Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Chương 569: Thần mạch Phượng Hoàng!

Lâm Thất Thất ánh mắt lạnh lùng như tảng băng vạn năm không tan, trong mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo cùng với sự khinh thường.

“Nghĩ nhiều quá rồi đấy”. Diệp Thành lạnh nhạt đáp.

“Tôi là đại sư tỷ của Huyền Cơ Môn, chưởng môn tương lai, nếu cưới được em gái tôi thì chính là em rể của chưởng môn tương lai. Cửu Nhi tuổi còn nhỏ, tôi không thể không giúp xem xét người đàn ông tương lai của nó. Nếu không, chẳng lẽ anh thật sự coi trọng thiên phú của em ấy, muốn em ấy làm đồ đệ?”

Lâm Thất Thất cười lạnh nói.

Lâm Cửu Nhi tuy rằng yêu kiều đáng yêu, nhưng trên con đường tu luyện còn xa mới bằng được người chị như cô ta. Cô bé cũng chỉ giống với người bình thường, cả đời này chỉ tu hành đến cảnh giới Tu Thể, cả đời vô vọng tiến vào cảnh giới Kim Đan, càng đừng nói đến cảnh giới Xuất Khiếu.

“Ha ha, Lâm Thất Thất, cô quá xem trọng bản thân rồi!”

Diệp Thành nở một nụ cười lớn, chế giễu nói với cô ta: “Diệp Thành tôi tung hoành thiên hạ, chưa từng dựa vào phụ nữ. Hơn nữa, cô cho rằng thiên phú của mình hết sức lợi hại, vượt xa em gái mình hay sao?”

Lâm Thất Thất cười khinh thường, cũng lười phản bác với anh.

Cô ta nhập môn khi chưa đến hai mươi tuổi, giờ đã tu thành Kim Đan đỉnh phong, thiên phú bậc này, cho dù là ở trong thất đại huyền môn cũng chỉ có thiếu môn chủ Mục Tinh Thần của Cổ Kiếm Môn, tiên tử Bạch Vân Thường của Bạch Vân Quán và một vài tuyệt đỉnh thiên tài mới có thể so bì mà thôi, chính là mầm mống của Chân Quân, ttrong vài tỉ người mới có một người mà thôi, Lâm Cửu Nhi sao có thể sánh được?

“Nếu tôi nói rằng, thiên phú của Lâm Cửu Nhi còn mạnh hơn cô gấp trăm, gấp ngàn lần, tương lai đừng nói là Chân Quân, cho dù là Thiên Quân cũng thừa sức đạt đến, cô có tin không?”

Diệp Thành đột nhiên nói.

Anh đường đường là Tiên Đế sống lại, tất nhiên sẽ không dễ dàng sủng ái một cô gái nhỏ. Thực tế là anh đã phát hiện Lâm Cửu Nhi trên người có được thần mạch tuyệt thế nên mới nảy ra suy nghĩ kia.

“Ha ha”.

Lâm Thất Thất cười một tiếng khinh thường, quay đầy rời đi, chỉ còn lại một câu: “Niệm tình anh là người Hoa Hạ, tôi nhắc nhở anh một câu, tiên duyên ở trên đỉnh Thái Sơn, tuy rằng người của thất đại huyền môn đều khinh thường không thèm lấy, nhưng những tông môn hàng đầu chắc chắn sẽ phải dệ tử tinh anh ra, đến lúc đó cẩn thận một chút. Nếu chọc phải thần nữ của môn phải nào hay thiếu chủ thì đến cả tôi cũng không cứu được anh đâu…”

Đợi Lâm Thất Thất rời đi, Diệp Thành mới từ từ nhắm mắt lại.

“Lâm Thất Thất, cô chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng mà thôi, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời qua mặt giếng, làm sao có thể nhìn thấy được bầu trời rộng lớn bao la ngoài kia, làm sao có thể nhìn thấy được sức mạnh của tôi cơ chứ?”

…………

Sau cuộc nói chuyện đêm đó, Lâm Thất Thất không hề tìm Diệp Thành một lần nào nữa.

