Những môn phái có thù với Diệp Thành như Trấn Ma Tông, Hắc Thủy Môn, Thánh Diệm Thành thì khấp khởi mừng thầm.
“Hay lắm. Tên họ Diệp luôn ngông cuồng giờ cuối cùng cũng phải nhận trái đắng rồi”.
“Chỉ là một tên Nguyên Anh cỏn con, cho dù có mạnh đến đâu thì đã sao? Dám nói rằng sẽ san bằng thánh địa Lăng Tiêu, chém hết đạo thống Chân Tiên sao? Thật là quá ngông cuồng!”
“Chúng ta cứ ngồi chờ xem hắn chết rồi cả tộc bị diệt như thế nào!”
“......”
Các trưởng lão nhao nhao kêu lên.
Thánh địa Lăng Tiêu nghe nói càng tức giận hơn.
Thần chủ đích thân hạ lệnh triệu tập năm đạo thống Chân Tiên và các thần tướng thiên tướng trấn giữ các nơi khắp dải Ngân Hà về sơn môn, chuẩn bị nghênh chiến Diệp Thành.
Khoảnh khắc đó, cho dù là những tu sĩ ở những góc hẻo lánh nhất trên dải Ngân Hà cũng vội vàng bay đi tới Địa Cầu, tới chỗ con thú Lăng Tiêu khổng lồ. Họ không muốn bỏ lỡ cuộc chiến huy hoàng rực rỡ nhất nghìn đời nay. Nhiều Thiên Quân cũng bị kinh động, những Thiên Quân tuổi thọ hai vạn năm chỉ còn chút hơi tàn cũng phá quan mà ra, bay đến thánh địa Lăng Tiêu.
Lần này là một người đấu lại cả một tông môn tối cao!
Dải Ngân Hà vạn năm nay chưa từng có chuyện náo nhiệt như vậy, bỏ qua thì quá đáng tiếc!
Trong bảy ngày, cả dải Ngân Hà đã gió nổi mây vần.
Mà trong Hoa Hạ thì vô cùng bình tĩnh.
Sau khi đưa thần đan và Thiên Địa Vạn Linh Thủy cho đám người Tiêu Nghĩa Tuyệt để họ chữa trị cho các đồng bào thì Diệp Thành ngồi xếp bằng trong phòng đá của Tinh Hà Kiếm Cung, không hề động đậy.
“Anh ơi”.
Dao Nhi đỏ bừng cả mắt đi tới. Hoa Hạ tuy không có ai chết nhưng những người dân kia bị giày vò quá thảm thiết, mỗi ngày đều đau đớn, sống không bằng chết. Tuy vết thương trên cơ thể họ đã lành nhưng mỗi ngày đều giật mình tỉnh dậy từ trong ác mộng, có người thậm chí còn phát điên.
“Em yên tâm, mối thù của Hoa Hạ, mối thù lời nguyền huyết mạch và cả mối thù của Hiên Viên Đại Đế, lần này anh sẽ đích thân tính sổ với thánh địa Lăng Tiêu. Tất cả những thứ này phải lấy máu đền máu, chúng sẽ phải trả lại gấp chục lần!”
Diệp Thành bình tĩnh nói.
Ngọn lửa chín màu bao trùm toàn thân anh, ngọn lửa khủng khiếp ấy thiêu đốt pháp lực và cơ thể của anh, luyện hóa tất cả những tạp chất khi anh cắn nuốt các cường giả Nguyên Anh. Tuy là như vậy pháp lực của anh sẽ hạ xuống nhưng về bản chất thì lại ngày càng được ngưng tụ vững chắc. Cả người anh càng lúc càng tỏa sáng, tựa như viên ngọc quý lấp lánh rực rỡ vậy.
“Vâng!”
Dao Nhi gật đầu thật mạnh. Cô bé vốn đơn thuần lương thiện không muốn chém giết giờ đây lại đỏ ngầu hai mắt, sát ý lạnh thấu xương.
