Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

 
             Nhan Ngọc Tuyết sợ tới mức suýt bật khóc: “Tôi không làm gì cả, chỉ là thấy tảng đá kia đẹp nên muốn lấy về thôi!”  

             “Đó là Ngũ Hành Nguyên Từ Thần Thạch bên trong chứa đựng Ngũ Hành Nguyên Từ Thần Quang nghìn, vạn năm. Nếu không phải Nguyên Anh, đụng vào thì chết chắc!”, Diệp Thành lạnh nhạt giải thích: “Khu vực này có vô số pháp trận, cấm chế bao phủ, không biết là ai đã tạo trận nhưng tu vi người này rất đáng sợ, các người phải đi theo tôi, nếu không, chết thế nào cũng không biết!”  

             Mọi người nghe vậy thì sợ hãi.  

             Tôn giả Bằng híp mắt, mở miệng nói.  

             “Nửa phần trước thì Diệp Thiên Quân nói không sai, đây đúng là do Đại năng thiết lập, là một cơ duyên hóa tiên. Nhưng Diệp Thiên Quân tự cho rằng bằng sức một mình mà có thể đối phó nơi này thì quá hoang đường! Năm đó lão đây cũng không dám vào đây, đành phải dùng thiên thư để dụ thêm tên nhóc Hoa Tiên Tông vào chịu chết, may là mạng tên nhóc đó lớn số!”  

             “Nghe ý ông thì ông biết nguồn gốc của nơi này?”  

             Diệp Thành nhíu mày, chân anh giẫm đất, ngửa đầu nhìn trời.  

             Khắp đất tiên này đều nằm dự đoán của Diệp Thành. Thần niệm Diệp Thành không xa không gần, xuyên thấu qua từng tầng pháp trận, anh có thể cảm nhận được phía sau đất tiên đầy phước lành này chứa đựng bao nhiêu sát khí, hơn nữa bên ngoài còn có trận pháp siêu cấp.  

             Đây tuyệt đối không phải do tu sĩ dải Ngân Hà tạo được.  

             “Đây là do Đại năng tạo thành, không thể nói, không thể nói!”  

             Tôn giả Bằng cười kiêu ngạo.  

             “Không nói thì câm miệng đi!”  

             Diệp Thành hừ lanh.  

             Tôn giả Bằng quẫn bách, lão cứ tưởng Diệp Thành sẽ ép hỏi, nhưng không ngờ anh cũng chẳng quan tâm. Diệp Thành đi vào trong đất tiên, thỉnh thoảng cũng thu thập tiên dược, tài bảo dọc đường.  

             Dù không nói nhưng Diệp Thành cũng có thể mơ hồ cảm thấy đất tiên này được bố trí bởi mấy người Thi Vũ Chân Tiên.  

             Tiên dược ở nơi này có dược lực nhiều hơn bên ngoài gấp mấy lần. Điều càng khiến người ta ngạc nhiên là Diệp Thành hoàn toàn không đụng vào cấm chế, khiến cho tôn giả Bằng phải tặc lưỡi.  

             “Khụ khụ, thôi, lão đây vẫn nên nói ra thôi để tránh cậu tự cho bản thân là vô địch, không biết bầu trời bên ngoài rộng cỡ nào, vũ trụ mênh mông bao nhiêu!”  

             Tôn giả Bằng cuối cùng cũng không nhịn được mà vẫn lên tiếng.  

             Diệp Thành hoàn toàn mặc kệ, những tu sĩ khác như Ân U Liên, hai chị em nhà họ Nhan đều nhấc mắt nhìn, vô cùng hưng phấn, hiếu kỳ là bên ngoài có những gì khiến lòng hư vinh của tôn giả Bằng rất thỏa mãn.  

             “Nhắc tới đất tiên này thì không thể không nhắc tới dải Ngân Hà. Các người có biết dải Ngân Hà có địa vị gì trong vũ trụ không?”  

             Tôn giả Bằng nhìn họ hỏi.  

             “À, trong những tinh vực chung quanh, dải Ngân Hà hình như là mạnh nhất!”, Nhan Ngọc Tuyết nhanh chóng đáp.  

             “Đúng, tôi cũng nghe nói như vậy, Thiên Quân của dải Ngân Hà thỉnh thoảng sẽ đến tiên giới của những thiên hà khác, tuy tu sĩ Địa Cầu không thể tiếp xúc với họ nhưng trong tông môn thượng cổ có sách cổ ghi chép lại, tôi từng đọc vào mấy năm trước!”  

             Ân U Liên hùa theo.  

             Nhan Ngọc Kiều muốn hùa theo nhưng tôn giả Bằng lại mở trừng mắt ra quát.  

             “Láo toét!”  

             “Chúng tôi nói sau thì ông cũng không được mắng người chứ!”, Nhan Ngọc Tuyết không hài lòng phản bác.  

             Sắc mặt Ân U Liên hơi trầm xuống, tuy cô ấy không tâm thân phận nô tài gì đó, cũng không coi tôn giả Bằng như người làm nhưng bị sỉ nhục như vậy, người nào cũng giận thôi.  

