Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Chương 567: Chị gái.

“Hỗn láo!”

Người trẻ tuổi bên trái tức giận quát lớn.

Hai người bên cạnh cũng biến đổi sắc mặt, người đứng đầu lạnh lùng nói: “Các hạ quả thức pháp lực cao cường, nhưng đừng tưởng rằng giết một Lâm Động Vân liền có thể hỗn lão trước mặt phái Thanh Thành chúng tôi. Phái Thanh Thành chúng tôi có lão tổ Kim Đan tọa trấn, sư thúc cảnh giới Ngưng Đan cũng có năm sáu người, đệ tử chân truyền nhiều vô số kể. Anh có mạnh hơn nữa chẳng lẽ có thể đối đầu với Kim Đan được hay sao?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến đổi sắc mặt, cho dù là Lâm Cửu Nhi sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Cảnh giới Kim Đan!

Đây là đại tiên địa vị cao quý có sức mạnh vượt trên hầu hết tất cả mọi người Hoa Hạ, các tông môn lớn sở dĩ có thể đứng trên đỉnh thế giới, thống trị hàng trăm triệu người phần lớn đều dựa vào nòng cốt là các cao thủ Kim Đan tọa trấn.

Khác biệt lớn nhất của võ sĩ thuật sĩ và người tu chân chính là ở viên Kim Đan, chỉ có Kim Đan ở trong huyệt Trung Phủ mới có thể coi thường hết thảy, nghiền nát tất cả mọi thứ, người đến có đông đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ cần một chưởng tát chết mà thôi.

“Tôi bảo các người quỳ xuống!”

Diệp Thành cũng chẳng thèm quan tâm, trực tiếp trợn trừng mắt nhìn chằm chằm, hét lớn một tiếng.

Một luồng khí tức mạnh mẽ trong nháy mắt bắn ra khỏi người anh. Đám người phái Thanh Thành ngay lập tức cảm nhận được một sức ép khủng khiếp của núi Thái Sơn đè xuống người. Con hạc trắng của ba người trực tiếp kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu ầm ầm. Mà ba vị Tiên Trưởng còn muốn chống đỡ tiếp, nhưng dưới sức mạnh khổng lồ như biển cả của Diệp Thành, không chống đỡ nổi quá nửa giây, trực tiếp quỳ rạp xuống.

“Kim Đan! Là cường giả cảnh giới Kim Đan!”

Người đứng đầu sợ hãi tột độ nói một cách bàng hoàng.

Người có cảnh giới Tu Thể ở Hoa Hạ đã có thể gọi một tiếng Tiên sư, có thể uy chấn một phương, mà Kim Đan ở trong những tông môn ở tầng thứ ba lại là nhân vật lợi hại số một. Như phái Thanh Thành cũng chỉ có chưởng môn miễn cưỡng là Kim Đan hạ phẩm, các trương lão khác chỉ là Ngưng Đan mà thôi.

Diệp Thành trẻ tuổi như thế đã có tu vi Kim Đan, hầu như chỉó đệ tử trung tâm của các tông môn lớn mới có được thiên phú lợi hại đến như thế.

“Chẳng lẽ anh ta thật sự là đệ tử của các tông môn lớn hay sao?”

Ba người trong lòng nghi ngờ không thôi, tiếp theo, dưới mánh mắt kinh ngạc sững sờ của tất cả mọi người, ba vị Tiên Trưởng địa vị tôn quý của phái Thanh Thành đã ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu xin lỗi, thái độ vô cùng tôn kính.

Người đứng đầu tuổi tác lớn nhất lấy ra một bình linh đan đưa đến trước mặt, liên tục cầu xin sự tha thứ của Lâm Cửu Nhi, bọn họ lỡ làm sai, mong cô Cửu Nhi tha thứ.

Lâm Cửu Nhi trợn tròn đôi mắt lấp lánh, không dám tin tưởng nhìn về phía Tiên Trưởng của phái Thanh Thành, bình thường bọn họ giống như là tiên nhân trên trời, có thể tùy ý định định đoạt sống chết của trăm họ quận Lâm Sơn, có khi nào được tôn trọng cung kính như thế này đâu cơ chứ? Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Diệp Thành.

Chính là anh ấy mới khiến cho ba người phái Thanh Thành tôn trọng cung kính đến như thế!

“Tiên sư thượng tông, đây thật sự là Tiên sư thượng tông chân chính, nhà họ Lâm chúng ta đến lúc thay thời đổi vận rồi”.

Lâm Trí Xung cười lớn, Lâm Cửu Nhi sắc mặt cũng vui vẻ rạng ngời, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ nhìn về phía Diệp Thành.

