Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

 
             Diệp Thành ngồi xếp bằng, tóc đen bay lượn, hai mắt sâu thẳm, làn da sáng lấp lánh tựa như viên ngọc hoàn hảo nhất.  

             "Vốn có cơ hội luyện thành thần thể hoàn hảo, tiên mạch hay tiên pháp các loại và các phép thần thông, giờ xem ra chỉ có thể thay đổi kế hoạch", Diệp Thành than nhẹ.  

             Mấy phép thần thông đó là Diệp Thành đặc biệt chuẩn bị cho truyền nhân của các đạo thống trong biển sao, uy lực đều vô cùng đáng sợ, chuyên để tiêu diệt các phép thần thông siêu cấp được sinh ra. Nhiều thứ phải cần tu vi trên Nguyên Anh mới có thể dùng được, bây giờ Diệp Thành mới có thể miễn cưỡng tu luyện.  

             Nhưng sự xuất hiện của thánh địa Lăng Tiêu đã phá hỏng hết tất cả kế hoạch của anh.  

             Anh không thể không xuất quan, trực tiếp tấn công thánh địa Lăng Tiêu, sau này e là không còn cơ hội đến Luyện ngục Vô Gian tu luyện nữa. Dù sao vị trí của đất tiên lúc nào cũng có thể thay đổi, lần sau mà đến chưa chắc Diệp Thành có thể tìm được.  

             Nhưng vì Hoa Hạ, vì huyết mạch của người trong tộc, có những chuyện không thể không làm.  

             "Thánh địa Lăng Tiêu".  

             Anh ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm. Lúc này anh không hề cảm thấy thù hận, chỉ đang lạnh lùng tính kế.  

             Sau khi chín khiếu hợp nhất, tu vi bây giờ của Diệp Thành vô cùng mạnh mẽ. Anh ngưng tụ chín loại thần công làm một, bằng với sức mạnh của chín Nguyên Anh hợp vào cơ thể. Có được nhiều loại thần thông pháp tướng lại càng đáng sợ, vượt xa chín Nguyên Anh thông thường.  

             Nhưng lúc này anh đang gánh vận mệnh của cả Hoa Hạ trên vai. Khoan chưa tính đến chuyện thắng mà phải tính đến trường hợp thua đã, không thể không tính toán kỹ càng tất cả mọi thứ. Ví dụ như...nếu thánh địa Lăng Tiêu có Chân Tiên Hợp Đạo thì sao?  

             "Mấy phép thần thông siêu cấp có sức sát thương siêu mạnh đó tuy không thể tu luyện toàn bộ, nhưng một môn pháp thuật trong đó có thể luyện nhanh. Còn Thần La Thiên Tinh không dùng để nâng cao tu vi, hoàn toàn có thể thử nghiệm một ý tưởng lúc trước của mình. Nếu có thể thành công thì... một Hợp Đạo cỏn con là cái thá gì chứ?"  

             Diệp Thành nghĩ vậy, ánh mắt anh lóe lên, ánh sáng lạnh tỏa ra khắp nơi.  

             "Ầm ầm!"  

             Cùng với sự tu hành của anh, cả hồ sao lại lần nữa sôi trào. Một cột nước tựa như được ngưng tụ từ ánh sao vọt lên từ trong hồ, bị Diệp Thành hút mạnh vào trong bụng.  

             Bắt đầu tu luyện phép thần thông, lần này, anh sẽ mặc sức chém giết!  

             Lúc này, bên ngoài Luyện ngục Vô Gian.   

             Cả Thăng Nguyệt đã thành một bãi chiến trường khổng lồ. Chiến trường có vạch phân cách là Luyện ngục Vô Gian, một bên đứng đầu là ngũ đại Ma sư, vô số chiến trận của tộc Lệ Ma la liệt đầy đất như những đốm lửa nhỏ.  

             Họ nghe được hung thủ giết vương tử Lệ Ma ở đây nên chạy tới vây giết Diệp Thành.   

             Một bên, mười khối cầu ánh sáng lớn trôi nổi bên ngoài Luyện ngục Vô Gian. Mà vô số những tu sĩ của dải Ngân Hà cũng chạy tới tụ tập náo nhiệt ở một chỗ. Họ nói chuyện rôm rả, tiếng ồn vang lên tận trời xanh, túm năm tụm ba. Trừ các đệ tử của thiên tông còn có thể bày trận chỉnh tề, những tán tu và đệ tử của môn phái nhỏ lên chiến trường thì chỉ có nước bị tộc Lệ Ma san bằng.  

             "Một đám ô hợp".  

             Chiến tướng Hàng Long nhìn lướt qua, ánh mắt khinh thường, khóe miệng khẽ nhếch.  

             "Đó là chiến tướng đệ nhất của Phục Ma Tông, chỉ huy vô số đệ tử của Phục Ma Tông, không biết đã đấu với tộc Lệ Ma bao nhiêu lần, tất nhiên là coi thường những tán tu hay đệ tử môn phái nhỏ này".  

             Lục Vô Song đứng thứ năm trên bảng Tinh Hà đứng bên cạnh khẽ phẩy quạt, cười nói.  

             "Ân U Liên ở đó, và cả thiên nữ Ngọc Cơ là Minh Sương nữa, lần này tôi đến là vì họ”.  

             Vân Thiên Hà nói ít mà ý tứ lại kinh người, chiến ý trong mắt hừng hực.  

             Không chỉ ba thiên tài của bảng Tinh Hà này mà còn có mấy người của thế hệ trẻ và cường giả có hơi thở Bán Bộ Thiên Quân đỉnh phong. Ai nấy đều có thần quang, hoặc là ánh tím cuồn cuộn, hoặc là ma khí mênh mông, hoặc là ánh vàng kim chói lòa cả trời đất, họ mai phục ở các nơi ngoài Luyện ngục Vô Gian.  