             “Một đám ếch ngồi đáy giếng, chưa từng nhìn thấy biển rộng, vũ trụ mênh mông, cứ lò mò trong dải Ngân Hà này rồi bảo nó mạnh nhất. Lão đây không thể nói một câu “Láo toét” à? Nếu như các người nói, dải Ngân Hà mạnh nhất thì lão đây là gì? Cố Thần tử là gì?”  

             Tôn giả Bằng hừ lạnh, khinh miệt nhìn mọi người.  

             “Cái này…”  

             Ân U Liên cũng giận quá mà cười.  

             Tôn giả Bằng mạnh cỡ nào, ai cũng thấy. Lão còn mạnh hơn cả Phong Lung Thiên Quân nữa, sống gần ba mươi nghìn năm, khiến cho người ta sợ hãi. Thế lại càng không cần phải nói những tôn giả Vạn Yêu Môn gì đó.  

             Nhưng chỉ em nhà họ Nhan và Ân U Liên đều là tu sĩ Địa Cầu, chỉ từng nghe nói chứ chưa từng thấy tông môn trong Ngân Hà nên không quá tin lời tôn giả Bằng.  

             “Thôi, để lão giúp các người mở mang kiến thức!”  

             Ông già lôi thôi rút ra một điếu thuốc lá không biết từ chỗ nào, rít một hơi, khà một vòng khói rồi nói:  

             “Vũ trụ này mênh mênh cỡ nào thì không ai biết, chỉ biết là nó vô biên vô hạn, do nhiều hành tinh, thiên hà, tinh vực tạo thành nhưng mạnh nhất là trung tâm Tinh Hà!”  

             “Ở trong vũ trụ, có một nơi do vô số hành tinh thiên hà lớn tạo thành được gọi là Thế giới trung tâm Tinh Hà, đó mới là nơi trung tâm của giới tu tiên, là tinh hoa vũ trụ. Giống loài mạnh nhất, thiên tài cao cấp, tông môn lớn nhất đều tập trung ở đó!”  

             “Nghe nói ở đó từng sản sinh ra chủng tộc thần tiên Chân Tiên Hợp Đạo vô địch. Có thiên kiêu tuyệt thế mới là Kim Đan mà có thể chém chết Nguyên Anh, có thần nữ xinh đẹp khiến thành nhân phải động lòng, có cường giả hủy diệt được cả hành tinh, vai gánh trăng sao, nuốt hành tinh luyện cả trời đất, nơi đó chiếm hết những gì tốt nhất vũ trụ”.  

             “So với nó, những tinh vực, thiên hà, thậm chí là hành tinh tu tiên khác đều không đáng nhắc tới. dù là tông môn, nhân tài, thánh địa tu luyện thì đều kém xa!”  

             Tôn giả Bằng nói, trong mắt mang theo sự khát khao.  

             “Thật sự có trung tâm Tinh Hà như thế à?”  

             Ân U Liên nghe thế, trong mắt cũng tỏ ra khát vọng.  

             Vô số hành tinh tạo thành một thiên hà, vắt ngang không trung, đó là cảnh đẹp đẽ, rực rỡ bao nhiêu.  

             “Ha ha, không ai biết, nghe nói tu sĩ Nguyên Anh bay một trăm nghìn năm cũng không tới cuối. Sợ là xa cả tỷ tỷ tỷ tỷ dặm ấy chứ, dân bản địa Ngân Hà thì đừng mơ”.  

             Ông già cười nhạo, lắc đầu hút thuốc.  

             “Hừ, Địa Cầu của chúng tôi cũng có yếu đâu!”  

             Nhan Ngọc Tuyết nổi giận.  

             “Ha hả, Địa Cầu ấy à? Chỉ là một hành tinh nhỏ hoang sơ nằm trong nơi hoang dã nhất vũ trụ thôi. Một hành tinh bé nhỏ dám khiêu chiến với trung tâm Tinh Hà à? Đúng là khiến người ta cười rụng nú. Nhìn những nơi bên ngoài vũ trụ đi, có ngôi sao nào không hơn trăm nghìn năm chứ?”  

             Tôn giả Bằng nghe thế thì bật cười, ôm bụng cười ha hả, còn vừa cười vừa lắc đầu:  

             “So với dải Ngân Hà thôi mà Địa Cầu còn kém xa lơ xa lắc, như hạt gạo với trăng ấy. Không nói những thứ khác, các người có biết tông môn của Cố Trường Sinh mạnh cỡ nào không?”  

             Mọi người sững sờ.  

             Ân U Liên tự đánh giá, tu vi của Cố Trường Sinh không kém Diệp Thành bao nhiêu. Có thể nuôi dưỡng ra Nguyên Anh thì tông môn đúng là rất lớn mạnh nhưng tới mức độ nào thì khó mà tưởng tượng.  

             “Cố Trường Sinh sinh ra ở Trường Sinh Giáo trong vũ trụ, đó đạo giáo Chân Tiên chính thống. Đạo giáo chính thống, mấy người biết bốn chữ này có nghĩa gì không?”  

             

Advertisement
';
Advertisement