Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

 
             Lần này, pháp lực toàn thân của Thái Huyền lão tổ đã bị chém tụt khỏi cảnh giới Nguyên Anh. Lão gào thét điên cuồng, pháp lực Thiên Quân trên người cuộn trào, nhưng vẫn vô ích. Ba đao liên tiếp đã khiến lão bị thương nặng, nguyên anh cũng sắp tan rã. Nếu còn liều mạng, nói không chừng đời này sẽ không thể trở lại cảnh giới Nguyên Anh được nữa.  

             “Chạy thôi!”  

             Lúc này, cuối cùng Thái Huyền lão tổ cũng bình tĩnh lại, phát hiện thấy không ổn.  

             Bất cứ tu sĩ Nguyên Anh nào cũng là người có đầu óc nhanh nhẹn, thấy đánh không lại, Thái Huyền lão tổ liền xoay người hóa thành một luồng cầu vồng xanh, định bỏ chạy. Lão sợ Diệp Thành ngăn lại, còn ném ra bảy tám lá bùa, mỗi lá bùa đều do đích thân Thiên Quân khắc, ẩn chứa pháp lực cấp Thiên Quân, tương đương với một Thiên Quân ra tay. Còn lão thì thiêu đốt huyết khí, liều mạng chạy trốn về sau núi Bồng Lai.  

             Thái Huyền lão tổ tin rằng, chỉ cần vào sau núi Bồng Lai, với cấm trận hộ pháp ở đó thì chắc chắn có thể ngăn được Diệp Thành. Huống hồ, lão còn có hai đồng đạo đang ngủ say ở sau núi. Nếu bọn họ thức tỉnh, ba người liên thủ thì có thể khiến Diệp Thành nuốt hận ở đây.  

             “Thằng oắt, đừng để tao chạy thoát, nếu không tao chắc chắn sẽ khiến mày muốn sống không được, muốn chết không xong”.  

             Thái Huyền lão tổ trong lòng căm hận, đáng tiếc là Diệp Thành đã chém ra nhát đao thứ tư.  

             “Thần Lôi Khai Thiên Đao thức thứ ba!”  

             Nhát đao này được Diệp Thành lĩnh ngộ sâu sắc nhất, kiếp trước, để độ kiếp Tiên Đế mà anh cũng từng khai thiên lập địa, mở một giới khác, làm Thần Sáng Thế bàn cổ. Vì vậy, khi Diệp Thành dung hòa ý chí khai thiên ở kiếp trước vào đao, ai nấy đều kinh ngạc, bỗng phát hiện thanh đao này dường như đã sống lại.  

             Đúng vậy, thân đao dài ba tấc màu xanh đen dường như đã có ý chí, có linh hồn của riêng nó.  

             Thực sự giống với trước khi hỗn độn mở ra, thiên tôn vô thượng đã cầm thần khí khai thiên lập địa trong tay, một nhát bổ đôi hư không, vạch rõ âm dương, chém toạc hỗn độn.  

             “Vèo!”  

             Thanh đao này vô hình, Diệp Thành chém ra nhẹ nhàng rồi lại thu hồi, không có bất cứ khói lửa nào.  

             Nhưng bảy tám luồng pháp thuật Thiên Quân sấm sét rền vang, uy lực khủng khiếp, mang theo năng lượng ngút trời tấn công tới, bỗng tan biến giữa không trung. Nửa người Thái Huyền lão tổ vừa vào sau núi bỗng cứng đờ lại, một vết đao chậm rãi hiện lên từ trong nguyên anh của lão, xuyên qua linh hồn, xác thịt, pháp bảo, cuối cùng chia lão thành hai nửa tách rời.  

             Từ đầu đến cuối, hai vị Thiên Quân còn lại ở sau núi Bồng Lai đều không dám ho he một chút nào.  

             Chỉ trong mấy phút, Thái Huyền lão tổ – Thiên Quân Nguyên Anh – đã mất mạng!  

             Sau khi chém chết Thái Huyền lão tổ, Diệp Thành liền vẫy tay, thu Kim Tử Chùy đang định chạy trốn vào tay, lăng không hóa phù, rót pháp lực cuồn cuộn vào trong để áp chế món thiên bảo này.  

             Sau đó, anh cầm đao nhìn về sau núi Bồng Lai: “Không ra tay sao?”  

             Sau núi Bồng Lai im lìm, chim hót mây bay, không có bất cứ câu trả lời nào.  

             Diệp Thành chờ đợi rất lâu, thần niệm của anh cảm nhận được hai Nguyên Anh kia đang run lẩy bẩy như con rùa rụt cổ, sống chết không muốn ra mặt, bấy giờ mới thu đao xoay người đi, giẫm từng bước lên trời đất mà xuống.  

             Khi ánh mắt anh quét qua, bất kể là Tông chủ một tông có địa vị cao quý, hay là trưởng lão có tu vi trên ba nghìn năm, hay đám thiên tử tuyệt thế như Vân Thiên Hà, đều cúi đầu, đồng thanh kêu:   

             “Diệp Thiên Quân!”  

             Đúng, Diệp Thành không phải là Nguyên Anh.  

             Nhưng vậy thì sao chứ? Thứ mọi người kính trọng là sức mạnh của Nguyên Anh, Diệp Thành có thể chém Nguyên Anh thì anh chính là Thiên Quân, là đại cường giả đứng trên đỉnh cao nhất của dải Ngân Hà, nhìn xuống chúng sinh, một người có thể san bằng một hành tinh. Ở trăm vực của dải Ngân Hà rộng lớn cũng chỉ có mấy chục cường giả như vậy mà thôi.  