             Cả Luyện ngục Vô Gian sớm đã biến thành thiên la địa võng, chỉ đợi Diệp Thành xuất quan!  

             Mười mấy Ma sư cảnh giới Thiên Quân chặn đứng Luyện ngục Vô Gian, đe dọa Diệp Thành.  

             Chuyện đã truyền khắp dải Ngân Hà từ lâu, sao các tu sĩ có thể không tới được? Kể cả các thiên tài đứng đầu bảng Tinh Hà như họ cũng muốn mở rộng tầm mắt, đây chính là cuộc chiến rực rỡ huy hoàng nhất trong vạn năm nay của dải Ngân Hà.  

             Nhưng họ không tìm thấy Diệp Thành, càng không phải đối thủ của Diệp Thành, thế nên tất nhiên là đành nhằm vào người hầu của Diệp Thành và Minh Sương được xưng là có Kim Đan thần phẩm.  

             “Có người ở góc Tây Nam của Thăng Nguyệt hình như đã từng thấy họ”.  

             “Đúng thật là liều lĩnh”.  

             Khóe mắt chiến tướng Hàng Long giật giật, nói với giọng điệu hơi bực bội. Giờ ở đây có ít nhất bảy thiên tông đã phát lệnh truy nã Ân U Liên, thấy là giết ngay. Cung cấp tin tức liên quan thì sẽ được thưởng một món linh bảo thượng phẩm. Nếu có thể bắt được thì thậm chí có thể mời Thiên Quân ra tay giúp đỡ một lần. Phần thưởng hậu hĩnh như thế này vừa được công bố, cả dải Ngân Hà đều chấn dộng, vô số tu sĩ đều ập đến Luyện ngục Vô Gian.  

             Đám người Ân U Liên dù tu vi có mạnh đến đâu thì đối mặt với vô số đợt truy sát này cũng phải điên cuồng chạy trốn.  

             “Xem ra họ muốn trốn bên phía tộc Lệ Ma, lấy thế lực của tộc Lệ Ma để ngăn cản truy binh”. Vân Thiên Hà gật đầu, chiến ý trong mắt càng thêm nóng bỏng.  

             “Tiếc là Diệp Thiên Quân đã vào Luyện ngục Vô Gian hơn nửa năm, mặc kệ thánh địa Lăng Tiêu có bắt ép thế nào cũng không dám xuất hiện, như con rùa rụt đầu vậy. Tôi không tin anh ta không nghe thấy những tin tức bên ngoài. U Mộc lão tổ của Dược Vương Tông đã lệnh cho đệ tử dưới tọa mỗi ngày đều gào thét vào trong Luyện ngục Vô Gian”.  

             Lục Vô Song cầm kiếm Vong Tình, lắc đầu nói.  

             “Hừ, tôi nghĩ Diệp Thiên Quân sợ rồi”.  

             Đôi mắt chiến tướng Hàng Long lóe lên ánh sáng thù hận, hừ lạnh một tiếng.  

             Nhất thời, ngay cả Vân Thiên Hà cũng im lặng.  

             Diệp Thiên Quân!  

             Cái tên chấn động nhất dải Ngân Hà trong mấy nghìn năm nay. Đặc biệt là mấy tháng gần đây, cả dải Ngân Hà đều được bao trùm bởi ánh hào quang của anh. Chém chết Thiên Quân, cướp thiên nữ Chân Long đi, thập đại Thiên Quân chặn cửa, thánh địa Lăng Tiêu xuất thế... Mỗi một chuyện đó nếu xảy ra trên người bất cứ một ai đều sẽ khiến người đó danh chấn cả dải Ngân Hà, huống chi tất cả đều do đúng một người làm ra.  

             Vân Thiên Hà biết rằng lúc này tất cả Vạn Sự Lâu khắp dải Ngân Hà này đều đầy khách. Vô số tu sĩ trong Vạn Sự Lâu đều muốn nghe ngóng tin tức mới nhất của Luyện ngục Vô Gian.  

             Diệp Thành rốt cuộc có xuất quan không, có thể thoát được sự vây giết của thập đại Thiên Quân không, anh sẽ đối mặt với thánh địa Lăng Tiêu như thế nào?  

             “Tôi thấy chắc Diệp Thiên Quân sợ rồi, chắc chắn trong Luyện ngục Vô Gian anh ta sẽ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Mọi người nghĩ mà xem, thập đại Thiên Quân chặn bên ngoài, bên cạnh đó còn có năm Ma sư của Ma tộc tới tìm anh ta báo thù cho vương tử Lệ Ma. Nếu là tôi thì tôi cũng không dám đi ra đâu. Diệp Thiên Quân tuy mạnh nhưng sao có thể đấu lại thập đại Thiên Quân?”    

             Có tu sĩ từng trải cười lạnh.  

             Mọi người đều gật đầu, không phải họ không tin thực lực của Diệp Thành mà quả thực đội ngũ phục kích trước Luyện ngục Vô Gian quá hoành tráng. U Mộc lão tổ, Thần Diệm Thiên Quân, Nhất Dương lão tổ, Bạch Phượng Thiên Quân... Ai nấy tu vi đều cao, kinh nghiệm đầy mình, người nào mà không phải đại tu sĩ đã danh chấn dải Ngân Hà suốt mấy nghìn mấy vạn năm? Không ai yếu hơn Thái Huyền lão tổ cả.  

             Diệp Thành có thể chém chết một Thái Huyền, chẳng lẽ có thể đồng thời chém chết mười người như vậy sao?  

             “Nghe

 

Advertisement
';
Advertisement