Mà lúc này, ba người phái Thanh Thành sắc mặt tươi cười đi tới nói: “Tiên sư, đã xin lỗi xong rồi, chúng tôi có thể đi được chưa?”

Diệp Thành hai mắt híp lại, cười nghiền ngẫm nói: “Tôi nói các người xin lỗi thì tôi sẽ buông tha cho các người à?”

“A?”

Nhất thời, ba người ngẩn cả người ra, hai mắt trợn to không biết nói gì.

Bão tố loạn lưu của đường hầm không gian quá kinh khủng, cho dù đã qua mười ngày, Diệp Thành đã hồi phục được một nữa, muốn hoàn toàn hồi phục ít nhất cần đến hai ba tháng nữa, cho nên rất cần tìm kiếm các loại linh dược để luyện thành đan dược tối cao, nhanh chóng trở lại trạng thái đỉnh phong thậm chí là tiến thêm một bước.

“Cửu Thiên Nguyên Thảo? Long Phượng Ngô Dương Quả? Thuần Bạch Băng Liên? Những thứ này đều là bảo dược dùng để chế thuốc, cho dù là các tông môn lớn cũng chỉ có cực ít. Trừ thất đại tông môn có bảo tồn một ít ra, chúng tôi cả đời này cũng chưa từng được gặp qua, đến nghe cũng chưa từng nghe qua bao giờ”.

Nghe được Diệp Thành báo ra tên vài vị thuốc, ba người của phái Thanh Thành sắc mặt xanh lét.

“Cái này cũng không biết, cái kia cũng không biết, thế giữ lại các người có tác dụng gì cơ chứ?”

Diệp Thành ánh mắt lạnh lùng mang theo chút sát khí nhìn về phía ba người.



“Đợi đã, Diệp Tiên sư, Thuần Bạch Băng Liên tôi đã từng nghe nói qua, nghe nói ở chỗ sâu trong Bạch Vân Quán có trồng một cây Băng Liên vạn năm, năm trăm năm mới nở hoa một lần, là bảo dược trấn tông của Bạch Vân Quán, vô cùng quý giá, có thể trị được vết thương nặng nhất thậm chí là cứu sống được cả người chết”.

Người trung niên đứng đầu lo lắng nói ra.

Gã tên là Thanh Hà, đại sư huynh thế hệ này của phái Thanh Thành, hai người ở bên cạnh là sư đệ của gã, Thanh Nguyên, Thanh Phong.

Nghe được Thanh Hà miêu tả, Diệp Thành khẽ cau mày. Vạn năm bất hủ, đến khi nở hoa sẽ tỏa ra ánh sáng lạnh rực rỡ, nếu có người ở gần sẽ trực tiếp bị hóa thành tượng băng, đây đúng thật là dị tượng của Thuần Bạch Băng Liên.

“Xem ra khi đến Bạch Vân Quán phải đến sau núi xem một chút rồi”.

Diệp Thành vuốt cằm nói thầm.

Ba người phái Thanh Thành trong đầu đoán không ra Diệp Thành định làm gì, nhưng cũng không dám nghĩ tới Diệp Thành lại đang tính toán làm sao trộm bảo vật của Bạch Vân Quán, đó chính là thất đại huyền môn danh tiếng cao ngất trời, có một cường giả bậc nhất tọa trấn ở đó!

Sau khi ép hỏi tất cả những gì mà ba người biết được, Diệp Thành tiện tay hạ một lời nguyền rủa lên ba người, sau đó thả bọn họ rời đi, sau khi ba người trốn thoát khỏi quận Lâm Sơn, người trẻ tuổi nhất tên là Lâm Phong sắc mặt đột nhiên hiện ra sự tàn nhẫn:

“Sự sỉ nhục ngày hôm nay tôi nhất định sẽ báo cho bằng được, còn có những tên khốn nạn nhà họ Lâm kia lại dám bắt tôi quỳ xuống xin lỗi, phải cho bọn chúng xuống địa ngục hết!”

“Lúc này cần một kế hoạch lâu dài, cần phải nhanh chóng về bẩm báo lại cho các vị sư thúc bá biết đã. Dưới sự cai quản của tông môn chúng ta xuất hiện một Tiên sư Kim Đan, hình như là đệ tử thượng tông, không thể không báo cáo lên”. Thanh Hà nghêm túc nói ra, nhưng trong mắt vẫn ánh lên một tia sáng sắc lạnh.

Đợi ba người đi rồi, trong lòng đám người nhà họ Lâm mới từ từ bình tĩnh trở lại, sắc mặt đều lộ ra vẻ lo lắng sợ hãi.

