Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Chương 571: Dù xa cũng phải giết!

“Dừng tay!”

Thấy tình hình này, đám người Tiêu Dao trừng sắp nứt cả mắt, lập tức ra tay ngăn cản.

“Sao hả? Trước kia cho bọn mày một bài học vẫn chưa đủ à? Bây giờ để tao chém hết bọn mày, xem lão già Tiêu Nghĩa Tuyệt chó tha kia có còn dám ra đây hay không!”

Trong mắt Cố Kinh Thiên lóe lên ánh chớp xé trời, trường đao trong tay gã hóa thành con rồng sấm sét màu đen chém ngang trời không.

Người Hoa Hạ đã sớm biết đám người này không dễ đối phó. Nhìn thấy Tiêu Dao bị tập kích, Aokawa Sakura ở bên hét lớn một tiếng, cầm kiếm xông lên.

Cố Kinh Thiên là đệ tử Thần Lôi Sơn, công pháp gã tu luyện và linh bảo trong tay đều vượt xa những tu sĩ tông môn Thượng cổ khác, càng đừng nói tới các võ giả thuật sĩ của Hoa Hạ.

Tiêu Dao tu luyện công pháp lạc hậu, còn Aokawa Sakura tuy tu luyện công pháp mạnh nhưng kinh nghiệm chiến đấu thực tế lại rất ít, do đó hai người lấy hai đánh một vẫn thất thế.

Hơn nữa, ở đối diện quả thật có quá nhiều tu sĩ Kim Đan, chỉ một mình Cố Kinh Thiên đã khiến bọn họ không cầm cự được, huống hồ hòa thượng Khổ Ách, thiếu chủ Liệt Diệm Cốc cũng đồng loạt ra tay, khiến bọn họ phải lùi lại liên tục.

“Bên phía chị Sakura gặp nguy hiểm”, Bạch Vũ Hàn biến đổi sắc mặt.

Những võ giả thuật sĩ khác đều vô cùng lo lắng, dựa vào tu vi của bọn họ hoàn toàn không đủ để chen tay vào trận chiến thế này. Người của tông môn Thượng cổ quá đáng sợ, kẻ nào kẻ nấy đều gần như là vô địch trong cùng cấp bậc.

“Một đám người phàm, không cần quan tâm, ở yên đợi kiếm cung mở ra đi”.

Từ An Dân lắc đầu, ánh mắt lại dừng trên biển mây. Hai người Bạch Vân Thường và Lôi Linh Tử cũng không nhìn xuống dưới chân, ánh mắt cháy rực nhìn về nơi sâu trong biển mây…

Cùng lúc đó, dưới chân núi Thái Sơn.

Lâm Thất Thất vốn đang chuẩn bị lên núi bỗng nhiên biến sắc, mày nhíu chặt, đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta quay về đi”.

“Cái gì?”

Hai đệ tử khác của Huyền Cơ Môn và Lâm Cửu Nhi bỗng chốc ngây ra, hỏi: “Vì sao chứ?”

Lâm Thất Thất do dự một lúc mới nói: “Ngay cả thiên tài của thất đại huyền môn cũng đã đến đây, xem ra tiên duyên lần này không đến lượt chúng ta. Thay vì lãng phí thời gian thì chi bằng quay về chăm chỉ tu luyện, chuẩn bị chờ đón cuộc thi đấu ở sông Thương Lan”.

Cuộc thi đấu sông Thương Lan là đại hội do các tông môn Thượng cổ hợp tác chuẩn bị tổ chức, là cuộc tụ hội lớn của những cao thủ thuộc thế hệ mới lên cùng nhau so tài luận võ, chọn ra người mạnh nhất. Nếu có thể giành được thứ hạng cao trong đợt thi đấu này thì có thể đem vinh quang về cho cả tông môn, các loại tài nguyên công pháp đương nhiên sẽ đổ vào ào ạt.

Mặc dù đám người Lâm Cửu Nhi không hiểu nhưng vẫn lần lượt gật đầu, ngoan ngoãn chuẩn bị quay trở về, chỉ có Diệp Thành đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng.

Mấy người họ đi về phía thú cưỡi được mấy bước mới nhận ra Diệp Thành vẫn đứng tại chỗ. Lâm Thất Thất quay đầu lại xem, không nhịn được lên tiếng giễu cợt: “Sao thế? Không phải anh cảm thấy mình có cơ hội giành được tiên duyên đấy chứ? Đừng mơ mộng nữa, anh chỉ là Kim Đan sơ kỳ mà thôi, chẳng khác nào sâu kiến trước mặt các thiên tài chân chính”.

Diệp Thành lại không màng quan tâm lời giễu cợt của cô ta, mà thản nhiên đáp: “Hóa ra là vậy, đây chính là lựa chọn của cô sao?”

Đám người Lâm Cửu Nhi nghe vậy chẳng hiểu gì, còn sắc mặt Lâm Thất Thất bỗng trở nên hơi khó coi, cắn răng nói: “Anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu”.