Ăn miếng trả miếng, lấy máu đền máu!
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Mỗi một ngày qua đi khí tức của anh càng lúc càng sâu thẳm và bay bổng. Đến cuối cùng tâm hồn của anh đã hoàn toàn hòa vào với cả Hoa Hạ, cả Địa Cầu. Nhìn từ đằng sau trông anh như một ngọn núi thần cao mười vạn trượng, nguy nga không thể trèo lên nổi.
Tất cả những người nhìn thấy cảnh này thì đều hiểu ra một điều.
Trận chiến này chỉ có sống mà không được chết, tuyệt đối không được lùi bước!
Cuối cùng ngày thứ bảy cũng đến.
Ngày hôm đó, trên những đám mây phía chân trời, khi tia bình minh đầu tiên chiếu rọi chân trời, hắt xuống Tinh Hà Kiếm Cung, Diệp Thành liền mở bừng mắt, từ từ đứng dậy.
Đã đến lúc tới thánh địa Lăng Tiêu giải quyết hết mọi hận thù rồi!
Thần sơn ở trung tâm , ngọn núi vốn chẳng có chút danh tiếng nào, ở trên một hành tinh nhỏ bé vô danh, xung quanh là hồ nước vạn dặm, đảo và những ngọn núi chi chít khắp nơi.
Nhưng từ mười mấy vạn năm trước, Lăng Tiêu Chân Tiên đã thành đạo ở đây, sau khi lập thành đạo thống thì nó trở thành trung tâm của cả dải Ngân Hà. Sau khi Lăng Tiêu Chân Tiên chết thì thi thể biến thành con thú khổng lồ Lăng Tiêu. Thánh địa Lăng Tiêu đã dời ngọn núi này đến khu trung tâm của con thú để thể hiện địa vị siêu việt của mình.
“Soat soạt soạt!”
Từng luồng ánh sáng bay đến từ phía xa xa, nhưng khi đến bờ hồ thì đều hạ xuống, ngồi lên chiếc thuyền to như hòn đảo trên hồ để đến thánh địa Lăng Tiêu. Cho dù là những chưởng giáo của thiên tông hoặc là trưởng lão của những môn phái cũng đều ngồi thuyền đúng theo quy tắc, không dám bất kính chút nào.
Chỉ có một luồng sáng xuyên qua vùng trời, uy thế tuyệt đỉnh, cho dù cách mấy trăm mấy nghìn dặm cũng khiến người ta cảm giác được uy thế khủng khiếp là hoàn toàn không dừng lại chút nào, trực tiếp bay đến thánh địa Lăng Tiêu. Những tu sĩ trên thuyền đều suy đoán, rốt cuộc là vị lão tổ Thiên Quân nào giá lâm?
“Chị ơi, bên này”.
Nhan Ngọc Tuyết vẫy tay.
Nhan Ngọc Kiều yểu điệu thướt tha, dáng người xinh đẹp, khuôn mặt diễm lệ tuyệt trần mỉm cười, nâng gót sen lên bảo thuyền cao mấy trăm trượng, tỏa ra ánh sáng ngọc ngà, uy nghiêm vô cùng.
Mà theo sau lưng cô ta còn có thiên nữ Thanh Hàn sắc mặt nghiêm trọng, dường như không dám tin tất cả những thứ đang xảy ra.
Trên bảo thuyền vốn có không ít tu sĩ đều đến từ các nơi trên dải Ngân Hà, thấy dung mạo của chị em nhà họ Nhan và thiên nữ Thanh Hàn thì đều kinh ngạc, âm lượng cũng không tự chủ được mà to lên.
“Đây chính là thánh địa Lăng Tiêu sao?”
