giao nhau của hai thành Hà Đông và Hà Tây, hai bố con là người của quận Lâm Sơn cách nơi này khá gần, quận Lâm Sơn chỉ là một quận thành nhỏ, người ở trong thành phần lớn đều là họ Lâm, mà Lâm Trí Xung chính là gia chủ nhà họ Lâm, thân phận địa vị còn cao hơn so với quận trưởng.

“Quận Lâm Sơn do phái Thanh Thành phụ trách, Tiên sư đến quận Lâm Sơn, theo luật thì cần phải báo cho các vị tiên trưởng của phái Thanh Thành biết”. Lâm Trí Xung có chút do dự nói ra.

“Phái Thanh Thành? Chưa nghe qua bao giờ. So với Cổ Kiếm Môn, Vô Văn sơn trang thì thế nào?”

Diệp Thành ngáp dài một cái tùy ý nói.

Lâm Trí Xung nhất thời đứng lên nói: “Cổ Kiếm Môn, Vô Văn sơn trang đều là một trong thất đại huyền môn. Có cưởng giả vô thượng tọa trấn, tiên nhân vô số. Phái Thanh Thành chỉ có một vị tiên nhân là Thanh Thành tiên trưởng, cảnh giới nghe nói là Ngưng Đan. Chẳng lẽ Tiên sư đến từ Cổ Kiếm Môn hay là Vô Văn sơn trang hay sao?”

Nói xong, Lâm Trí Xung nhất thời kinh ngạc sững người, vô cùng cung kính cúi thấp đầu. Một vị Tiên sư xuất thân từ thất đại huyền môn rõ ràng là cao quý hơn những người từ nông thôn hoang dã như bọn họ nhiều. Cho dù là tông chủ của phái Thanh Thành gặp được cũng phải vô cùng kính trọng giữ phép tắc.

“Quen biết vài người trong đó mà thôi”. Diệp Thành không coi trọng nói ra.

Diệp Thành xác thực quen biết với đám người Nam Ly Vương, lão tổ Khô Vinh, đều xuất thân từ thất đại huyền môn, đáng tiếc đều bị Diệp Thành giết chết hết mất rồi.

Nghe được lời này, Lâm Trí Xung càng thêm kính cẩn, đến cuối cùng, ông ta mở lời định mời Diệp Thành về thành Lâm Sơn làm khách, Diệp Thành suy nghĩ một lát rồi đồng ý đi theo.

Anh lúc này thương thế mới đỡ được một nửa, tuy rằng chỉ có Kim Đan sơ kỳ, nhưng có thêm một số tuyệt chiêu, cho dù là đối mặt với Chân Quân Xuất Khiếu cũng không đáng ngại.

“Vừa hay đi tìm một chút dược tài, xem có tìm được dược liệu để luyện chế vương tử Lệ Ma hay không, nếu luyện chế một bình đan dược thiên phẩm, có thể trị hết toàn bộ thương thế trên người mình rồi”. Diệp Thành nghĩ thầm.

“Diệp Tiên sư, anh là đệ tử của tông môn nào thế?”

“Diệp Tiên sư, anh có từng gặp qua tiên nhân chân chính chưa? Tiên nhân có hình đáng như thế nào?”

“Diệp Tiên sư, chị em hai năm trước đã được các tiên nhân của tiên tông dẫn đi, bố em nói đến lúc đó cũng có thể dẫn em gia nhập tiên tông, em có thể tu tiên đấy”.

“…….”

Lâm Cửu Nhi không ngừng líu ríu nói chuyện với Diệp Thành.

Cô bé cười tươi như hoa, sắc mặt hồng hào, vẻ mặt trông đáng yêu vô cùng. Khiến cho Diệp Thành bất giác nhớ tới em gái minh là Dao Nhi, lại không biết được cô bé bị Minh Sương mang đi đâu mất rồi.

“Quận Lâm Sơn do phái Thanh Thành phụ trách, Tiên sư đến quận Lâm Sơn, theo luật thì cần phải báo cho các vị tiên trưởng của phái Thanh Thành biết”. Lâm Trí Xung có chút do dự nói ra.

“Phái Thanh Thành? Chưa nghe qua bao giờ. So với Cổ Kiếm Môn, Vô Văn sơn trang thì thế nào?”