             Thậm chí nhiều người như đám Tô Khởi Tín, lúc bái lạy còn run như cầy sấy.  

             Còn đám Lâm Hiểu Lâm lúc bái lạy còn cảm thấy hốt hoảng.  

             Trước ngày hôm nay, Diệp Thành chỉ là một tu sĩ Kim Đan nhỏ bé, ngay cả đám Tô Hoài Tiên, Hách Hổ cũng dám coi thường anh. Nhưng sau ngày hôm nay, Diệp Thành thoắt cái đã trở thành Thiên Quân trẻ tuổi nhất dải Ngân Hà, rút đao chém Nguyên Anh, giơ chân đạp Thần Tử, đây là sự ngang ngược độc tài đến mức nào chứ?  

             “Bốp!”  

             Diệp Thành búng ngón tay.  

             Mấy luồng kình khí vô hình bay ra, giống như thiên đao vô hình, giết chết tại chỗ đám Hách Hổ, Tô Hoài Tiên, Kim Trục Quang, Kim Thủy Tiên đang tỏ vẻ kinh hãi.  

             Phụt!  

             Chỉ thấy máu thần màu vàng nhạt bỗng chốc vương đầy đất, cả người lẫn pháp bảo đều bị chém thành hai nửa.  

             Tất cả mọi người chứng kiến cảnh này, ai nấy đều run rẩy sợ hãi, Tông chủ Hắc Thủy Môn lại càng sợ hơn, lập tức quỳ phịch xuống đất, dập đầu như giã tỏi, cầu xin Diệp Thành tha mạng.  

             “Tôi giết bọn họ là vì bọn họ có thù với tôi, ngấm ngầm hãm hại tôi, các người có phục không?”  

             Diệp Thành quét mắt nhìn, bình thản nói.  

             “Chúng tôi tâm phục khẩu phục, lũ ranh con đó dám đắc tội Thiên Quân, tội không thể tha”, tất cả mọi người, bao gồm cả đại trưởng lão Tô Khởi Tín đều nói đầy chính nghĩa.  

             Thậm chí thấy hậu bối được yêu chiều nhất là Tô Hoài Tiên chết ngay bên cạnh, sắc mặt Tô Khởi Tín vẫn không thay đổi, vẫn cung kính khiêm nhường như cũ.  

             Đối với lão ta, hậu bối thì có hàng nghìn hàng vạn, mất đi rồi vẫn còn người khác, nhưng tính mạng của mình thì chỉ có một. Ngay cả hai lão tổ Hồng Liên, Bạch Phượng cũng không dám ra mặt trả thù, lão ta chỉ là một Chân Quân, sao dám chống lại Diệp Thành chứ?  

             “Tốt”.  

             Diệp Thành gậy đầu.  

             Anh nhìn về phía Tô Khởi Tín, nói: “Núi Bồng Lai lấy oán báo ơn, hôm nay tôi chém một Thiên Quân Nguyên Anh, từ nay trở đi kết thúc ân oán. Nếu còn động chạm đến tôi thì tôi sẽ xóa sổ cả tông môn”.  

             “Vâng”.  

             Tô Khởi Tín trả lời đầy cung kính và trang nghiêm.  

             Diệp Thành xoay đầu lại nhìn về phía Tông chủ Hắc Thủy Môn: “Hắc Thủy Môn nhiều lần xúc phạm tôi, hạn trong vòng mười ngày phải bồi thường cho tôi ba thiên dược thượng phẩm và ba trăm triệu linh thạch, nếu không tôi sẽ đến tận Hắc Thủy Môn, thử xem Thiên Quân nhà các ông pháp lực cao hơn, hay là đao của tôi nhanh hơn”.  

             Tông chủ Hắc Thủy Môn nhăn nhó mặt mày, ba trăm triệu linh thạch còn đỡ, chứ thiên dược thượng phẩm quá hiếm có. Thiên dược bình thường mà Hắc Thủy Môn còn chẳng có mấy viên, huống hồ là thượng phẩm. Nhưng đối mặt với ánh mắt sắc bén của Diệp Thành, lão già này cân đo đong đếm lợi hại, cuối cùng đau khổ gật đầu: “Trong vòng mười ngày, tông ta sẽ dâng lên”.  

             Sau đó, Diệp Thành lại bắt chẹt các tông môn từng đắc tội với anh như Thiên Cơ Tông, thành Thánh Viêm, Phục Ma Tông, rồi mới chậm rãi gật đầu, dẫn Dao Nhi, tôn giả Bằng và Ân U Liên rời khỏi Bồng Lai Tiên Sơn.  

             Lúc anh đến chỉ có mỗi Dao Nhi đón tiếp.  

             Còn lúc anh đi, đại trưởng lão núi Bồng Lai dẫn đầu, cùng với các trưởng lão, Tông chủ của mười sáu tông môn, dẫn theo mấy chục nghìn đệ tử, cung kính quỳ lạy dưới đất, tiễn anh đi ba mươi dặm. Chờ khi bóng dáng của Diệp Thành đã biến mất, bọn họ mới dám đứng dậy.  

             “Đúng là thiên tài một đời!”  

             Có tu sĩ già cả, ánh mắt hồi tưởng nói.  

            

 

             

Advertisement
';
Advertisement