“Diệp Tiên sư, bọn họ đều là Tiên Trưởng của phái Thanh Thành, anh là Tiên sư thượng tông, tự nhiên không lo lắng, nhưng quận Lâm Sơn chúng tôi ngăn cản không nổi sự trả thù của các Tiên Trưởng phái Thanh Thành đâu”.

Lâm Trí Xung cười khổ nói.

“Bố à, sợ bọn họ làm gì. Chúng ta có Diệp Tiên sư ở đây rồi. Hơn nữa chị con cũng là đệ tử Huyền Cơ Môn, cũng xuất thân từ thượng tông, đợi chị quay về trực tiếp tiêu diệt phái Thanh Thành là được rồi mà”.

Lâm Cửu Nhi nhẹ nhàng nói.

Diệp Thành ánh mắt lóe lên, đây là lần thứ N anh nghe nói đến chị gái của Lâm Cửu Nhi. Nghe nói cô ta thiên phú kinh người, khi linh khí vừa mới khôi phục đã có Tiên sư thượng tông mang đi, tu hành mấy năm chưa quay về nhà lần nào.

Huyền Cơ Môn dẫn cô ta đi tuy rằng không so được với thất đại huyền môn, nhưng cũng là một môn phái lớn, cô ta gia nhập Huyền Cơ môn thì tiền đồ rất rộng mở, hơn nữa còn có sắc đẹp làm say đắm lòng người, đến cả mấy vị trưởng lão của phái Thanh Thành cũng đang ngấp nghé cô ta.

“Ôi, dù sao thì chị con cũng cách đây quá xa”.

Lâm Trí Xung lắc đầu cười khổ nói, chỉ là sau đó ông ta cũng không nói gì nữa, ngược lại càng kính cẩn hơn với Diệp Thành. Giúp Diệp Thành đủ thứ chuyện, anh muốn có linh dược gì thì ông ta cũng sẽ dốc toàn lực đi tìm kiếm và mua lại ở tất cả các khu vực gần đây.

Mãi cho đến một ngày, Diệp Thành mới ngăn cản ông ta lại, hỏi ông ta rốt cuộc có mong muốn gì, Lâm Trí Xung mới do dự nói:

“Con bé Cửu Nhi nhà tôi từ nhỏ cứng đầu bướng bỉnh, nếu có thể bái Diệp Tiên sư làm thầy, được sự chỉ bảo của Tiên sư, nhà họ Lâm chúng tôi nhất định sẽ hết lòng đáp ứng mọi nhu cầu của Tiên sư”.

Diệp Thành cười híp mắt nhìn về phía Lâm Cửu Nhi.

Cô bé mặc áo đỏ đứng nép một góc bên cạnh, đôi tay cứ bứt rứt sau lưng, quay mặt đi vờ như không nghe thấy, nhưng đôi tai cứ hếch lên nghe ngóng, dường như đang rất hồi hộp mong chờ.

“Cái này…”

Khi Diệp Thành đang định trả lời, ở bên ngoài đột nhiên có một thanh âm lạnh lùng truyền đến:

Gã tên là Thanh Hà, đại sư huynh thế hệ này của phái Thanh Thành, hai người ở bên cạnh là sư đệ của gã, Thanh Nguyên, Thanh Phong.

Nghe được Thanh Hà miêu tả, Diệp Thành khẽ cau mày. Vạn năm bất hủ, đến khi nở hoa sẽ tỏa ra ánh sáng lạnh rực rỡ, nếu có người ở gần sẽ trực tiếp bị hóa thành tượng băng, đây đúng thật là dị tượng của Thuần Bạch Băng Liên.

“Xem ra khi đến Bạch Vân Quán phải đến sau núi xem một chút rồi”.

Diệp Thành vuốt cằm nói thầm.

Ba người phái Thanh Thành trong đầu đoán không ra Diệp Thành định làm gì, nhưng cũng không dám nghĩ tới Diệp Thành lại đang tính toán làm sao trộm bảo vật của Bạch Vân Quán, đó chính là thất đại huyền môn danh tiếng cao ngất trời, có một cường giả bậc nhất tọa trấn ở đó!

Sau khi ép hỏi tất cả những gì mà ba người biết được, Diệp Thành tiện tay hạ một lời nguyền rủa lên ba người, sau đó thả bọn họ rời đi, sau khi ba người trốn thoát khỏi quận Lâm Sơn, người trẻ tuổi nhất tên là Lâm Phong sắc mặt đột nhiên hiện ra sự tàn nhẫn:

“Sự sỉ nhục ngày hôm nay tôi nhất định sẽ báo cho bằng được, còn có những tên khốn nạn nhà họ Lâm kia lại dám bắt tôi quỳ xuống xin lỗi, phải cho bọn chúng xuống địa ngục hết!”