Hai tên đệ tử kiêu ngạo đi theo cô ta cũng không thèm để ý đến anh nữa. Chỉ có Lâm Cửu Nhi mỗi ngày không có việc gì làm, đều chạy đến chỗ Diệp Thành, thúc giục anh kể chuyện hay để nghe, đối với Lâm Cửu Nhi thì tất cả mọi thứ ở bên ngoài quận Lâm Sơn đều vô cùng mới mẻ, mà câu chuyện trong lời kể của Diệp Thành là Trái Đất muôn màu muôn vẻ, còn có vũ trụ bao la rộng lớn với vô vàn những điều huyền bí chưa từng được giải đáp.

“Lẽ nào trong vũ trụ thật sự tồn tại vô số hành tinh và các vì sao, có vô số Chân Tiên có thể dời non lấp bể, tuổi thọ sánh ngang cùng với trời đất hay sao? Bọn họ có thể so sánh với sư phụ của chị em, hay chính là các lão tổ của các môn phái lớn trong truyền thuyết hay sao?”

Lâm Cửu Nhi hai tay đặt trên má, có chút mê man tự hỏi.

“Cho dù là một vạn người, một tỉ người giống như Thanh Huyền đảo chủ cũng không thể nào đấu lại được cho dù chỉ là một sợi tóc của Chân Tiên.? Một giọt máu huyết của Chân Tiên có thể làm hủy diệt cả các vì sao”.

Diệp Thành bình tĩnh nói.

“Nói năng vớ vẩn!”

Hai đệ tử của Huyền Cơ Môn đi qua, từ bên cạnh nghe lén, liên tục cười nhạo chế giễu anh.

Một tên trẻ tuổi mặc áo trắng trong đó còn cười lạnh nói: “Vấn Kiếm Lão Tổ của Cổ Kiếm Môn chính là vị Chân Quân đệ nhất của thất đại huyền môn chúng tôi, trừ Thánh Thiên Đế của Thánh Thiên cung ra, các cường giả mạnh nhất đương thời đều phải chịu lép vế trước ông ấy. Làm sao có thể có người đánh được một vạn ông ấy hợp sức cơ chứ? Cho dù là Thiên Quân Nguyên Anh cũng không thể nào có sức mạnh lớn đến như thế được”.

“Họ Diệp kia, cũng đừng có khoác lác ở đây để lừa một cô gái nhỏ chưa trưởng thành. Có đại sư tỷ ở đây, anh thật sự tưởng rằng mình có thể lừa gạt cô bé Cửu Nhi đi à? Chim sẻ còn muốn biến thành phượng hoàng à?”

Một người khác lắc đầu nói: “Cửu Nhi tuy rằng thiên phú hơi thấp một chút, nhưng dù sao cũng là em gái của đại sư tỷ, em rể tương lai ít nhất cũng phải là cường giả có tu vi Kim Đan, loại phế thải này cũng xứng hay sao?”

Lâm Cửu Nhi hai má đỏ hây hây không thèm quan tâm, hai tay siết chặt lại.

“Không cần để ý đến bọn họ, ếch ngồi đáy giếng làm sao biết được trời xanh rộng lớn đến thế nào”. Diệp Thành nhẹ nhàng dạy cho Cửu Nhi như thầy trò đích thực vậy.

Đợi hai đệ tử của Huyền Cơ Môn đi xa, Lâm Cửu Nhi gục đầu xuống, vẻ mặt thất vọng hỏi:

“Diệp Tiên sư, bọn họ đều nói em không có thiên phú tu luyện, chỉ là tạp linh căn hệ Hỏa, tương lai chỉ có thể ở trong môn phái, cưới một đệ tử chân truyền và sinh con cho người ta, nhưng em cũng muốn được như chị, cưỡi mây bay trong không trung, đứng trên tất cả mọi người, cùng các đệ tử chân truyền bước lên võ đài của thời đại, … Nhưng chắc cả đời này em làm không được rồi”.

Tông môn thượng cổ, nhân tài được phân chia bới linh căn.



Thất nhất chính là tạp linh căn, sau đó sẽ là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cuối cùng là cực phẩm linh căn.

Tạp linh căn thấp nhất, cả đời không có hy vọng tiến vào Kim Đan, chỉ có cực phẩm linh căn mới có thể tiến vào cảnh giới Chân Quân. Mà muốn như những thiên tài tuyệt thế giống nhu Mục Tinh Thần thì càng phải mạnh mẽ hơn nữa.

