Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

             “Là đám người Vô Cực Cung…”  

             Trình Hồng Quang cay đắng lên tiếng, những người có mặt đều biến sắc.  

             Những tông môn ngoại vực như Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, Trục Nhật Thần Giáo, đạo tràng Trường Sinh bỗng nhiên xuất hiện, mỗi một tông môn đều cực kỳ mạnh, trấn áp Địa Cầu, ngay cả nhà nước cũng không dám đụng đến họ. Nếu là bọn họ ra tay thì mối thù của Sương Diệp khó báo rồi.  

             Aokawa Sakura gật đầu xong lại lắc đầu, ánh mắt phức tạp, cũng không xác định.  

             “Không, không phải bọn họ, nhưng bọn họ cũng không thoát khỏi liên quan”, Diệp Thành khẽ hừ, sát khí trong mắt dâng tràn.  

             Khác với đám người Kỷ Hoa Linh, Diệp Thành biết rõ những đệ tử đại giáo trong biển sao đã vượt qua vũ trụ đến Địa Cầu. Bất kể là ai đứng đằng sau Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự thì chắc chắn cũng không thoát khỏi liên quan đến đại giáo ở biển sao.  

             Nếu muốn đánh phá núi thần của thánh địa Lăng Tiêu thì không phải chỉ dựa vào những kẻ ngoại môn này mà có thể làm được, tất nhiên phải là những kẻ do đại giáo phái đến đích thân ra tay. Mục đích của bọn họ cũng rất đơn giản, cướp đoạt tài nguyên!  

             Chẳng qua những Thần Tử đứng sau lưng bọn họ rốt cuộc đã đi đâu, ngay cả Diệp Thành cũng không chắc lắm.  

             Bọn họ vừa vào hệ Mặt Trời đã như nước đổ vào biển, biến mất không thấy. Nhưng Diệp Thành tin rằng, đợi sau khi anh phá nát mấy tông môn chó tha như Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, đám đệ tử đại giáo kia cũng sẽ không ngồi yên được nữa, chắc chắn sẽ lộ diện.  

             “Không được, Diệp Thiên Quân, anh vừa mới quay về Địa Cầu, hoàn toàn không biết tình hình của Địa Cầu hiện nay…”, Kỷ Hoa Linh và Trình Hồng Quang thì lại biến sắc, vội vàng khuyên ngăn.  

             “Tôi đã quyết định, không cần nói thêm nữa. Hai người về đi”.  

             Diệp Thành thẳng thừng ra lệnh đuổi khách.  

             Hai người bất đắc dĩ, muốn khuyên thêm nhưng thấy Diệp Thành sa sầm mặt, cuối cùng vẫn đứng dậy, cung kính chào tạm biệt.  

             Vừa ra khỏi căn gác trúc, Trình Hồng Quang đã sốt ruột nói: “Bây giờ Diệp Thiên Quân đã bị thù hận che mờ mắt, hoàn toàn không biết các tông môn như Vô Cực Cung và đám dị tộc kia đáng sợ như thế nào. Địa Cầu đã không còn là Địa Cầu trước kia, đám dị tộc, tông môn ngoại vực chưa chắc đã xem những Thiên Quân Nguyên Anh của dải Ngân Hà ra gì”.  

             “Quay về đi, chúng ta khuyên cũng vô dụng, phải để những người ở đẳng cấp như Tần Sương đến khuyên. Diệp Thiên Quân cũng không phải người không biết sâu cạn tiến lùi, chắc chắn sẽ không hành động tùy tiện”.  

             Kỷ Hoa Linh cũng buồn bã nói.  

             Đợi sau khi hai người đi khỏi, Tần Thanh Uyển cũng đứng dậy ra khỏi căn gác đi pha trà, Diệp Thành mới búng ngón tay, bắn ra một luồng sáng xanh bao phủ toàn bộ gác trúc: “Vừa rồi những lời cô nói có che giấu một vài chỗ, bây giờ không còn ai nữa, cô nói với tôi đi”.  

             Aokawa Sakura ngồi tại chỗ, sắc mặt biến đổi liên tục, dường như đang đấu tranh tâm lý, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Chủ nhân, vừa rồi quả thật tôi đã giấu anh, thật ra sau khi tôi về phái Sương Diệp mới bị trúng lời nguyền”.  