Diệp Thành ngáp dài một cái tùy ý nói.

Lâm Trí Xung nhất thời đứng lên nói: “Cổ Kiếm Môn, Vô Văn sơn trang đều là một trong thất đại huyền môn. Có cưởng giả vô thượng tọa trấn, tiên nhân vô số. Phái Thanh Thành chỉ có một vị tiên nhân là Thanh Thành tiên trưởng, cảnh giới nghe nói là Ngưng Đan. Chẳng lẽ Tiên sư đến từ Cổ Kiếm Môn hay là Vô Văn sơn trang hay sao?”

Nói xong, Lâm Trí Xung nhất thời kinh ngạc sững người, vô cùng cung kính cúi thấp đầu. Một vị Tiên sư xuất thân từ thất đại huyền môn rõ ràng là cao quý hơn những người từ nông thôn hoang dã như bọn họ nhiều. Cho dù là tông chủ của phái Thanh Thành gặp được cũng phải vô cùng kính trọng giữ phép tắc.

“Quen biết vài người trong đó mà thôi”. Diệp Thành không coi trọng nói ra.

Diệp Thành xác thực quen biết với đám người Nam Ly Vương, lão tổ Khô Vinh, đều xuất thân từ thất đại huyền môn, đáng tiếc đều bị Diệp Thành giết chết hết mất rồi.

Nghe được lời này, Lâm Trí Xung càng thêm kính cẩn, đến cuối cùng, ông ta mở lời định mời Diệp Thành về thành Lâm Sơn làm khách, Diệp Thành suy nghĩ một lát rồi đồng ý đi theo.

Anh lúc này thương thế mới đỡ được một nửa, tuy rằng chỉ có Kim Đan sơ kỳ, nhưng có thêm một số tuyệt chiêu, cho dù là đối mặt với Chân Quân Xuất Khiếu cũng không đáng ngại.

“Vừa hay đi tìm một chút dược tài, xem có tìm được dược liệu để luyện chế vương tử Lệ Ma hay không, nếu luyện chế một bình đan dược thiên phẩm, có thể trị hết toàn bộ thương thế trên người mình rồi”. Diệp Thành nghĩ thầm.

“Diệp Tiên sư, anh là đệ tử của tông môn nào thế?”

“Diệp Tiên sư, anh có từng gặp qua tiên nhân chân chính chưa? Tiên nhân có hình đáng như thế nào?”

“Diệp Tiên sư, chị em hai năm trước đã được các tiên nhân của tiên tông dẫn đi, bố em nói đến lúc đó cũng có thể dẫn em gia nhập tiên tông, em có thể tu tiên đấy”.

“…….”

Lâm Cửu Nhi không ngừng líu ríu nói chuyện với Diệp Thành.

Cô bé cười tươi như hoa, sắc mặt hồng hào, vẻ mặt trông đáng yêu vô cùng. Khiến cho Diệp Thành bất giác nhớ tới em gái minh là Dao Nhi, lại không biết được cô bé bị Minh Sương mang đi đâu mất rồi.

“Không cần lo lắng, dựa vào thiên phú của Dao Nhi, đi đến đâu cũng sẽ trở thành báu vật được các tông môn săn đón, đợi một năm rưỡi nữa khi nhóm người của hệ Ngân Hà tiến vào Trái Đất, mình tự khắc có thể tìm thấy bọn họ mà thôi”.

Diệp Thành trong lòng hồi tưởng, chỉ cố an ủi mình như thế mà thôi.

Ba người rất nhanh đã đi ra khỏi rừng núi, một đoàn xe đã đợi sẵn ở đây rồi. Có mười mấy bảo vệ, tất cả đều mặc đồ đen, thậm chí còn có mấy chục chiến sĩ mặc áo giáp đứng trên xe.

“Gia chủ đại nhân, cô chủ Cửu Nhi”.

Một bảo vệ trẻ tuổi mặc áo bào đen từ từ bước tới. Anh ta bước đi khí phách hiên ngang, vô cùng uy dũng, lại là một võ sĩ Thánh vực. Nếu đặt ở trên địa cầu trước đây khi không có linh khí, anh ta trẻ tuổi như thế mà tu vi đạt đến Thánh Vực thì cũng đã đủ để trở thành một trong những người mạnh nhất của giới võ đạo.

 



Advertisement
';
Advertisement