Cô gái nhỏ cũng biết mình thiên phú tầm thường, từ trước đến nay chỉ là cố giấu trong lòng không dám nói ra mà thôi.

“Cô bé ngốc ạ, em không phải tạp linh căn gì đâu, là thần mạch Phượng Hoàng, tương lai chắc chắn sẽ bay lượn trên chín tầng trời, tranh đấu cùng với thiên tài mạnh nhất của cả vạn tộc. Những người tầm nhìn hạn hẹp này làm sao có thể trở thành Chân Thần cơ chứ?”

Diệp Thành cười lớn an ủi cô bé.

Dưới sự tra xét thần niệm của anh, Lâm Cửu Nhi tuy rằng bên ngoài rất bình thường, nhưng sâu thẳm trong linh hồn lại có một con chim màu đỏ đang sải cánh chuẩn bị bau, trên người nó thiêu đốt ngọn lửa đỏ rực như muốn thiêu cháy cả bầu trời.

“Thần mạch Phượng Hoàng?”, Lâm Cửu Nhi thầm nói.

“Vũ trụ rộng lớn vô biên, thần mạch có cả trăm vạn, con của các đại năng kia đều có thần mạch, nhưng Phượng Hoàng lại là chúa tể của linh khí hệ Hỏa, thần thú tối cao, đến cả Chu Tước cũng phải lùi bước gặp nó. Thần mạch Phượng Hoàng càng là thần mạch đỉnh cấp nhất, tiếu ngạo trời xanh, người có được thần mạch Phượng Hoàng chắc chắn sẽ trở thành Nguyên Anh, Hợp Đạo, thậm chí có hy vọng trở thành Chân Tiên”.

Diệp Thành bình tĩnh nói.

Thần mạch tương tự như thần thể, nhưng thần thể là hậu thiên tu thành, còn thần mạch khi sinh ra đã có. Bốn thần thú hùng mạnh diễn hóa từ Tứ Tượng Huyền Công mà Diệp Thành tu luyện, trên ý nghĩa mà nói cũng tính là một loại thần mạch do công pháp tạo thành.

“Thật thế sao?”

Lâm Cửu Nhi sững sờm đôi mắt lấp lánh nhìn về phía Diệp Thành, đột nhiên lóe lên sự vui mừng.

Sau ngày hôm đó, Lâm Cửu Nhi bỗng nhiên vô cùng yên tĩnh, không hiếu động tinh nghịch như ngày trước nữa, chỉ là mỗi ngày đều đến bên cạnh Diệp Thành nghe anh giảng về một chút cơ sở khi tu luyện, bắt đầu nỗ lực giành thời gian tu luyện ngày đêm.

Mọi người cưỡi trên con dị thú khổng lồ này, qua mấy ngày đã đến được đỉnh núi Thái Sơn.

Đỉnh núi Thái Sơn, danh lam thắng cảnh nổi tiếng thiên hạ này đã bị vô số võ sĩ và người tu tiên đến chiếm giữ các nơi. Ở phía sau núi Thanh Thành, nơi mà người bình thường không thể tiếp cận lại bị từng võ sĩ thuật sĩ từ bốn phương tám hương tụ tập về nơi này, mỗi thế lực chiếm giữ một nơi bủa vây tạo thành một tấm lưới khổng lồ.

Thậm chí có cả người của Sương Diệp Lâu và người nhà họ Tiêu cũng đến, mọi người không hề có một chút hảo cảm nào đối với sự kiêu ngạo tự đại của các tông môn kia.

“Nghe nói gì chưa? Trừ vài vị Chân Quân của Sương Diệp Lâu và nhà họ Tiêu ở nhà đề phòng sự đột kích bất ngờ của thất đại huyền môn ra, tất cả mọi người đều đến đây rồi, Tào Hinh Toàn, Liễu Băng Dao, Tiêu Dao… những người này chính là những cường giả cảnh giới Kim Đan còn sót lại của Hoa Hạ chúng ta đấy”.

Cô gái nhỏ cũng biết mình thiên phú tầm thường, từ trước đến nay chỉ là cố giấu trong lòng không dám nói ra mà thôi.