Nhan Ngọc Kiều quan sát xung quanh. Bốn phía là hồ nước, sóng nước dập dờn, xanh biếc như một miếng ngọc, tràn đầy linh lực thoang thoảng. Chốc chốc lại có một con giao long hay con cá Côn lớn vọt lên nghìn trượng, đó chính là thú cưng mà tiên nhân của thánh địa Lăng Tiêu nuôi trong hồ.
Trên bầu trời đôi khi có chiến binh mặc áo giáp bay qua, thấp nhất là tu vi Kim Đan, thống lĩnh giáp đen dẫn đầu một đội quân thì là Chân Quân Xuất Khiếu. Còn người mặc giáp bạc thì sâu không lường được, ngay cả Nhan Ngọc Kiều cũng không nhìn thấu.
Chỉ riêng khoảnh khắc mà cô ta lên thuyền, đã có đến mấy chục đội binh sĩ bay qua, có nghĩa là mấy chục Chân Quân bay qua. Chỉ riêng vùng ngoài của thánh địa Lăng Tiêu, trên mặt hồ vạn dặm này thôi đã có thông biết bao nhiêu thần quân của thánh địa đang đi lại. Còn trung tâm thánh địa thì càng tụ tập vô số thiên tướng thần tướng và những nhân vật tầm cỡ trưởng lão.
“Quả thực quá mạnh, vượt xa những tông môn thượng cổ”.
Nhan Ngọc Kiều khẽ nhíu mày, thiên nữ Thanh Hàn thì hừ lạnh một tiếng, dường như đang khinh thường: “Đây mới là đâu chứ, đợi đến khi thánh địa Lăng Tiêu hoàn toàn phô ra tất cả thực lực thì có cảm thán cũng chưa muộn”.
“Hừ, cô cũng không phải không biết xuất thân của Diệp Thiên Quân. So với tiên tông thì thánh địa Lăng Tiêu là cái thá gì?”
Nhan Ngọc Kiều chế giễu khiến thiên nữ Thanh Hà không nói nổi nên lời.
Cho dù có lừa gạt bản thân đến đâu thì cô ta cũng không thể không thừa nhận Diệp Thiên Quân quả thực mạnh không gì cản nổi, nếu không thì thiên nữ Thanh Hàn cũng không đến nỗi vì một câu nói của anh mà đến giờ vẫn chưa dám quay về Bồng Lai Tiên Sơn.
Lúc này bên cạnh đột nhiên có giọng nói vang lên.
“Các người nghe nói gì chưa? Chưởng giáo của Phá Thiên Tông và bốn Thiên Quân Nguyên Anh trong tông đã đến thánh địa Lăng Tiêu rồi”.
“Cái này mà còn cần nghe nói à? Phá Thiên Tông vốn là nhánh nhỏ của thánh địa, do một đứa con của Chân Tiên Lăng Tiên năm đó sáng lập ra. Diệp Thiên Quân dám khiêu khích thánh địa, các vị Thiên Quân của Phá Thiên Tông tất nhiên sẽ không ngồi yên không quản”.
“Đâu chỉ Phá Thiên Tông chứ. Những tông chủ và trưởng lão của các tông môn có truyền thừa Chân Tiên như Dược Vương Tông, Thiên Yêu Môn, Phi Long Điện đều đã đến rồi. Hành vi lần này của Diệp Chân Quân đã hoàn toàn chọc giận các hậu duệ của Chân Tiên rồi”.
Các tu sĩ bàn tán xôn xao.
Nhan Ngọc Kiều nhíu mày. Ngoài thánh địa Lăng Tiêu thì dải Ngân Hà còn có năm môn phái lớn có đạo thống Chân Tiên. Nhưng năm môn phái này cũng giống Dược Vương Tông, đạo thống thiếu sót, tông môn sa sút, đừng nói là so với Trường Sinh Tông, ngay cả thánh địa Lăng Tiêu cũng không bằng, nhưng các thiên tông bình thường cũng kém xa rồi. Những lão tổ và tông chủ trong các tông đó ai mà không uy chấn dải Ngân Hà cơ chứ?