Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

 
             Mà ở bên cạnh, đám người bắt đầu ầm ĩ cả lên.  

             "Nói, Hoa Tiên Tông thực sự tìm được vùng đất quý gì sao?"  

             Một tu sĩ trẻ tuổi tò mò hỏi.  

             "Đừng nghe họ khoác lác. Hoa Tiên Tông khoác lác việc này đã hơn nghìn năm rồi. Tổ tiên của Hoa Tiên Tông tìm đến tận bây giờ, năm đó ngay cả Ngân Hà Đông Thổ nổi danh Hoa Tiên Tông cũng không giữ được, người thì đã chết người thì đã già rồi, chỉ còn lại một quả phụ để chống đỡ cả tông phái, còn có thể tìm bảo vật hay vùng đất quý gì chứ?", người đàn ông to cao bên cạnh bật cười khinh thường.  

             "Cho dù có tìm được hay không thì thù lao một triệu linh thạch của chúng ta cũng không được thiếu chút nào".  

             Một ông già mặc áo bào đen nói với giọng khản đặc.  

             "Đúng vậy".  

             Mọi người đều gật đầu đồng ý.  

             Lúc họ bàn bạc thì tất nhiên đã gạt hai người Diệp Thành ra ngoài.  

             Những người này đều là những tán tu có chút danh tiếng trong dải Ngân Hà, ít nhất là cũng đã từng nghe nói tới, cũng là cảnh giới Kim Đan. Hai người Diệp Thành không có tiếng tăm, lại còn là người của Trái Đất, hoàn toàn không xứng để sánh vai với những Chân Quân Kim Đan như họ.  

             "Phu nhân đến!"  

             Xuân Hoa phu nhân đến.  

             Ba ta khoảng ba bốn mươi tuổi, mặc bộ đồ cổ trang, dáng người duyên dáng yểu điệu, làn da trắng nõn như tuyết, khuôn mặc xinh đẹp nghiêm túc trang nghiêm, nhưng đôi mắt phượng lại hẹp dài khiến người ta cảm thấy quyến rũ vô cùng. Bàn về tu vi thì Xuân Hoa phu nhân cũng là cảnh giới Kim Đan, thậm chí Diệp Thành còn phát hiện tu vi pháp lực của bà ta có thể là mạnh nhất trong số những người ở đây, nhưng bề ngoài thì bà ta chỉ bộc lộ ra tu vi Kim Đan sơ kỳ.  

             "Mọi người đều biết mục đích của chuyến đi này, tôi đây cũng không nói nhiều nữa. Tôi đây xin bảo đảm rằng, chỉ cần các đạo hữu đây hộ tống tôi đến điểm đến, tôi nhất định sẽ trả một triệu linh thạch". Xuân Hoa phu nhân nói, giọng bà ta lạnh lùng như băng.  

             "Hộ tống thì được thôi, nhưng nếu trên đường gặp phải Ma triều hoặc là chiến tướng thậm chí là thống soái của Ma tộc thì làm thế nào?"  

             Có người nói.  

             Xuân Hoa phu nhân nghe vậy thì nhíu máy rất khẽ, đáy mắt xẹt qua sự không vui, nhưng vẫn nói:  

             "Lần này tôi đây mang theo bảo vật trấn tộc, tôi nghĩ Ma triều và Ma tướng bình thường đều không phải đối thủ của chúng ta. Tất nhiên nếu không may gặp phải thống soái của Ma tộc thì chúng ta chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình, có thể thoát được chừng nào thì hay chừng ấy".  

             "Ha ha ha!"  

             Đám tu sĩ cười vang.  

             Họ chỉ đang mặc cả chứ không nghĩ là sẽ gặp thống soái của Ma tộc thật. Thống soái của Ma tộc là Lệ Ma cảnh giới Nguyên Anh, cả Luyện ngục Vô Gian e là chỉ có mấy mống. Vị trí họ đi không quá sâu, hoàn toàn không thể nào gặp được.  

             "Phu nhân, những cái khác thì dễ nói, nhưng ba người này thì như thế nào? Trong vực Lệ Ma sợ nhất là gặp phải người mới. Người mới gặp chuyện là lỗ mãng hoảng loạn, không cẩn thận một cái là dẫn tộc Lệ Ma đến, chúng ta sẽ phải chịu tai họa ngập đầu. Hơn nữa tu vi của họ sao có thể theo chúng ta vào vực Lệ Ma được?"  

             Đột nhiên có một người đàn ông trung niên chỉ vào hai người Diệp Thành, nói.  

             Vực Lệ Ma là nơi sâu nhất của Luyện ngục Vô Gian. Nghe nói các loại bảo vật quý giá bị ẩn giấu đều ở trong đó, nhưng bên đó thường có tộc Lệ Ma xuất hiện, vô cùng nguy hiểm.  

             Mọi người nhìn theo ánh mắt của người đó, nhìn về phía một góc sân. Xuân Hoa phu nhân cũng nghi hoặc nhìn qua, thấy hai người Diệp Thành tầm thường không đặc biệt thì không khỏi khẽ nhíu mày.  

             "Phu nhân, là tôi mời vị đạo hữu này đến. Tôi thấy họ có khí chất bất phàm, không giống tu sĩ bình thường. Nếu có sai sót xin phu nhân hãy trách phạt tôi".  