“Cô bé ngốc ạ, em không phải tạp linh căn gì đâu, là thần mạch Phượng Hoàng, tương lai chắc chắn sẽ bay lượn trên chín tầng trời, tranh đấu cùng với thiên tài mạnh nhất của cả vạn tộc. Những người tầm nhìn hạn hẹp này làm sao có thể trở thành Chân Thần cơ chứ?”

Diệp Thành cười lớn an ủi cô bé.

Dưới sự tra xét thần niệm của anh, Lâm Cửu Nhi tuy rằng bên ngoài rất bình thường, nhưng sâu thẳm trong linh hồn lại có một con chim màu đỏ đang sải cánh chuẩn bị bau, trên người nó thiêu đốt ngọn lửa đỏ rực như muốn thiêu cháy cả bầu trời.

“Thần mạch Phượng Hoàng?”, Lâm Cửu Nhi thầm nói.

“Vũ trụ rộng lớn vô biên, thần mạch có cả trăm vạn, con của các đại năng kia đều có thần mạch, nhưng Phượng Hoàng lại là chúa tể của linh khí hệ Hỏa, thần thú tối cao, đến cả Chu Tước cũng phải lùi bước gặp nó. Thần mạch Phượng Hoàng càng là thần mạch đỉnh cấp nhất, tiếu ngạo trời xanh, người có được thần mạch Phượng Hoàng chắc chắn sẽ trở thành Nguyên Anh, Hợp Đạo, thậm chí có hy vọng trở thành Chân Tiên”.

Diệp Thành bình tĩnh nói.

Thần mạch tương tự như thần thể, nhưng thần thể là hậu thiên tu thành, còn thần mạch khi sinh ra đã có. Bốn thần thú hùng mạnh diễn hóa từ Tứ Tượng Huyền Công mà Diệp Thành tu luyện, trên ý nghĩa mà nói cũng tính là một loại thần mạch do công pháp tạo thành.

“Thật thế sao?”

Lâm Cửu Nhi sững sờm đôi mắt lấp lánh nhìn về phía Diệp Thành, đột nhiên lóe lên sự vui mừng.

Sau ngày hôm đó, Lâm Cửu Nhi bỗng nhiên vô cùng yên tĩnh, không hiếu động tinh nghịch như ngày trước nữa, chỉ là mỗi ngày đều đến bên cạnh Diệp Thành nghe anh giảng về một chút cơ sở khi tu luyện, bắt đầu nỗ lực giành thời gian tu luyện ngày đêm.

Mọi người cưỡi trên con dị thú khổng lồ này, qua mấy ngày đã đến được đỉnh núi Thái Sơn.

Đỉnh núi Thái Sơn, danh lam thắng cảnh nổi tiếng thiên hạ này đã bị vô số võ sĩ và người tu tiên đến chiếm giữ các nơi. Ở phía sau núi Thanh Thành, nơi mà người bình thường không thể tiếp cận lại bị từng võ sĩ thuật sĩ từ bốn phương tám hương tụ tập về nơi này, mỗi thế lực chiếm giữ một nơi bủa vây tạo thành một tấm lưới khổng lồ.

Thậm chí có cả người của Sương Diệp Lâu và người nhà họ Tiêu cũng đến, mọi người không hề có một chút hảo cảm nào đối với sự kiêu ngạo tự đại của các tông môn kia.

“Nghe nói gì chưa? Trừ vài vị Chân Quân của Sương Diệp Lâu và nhà họ Tiêu ở nhà đề phòng sự đột kích bất ngờ của thất đại huyền môn ra, tất cả mọi người đều đến đây rồi, Tào Hinh Toàn, Liễu Băng Dao, Tiêu Dao… những người này chính là những cường giả cảnh giới Kim Đan còn sót lại của Hoa Hạ chúng ta đấy”.

Có người cảm thán nói.

“Hơn nữa còn nghe nói có rất nhiều người, thậm chí là tu sĩ Hoa tộc ở hải ngoại đều nghe tin chạy tới đây giúp đỡ đấy, lần này có thể nói là lần tranh đấu đầu tiên của Hoa Hạ chúng ta và các thượng cổ tông môn đấy, tuy rằng không phải là quyết đấu đỉnh phong giữa các cường giả mạnh mẽ nhất nhưng cũng vô cùng quan trọng!”

 



Advertisement
';
Advertisement