“Lúc này cần một kế hoạch lâu dài, cần phải nhanh chóng về bẩm báo lại cho các vị sư thúc bá biết đã. Dưới sự cai quản của tông môn chúng ta xuất hiện một Tiên sư Kim Đan, hình như là đệ tử thượng tông, không thể không báo cáo lên”. Thanh Hà nghêm túc nói ra, nhưng trong mắt vẫn ánh lên một tia sáng sắc lạnh.

Đợi ba người đi rồi, trong lòng đám người nhà họ Lâm mới từ từ bình tĩnh trở lại, sắc mặt đều lộ ra vẻ lo lắng sợ hãi.

“Diệp Tiên sư, bọn họ đều là Tiên Trưởng của phái Thanh Thành, anh là Tiên sư thượng tông, tự nhiên không lo lắng, nhưng quận Lâm Sơn chúng tôi ngăn cản không nổi sự trả thù của các Tiên Trưởng phái Thanh Thành đâu”.

Lâm Trí Xung cười khổ nói.

“Bố à, sợ bọn họ làm gì. Chúng ta có Diệp Tiên sư ở đây rồi. Hơn nữa chị con cũng là đệ tử Huyền Cơ Môn, cũng xuất thân từ thượng tông, đợi chị quay về trực tiếp tiêu diệt phái Thanh Thành là được rồi mà”.

Lâm Cửu Nhi nhẹ nhàng nói.

Diệp Thành ánh mắt lóe lên, đây là lần thứ N anh nghe nói đến chị gái của Lâm Cửu Nhi. Nghe nói cô ta thiên phú kinh người, khi linh khí vừa mới khôi phục đã có Tiên sư thượng tông mang đi, tu hành mấy năm chưa quay về nhà lần nào.

Huyền Cơ Môn dẫn cô ta đi tuy rằng không so được với thất đại huyền môn, nhưng cũng là một môn phái lớn, cô ta gia nhập Huyền Cơ môn thì tiền đồ rất rộng mở, hơn nữa còn có sắc đẹp làm say đắm lòng người, đến cả mấy vị trưởng lão của phái Thanh Thành cũng đang ngấp nghé cô ta.

“Ôi, dù sao thì chị con cũng cách đây quá xa”.

Lâm Trí Xung lắc đầu cười khổ nói, chỉ là sau đó ông ta cũng không nói gì nữa, ngược lại càng kính cẩn hơn với Diệp Thành. Giúp Diệp Thành đủ thứ chuyện, anh muốn có linh dược gì thì ông ta cũng sẽ dốc toàn lực đi tìm kiếm và mua lại ở tất cả các khu vực gần đây.

Mãi cho đến một ngày, Diệp Thành mới ngăn cản ông ta lại, hỏi ông ta rốt cuộc có mong muốn gì, Lâm Trí Xung mới do dự nói:

“Con bé Cửu Nhi nhà tôi từ nhỏ cứng đầu bướng bỉnh, nếu có thể bái Diệp Tiên sư làm thầy, được sự chỉ bảo của Tiên sư, nhà họ Lâm chúng tôi nhất định sẽ hết lòng đáp ứng mọi nhu cầu của Tiên sư”.

Diệp Thành cười híp mắt nhìn về phía Lâm Cửu Nhi.

Cô bé mặc áo đỏ đứng nép một góc bên cạnh, đôi tay cứ bứt rứt sau lưng, quay mặt đi vờ như không nghe thấy, nhưng đôi tai cứ hếch lên nghe ngóng, dường như đang rất hồi hộp mong chờ.

“Cái này…”

Khi Diệp Thành đang định trả lời, ở bên ngoài đột nhiên có một thanh âm lạnh lùng truyền đến:

“Bố ơi, Cửu Nhi con trực tiếp dẫn đi Huyền Cơ môn, không cần làm phiền người khác”.

Nói xong, chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp sắc mặt lạnh lùng đẩy cửa bước vào. Khi cô ta vừa bước vào, trong phòng liền sáng rực như tiên giáng trần, như tiểu long nữ vừa mới giáng xuống nơi đây, mặc một bộ y phục màu trắng như tuyết, cao quý lãnh diễm.

“Thất Nhi, con về rồi”.

Lâm Trí Xung cười lớn vui vẻ nói.

Khi Lâm Cửu Nhi nhìn thấy người phụ nữ này cũng không nhịn được mà nhảy cẫng lên vui mừng lớn tiếng nói: “Chị đã về rồi!”.



Advertisement
';
Advertisement