             Tiết thị vệ đi lên trước một bước.  

             Xuân Hoa phu nhân nhất thời nghi ngờ không thôi, nhìn về phía Diệp Thành với ánh mắt khó xử. Tiết thị vệ là thuộc hạ trung thành của bà ta, bà ta không muốn làm anh ta mất mặt trước mặt mọi người. Nhưng nếu không loại bỏ đám Diệp Thành ra thì những tán tu khác sẽ bất mãn.  

             Mà lúc này Diệp Thành thì ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trung niên với ánh mắt sáng như tia chớp, nói rất thong dong: "Sao thế, bất mãn với tôi à?"  

             "Không phải là bất mãn, chỉ muốn biết xem với tu vi của cậu thì có thể đồng hành cùng với chúng tôi không thôi".  

             Người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng, ý thì đơn giản mà ăn nói lại rất thẳng. Tu vi của ông ta là mạnh nhất trong số tán tu, Kim Đan đỉnh phong, còn là Kim Đan thượng phẩm, nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của tất cả tán tu. Mọi người gọi ông ta là Trương Chân Quân, nghe nói từng là Chân Quân của thượng tông, sau này bị đuổi ra khỏi sư môn, phế đi một phần tu vi mới tụt xuống Kim Đan.   

             "Muốn thử không?"  

             Diệp Thành cong khóe miệng.  

             Ma khí trên người anh tăng vọt, ảo ảnh Minh Vương sau lưng mơ hồ hiện lên. Ma khí cuồn cuộn liền tràn đầy cả cái sân, ập tới như làn thủy triều cuốn qua cả mặt đất, khiến những người tu vi hơi thấp còn không đứng vững.  

             "Thì là là một cao thủ Ma tu, Trương Chân Quân đã mắng nhầm rồi".  

             Trượt Chân Quân cười, ánh mắt xẹt qua sự không vui, lùi về sau không nói gì.  

             Những tu sĩ khác thì nhìn Diệp Thành với ánh mắt kiêng dè. Ma tu trong hệ Ngân Hà chẳng là gì cả, nhưng một khi đã vào Luyện ngục Vô Gian, trong môi trường tràn đầy Ma khí đó thì Ma tu lại như cá gặp nước, tu vi ít nhất tăng lên một bậc. Không có ai muốn đối đầu với Ma tu trong Luyện ngục Vô Gian.   

             "Được rồi, nếu đã như vậy thì tôi cho mọi người nửa ngày để chuẩn bị, tối nay chúng ta khởi hành".  

             Cuối cùng, Xuân Hoa phu nhân vỗ bàn.  

             Mọi người chắp tay rời đi, đến tối thì tụ tập lại chính thức bước vào Luyện ngục Vô Gian...   

             Ở một nơi mà mọi người không biết.  

             Một ông già mặc đạo bào, tay cầm cái phướn vải xem bói, trông có vẻ vô cùng thô tục, một tay thì dắt một bé gái, một tay cầm cái la bàn cũ rích, vừa đi vừa lắc đầu:  

             "Tu sĩ của tinh vực này quả thật là càng sống chất lượng càng giảm xuống. Một trăm nghìn năm trước còn có người có thể chứng đạo thành tiên. Bây giờ ngay cả Nguyên Anh cũng chẳng được mấy người, thực sự là làm mất hết mặt của tu sĩ chúng ta. Quả nhiên đạo thống bị thiếu hụt, tiên pháp không còn, ngay cả Nguyên Anh cũng suy yếu như vậy. Đáng tiếc, lão đây muốn tìm một cơ duyên lớn, rốt cuộc ở đâu cơ chứ? Thực sự là bực mình chết mất".  

             "Ông ơi, cơ duyên lớn gì cơ?"  

             Cô bé ngậm ngón tay trong miệng, lúng búng nói.  

             Cô bé trông chỉ mới có bảy tám tuổi, mặc cái áo bông màu hồng,  xinh đẹp đáng yêu, trông như búp bê vậy. Nhưng tu vi của cô bé lại là Kim Đan đỉnh phong, không hề thua kém Ân U Liên.   

             "Không được nói, không được nói. Đây là bí mật cực lớn, liên quan đến vô số Thánh địa và các môn phái lớn. Tiếc là những truyền nhân thực sự của các thánh địa và thần giáo đều có truyền thừa huyết thống, ông chỉ có thể mong chờ cơ duyên ở hành tinh nhỏ bé hoang vu này".  

             Ông già lắc đầu nguầy nguậy, thở dài.  

             Nếu có người nhìn thấy thì sẽ phát hiện, ông già trông có vẻ đang bước từng bước, nhưng mỗi một bước lại như đi xa cả ngàn dặm.  

             Ông ta kéo cô cháu gái, lắc lư chao đảo đi từng bước về phía trước, đi thẳng theo hướng la bàn chỉ. Không biết vì sao, hướng đó lại chỉ hướng Luyện ngục Vô Gian.   

             .....  

             Mà ở một bên khác, đám người Diệp Thành đi qua cổng trời, chính thức bước vào Luyện ngục Vô Gian. Họ lập tức cảm giác được nơi này và Thắng Nguyệt dường như đã biến thành một thế giới khác. Đất màu nâu đen, chẳng có cây cối hoa cỏ gì, thậm chí đến cả chim

 

Advertisement
';
Advertisement