Diệp Thành không nể mặt cô ta, thờ ơ đáp: “Người của tông môn Thượng cổ ở trên đỉnh núi đang giao chiến với võ giả thuật sĩ của Hoa Hạ, sau khi cô cảm nhận được thì cô lại chọn tránh né không giúp bên nào. Tôi có thể hiểu là cô ở Huyền Cơ Môn chỉ mới ba năm mà đã quên mất mình là người Hoa Hạ hay không?”

Lâm Thất Thất cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, một hồi lâu sau mới trả lời: “Anh thì hiểu cái gì, cho dù tôi có đi giúp đỡ thì kết cục của những võ giả thuật sĩ đó cũng sẽ không thay đổi. Bọn họ là kẻ phàm tục lại có ý định phản kháng tiên nhân, chết là kết cục duy nhất”.

“Có phải cô quên mình cũng là ‘kẻ phàm tục’ trong lời cô nói không, hay là cô cảm thấy mình đã hoàn toàn biến thành người của tông môn Thượng cổ từ trong ra ngoài rồi hả?”

Diệp Thành khinh thường cười khẩy, cất bước đi lên núi.

“Này, anh đi làm gì?”



Lâm Thất Thất thấy vậy lập tức kinh ngạc: “Lúc này ở trên núi cao thủ nhiều như mây, anh hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ, đi rồi cũng chỉ có thể đứng chịu chết mà thôi!”

Diệp Thành khinh thường liếc nhìn cô ta, dửng dưng nói: “Tôi khác cô, tôi không có chút thiện cảm nào với đám người xuất thân từ tông môn Thượng cổ, có chút bản lĩnh thì quên mất tổ tông của mình, cho nên tôi phải đi dạy cho bọn họ một chuyện…”

Nói đến đây, anh dùng lực dưới chân, cả người lập tức bay vọt lên không:

“Kẻ xúc phạm Hoa Hạ ta, dù xa cũng phải giết!”

Nhìn theo bóng dáng Diệp Thành biến mất trong biển mây, Lâm Cửu Nhi lo lắng đến mức suýt thì khóc thành tiếng, ôm lấy Lâm Thất Thất nói: “Chị, mau đi cứu Diệp Tiên sư đi!”

Nghe thế, Lâm Thất Thất khẽ biến sắc, đột nhiên ra tay đánh vào sau gáy em gái khiến cô ấy hôn mê.

“Em gái, người tự đi tìm đường chết thì chị cũng không cứu nổi”.

Cô ta thở dài một tiếng, ôm Lâm Cửu Nhi nhìn theo hướng Diệp Thành biến mất, hừ lạnh lùng: “Chỉ có nhiệt huyết mà không biết trời cao bao nhiêu. Anh không hiểu được sự đáng sợ của tông môn Thượng cổ, cứ mang theo lời ngông cuồng của mình xuống mồ mà hối hận đi!”

Nói xong, Lâm Thất Thất ôm lấy em gái, rời đi mà không ngoảnh đầu lại…

Ở một nơi khác, liên hợp quân của Hoa Hạ thất bại lùi lại liên tục, sắp sụp đổ hoàn toàn, mà đám người Từ An Dân đứng trên đỉnh núi vẫn còn chưa ra tay.

Đúng lúc này, dưới núi bỗng vang lên một tiếng thét dài:

“Kẻ xúc phạm Hoa Hạ ta, dù xa cũng phải giết!”

Nghe thấy giọng nói này, những cô gái của Sương Diệp Lâu hết sức vui mừng, sao bọn họ có thể quên được giọng nói của người trong lòng mình chứ?

Nhiều người quay đầu lại thì thấy một thanh niên tóc đen mắt đen bay vọt lên trời cao, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt dâng lên lửa giận ngút trời.

Diệp Thành đã đến!

“Sư phụ?”

Tào Hinh Toàn là người đầu tiên nhìn thấy Diệp Thành, lập tức nhảy cẫng lên hô gọi.

Diệp Thành là trụ cột của Sương Diệp Lâu, khoảng thời gian anh vắng mặt, Sương Diệp Lâu bị người của tông môn Thượng cổ chèn ép đến mức không thở nổi, mọi người đều mong ngóng anh trở về, quét sạch tất cả.

“Là Diệp Tiên sư, Diệp Tiên sư đến rồi!”

Các võ giả thuật sĩ bị đuổi giết đến mức kêu cha gọi mẹ nhìn thấy Diệp Thành thì giống như nhìn thấy chúa cứu thế, ai cũng mừng rỡ muốn điên lên. Tuy người của tông môn Thượng cổ rất mạnh, nhưng ở trong mắt bọn họ, Diệp Thành từ lâu đã có thể đánh bại Huyền Tiên mới thật sự là vô địch đương thời.

“Đây là…”

Đám người Cố Kinh Thiên cũng tạm dừng tay, nhíu mày nhìn lại.

Mặc dù hiện giờ Diệp Thành chỉ là cảnh giới Kim Đan, nhưng dáng vẻ bay vọt lên trời, khí phách lộ rõ lại khiến mọi người chú ý.

“Cố Kinh Thiên, vừa rồi không phải anh nói chủ nhân tôi có đến cũng vô dụng sao? Bây giờ chủ nhân tôi đến thật rồi, xem anh còn dám ngang ngược hay không!”

Diệp Thành khinh thường liếc nhìn cô ta, dửng dưng nói: “Tôi khác cô, tôi không có chút thiện cảm nào với đám người xuất thân từ tông môn Thượng cổ, có chút bản lĩnh thì quên mất tổ tông của mình, cho nên tôi phải đi dạy cho bọn họ một chuyện…”

Nói đến đây, anh dùng lực dưới chân, cả người lập tức bay vọt lên không:

“Kẻ xúc phạm Hoa Hạ ta, dù xa cũng phải giết!”

Nhìn theo bóng dáng Diệp Thành biến mất trong biển mây, Lâm Cửu Nhi lo lắng đến mức suýt thì khóc thành tiếng, ôm lấy Lâm Thất Thất nói: “Chị, mau đi cứu Diệp Tiên sư đi!”

Nghe thế, Lâm Thất Thất khẽ biến sắc, đột nhiên ra tay đánh vào sau gáy em gái khiến cô ấy hôn mê.

“Em gái, người tự đi tìm đường chết thì chị cũng không cứu nổi”.

Cô ta thở dài một tiếng, ôm Lâm Cửu Nhi nhìn theo hướng Diệp Thành biến mất, hừ lạnh lùng: “Chỉ có nhiệt huyết mà không biết trời cao bao nhiêu. Anh không hiểu được sự đáng sợ của tông môn Thượng cổ, cứ mang theo lời ngông cuồng của mình xuống mồ mà hối hận đi!”

Nói xong, Lâm Thất Thất ôm lấy em gái, rời đi mà không ngoảnh đầu lại…

Ở một nơi khác, liên hợp quân của Hoa Hạ thất bại lùi lại liên tục, sắp sụp đổ hoàn toàn, mà đám người Từ An Dân đứng trên đỉnh núi vẫn còn chưa ra tay.

Đúng lúc này, dưới núi bỗng vang lên một tiếng thét dài:

“Kẻ xúc phạm Hoa Hạ ta, dù xa cũng phải giết!”

Nghe thấy giọng nói này, những cô gái của Sương Diệp Lâu hết sức vui mừng, sao bọn họ có thể quên được giọng nói của người trong lòng mình chứ?

Nhiều người quay đầu lại thì thấy một thanh niên tóc đen mắt đen bay vọt lên trời cao, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt dâng lên lửa giận ngút trời.

Diệp Thành đã đến!

“Sư phụ?”

Tào Hinh Toàn là người đầu tiên nhìn thấy Diệp Thành, lập tức nhảy cẫng lên hô gọi.

Diệp Thành là trụ cột của Sương Diệp Lâu, khoảng thời gian anh vắng mặt, Sương Diệp Lâu bị người của tông môn Thượng cổ chèn ép đến mức không thở nổi, mọi người đều mong ngóng anh trở về, quét sạch tất cả.

“Là Diệp Tiên sư, Diệp Tiên sư đến rồi!”

Các võ giả thuật sĩ bị đuổi giết đến mức kêu cha gọi mẹ nhìn thấy Diệp Thành thì giống như nhìn thấy chúa cứu thế, ai cũng mừng rỡ muốn điên lên. Tuy người của tông môn Thượng cổ rất mạnh, nhưng ở trong mắt bọn họ, Diệp Thành từ lâu đã có thể đánh bại Huyền Tiên mới thật sự là vô địch đương thời.

“Đây là…”

Đám người Cố Kinh Thiên cũng tạm dừng tay, nhíu mày nhìn lại.

Mặc dù hiện giờ Diệp Thành chỉ là cảnh giới Kim Đan, nhưng dáng vẻ bay vọt lên trời, khí phách lộ rõ lại khiến mọi người chú ý.

“Cố Kinh Thiên, vừa rồi không phải anh nói chủ nhân tôi có đến cũng vô dụng sao? Bây giờ chủ nhân tôi đến thật rồi, xem anh còn dám ngang ngược hay không!”

Aokawa Sakura tuốt kiếm ra, lạnh lùng nói.

“Hắn chính là chủ Sương Diệp Lâu sao?”

Cố Kinh Thiên kinh ngạc, tu vi thật sự của gã chỉ đến cảnh giới Kim Đan trung kỳ mà thôi, nhưng vì gã tu luyện công pháp tu tiên nên mới có thể chèn ép những tu sĩ Thần Cảnh không có kim đan ở Địa Cầu. Trong Trung Phủ của Diệp Thành rõ ràng là có kim đan, vừa nhìn đã biết không phải dễ đối phó, Cố Kinh Thiên không khỏi lo sợ trong lòng.



Advertisement
';
Advertisement