             “Khi đó, tôi thoát khỏi nhiều lớp vòng vây, chạy về Sương Diệp. Lúc ấy, người bao vây Sương Diệp không chỉ có dị tộc và tu sĩ ngoại vực, mà dẫn đầu là một người đàn ông cưỡi mặt trời trên không. Hắn không ra tay, chỉ đứng đó, giống như một vầng mặt trời treo trên không trung, sức mạnh vô cùng vô tận. Tôi bị hắn phát hiện, chỉ một cái quét mắt của hắn đã khiến tôi bị thương nặng. Tất cả công pháp, bí thuật mà anh truyền cho tôi, thậm chí là sức mạnh của kim đan cũng không chống đỡ được một ánh mắt của hắn… Sau khi tôi bị thương nặng mới trúng phải lời nguyền mà lão tổ Huyết tộc thừa cơ đánh lén”.  

             Aokawa Sakura nói, nỗi sợ trong mắt vẫn khó tan đi.  

             “Người đó quá mạnh, mạnh hơn tôn giả Bằng rất nhiều. Thậm chí bây giờ tôi đã vượt qua lôi kiếp, nhưng nếu đứng trước mặt hắn vẫn chỉ như con kiến mà thôi. Tôi nghi hắn chính là tu sĩ Nguyên Anh mà chủ nhân từng nói, cao thủ cấp bậc Thiên Quân, thậm chí còn mạnh hơn”.  

             Nói đến đây, Aokawa Sayuri run rẩy cả người.  

             Người mạnh hơn Nguyên Anh không phải là Chân Tiên Hợp Đạo sao?  

             Đối với Địa Cầu chỉ cấp bậc Kim Đan cũng có thể tung hoành thiên hạ mà nói, một vị Chân Tiên phải đáng sợ đến mức nào?  

             “Cô có biết lai lịch của hắn không?”, Diệp Thành sầm mặt, giọng nói lạnh lùng.  

             “Tôi không rõ, lúc đó tôi chỉ đứng ở bên ngoài quan sát vài phút đã bị một ánh mắt của hắn làm bị thương nặng, ngay cả tôn giả Bằng cũng không chống cự được bao lâu. Nhưng trước khi chạy, tôi nghe được loáng thoáng bọn họ gọi người đó là thần tướng, nói rằng thần tướng đến từ Trường Sinh Giáo gì đó, hủy diệt Sương Diệp để trả thù cho một vị Thần Tử”.  

             Aokawa Sakura nói xong, đột nhiên kéo tay Diệp Thành, van xin: “Chủ nhân, anh đừng đi trả thù có được không? Thần tướng đó đã lợi hại như thế, đằng sau hắn còn có Thần Tử, thậm chí là tông phái đáng sợ hơn. Chúng ta không thắng nổi. Những đệ tử của Sương Diệp chắc chắn cũng sẽ không hi vọng chủ nhân rơi vào nguy hiểm. Anh là niềm hi vọng sau cùng của Sương Diệp, nếu anh không còn thì toàn bộ Sương Diệp sẽ thật sự bị diệt vong”.  

             Aokawa Sakura nói xong, nước mắt giàn giụa.  

             Diệp Thành nhìn vào đôi mắt của cô ấy, biết cô gái này hận những tu sĩ ngoại vực kia còn nhiều hơn mình. Dù sao cô ấy mới là người ở trong Sương Diệp một thời gian dài, ở bên những đệ tử đó mỗi ngày. Nhưng vì sự an nguy của Diệp Thành, cô ấy thà buông bỏ thù hận.  

             “Yên tâm, cô gái, chủ nhân cô mạnh hơn cô tưởng nhiều, cũng mạnh hơn đám Thần Tử thần tướng kia nhiều”, Diệp Thành nhẹ nhàng xoa đầu cô gái, nhẹ giọng an ủi.  

             Đợi đến khi Aokawa Sakura dần bình tĩnh lại, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên.  

             “Ha ha, Trường Sinh Giáo ư? Cái tên này đúng là như sấm đánh bên tai”.  

             Qua lời của tôn giả Bằng, qua những quyển sách cổ trong thánh địa Lăng Tiêu, thậm chí là từ Hiên Viên Đại Đế, Diệp Thành đều từng nghe nói tới cái tên này.  

             Tông môn của Cố Trường Sinh, Trường Sinh Giáo, tinh hà ngoại vực, đệ nhất đại giáo!  

             “Thả lỏng đi, để chủ nhân xem kẻ được gọi là thần tướng kia trông như thế nào”.  

             Diệp Thành nói xong, đợi Aokawa Sakura tập trung tinh thần, hai tay anh tạo pháp quyết, dẫn thần lực đến, điểm ngón tay lên vầng trán sáng bóng của Aokawa Sakura.  

             “Vù!”  

             Trong nháy mắt, thần niệm của anh đã đi vào thức hải của Aokawa Sakura, xuyên qua vô số kí ức, đến thời khắc phái Sương Diệp bị hủy diệt vào sáu năm trước.  

             “Ầm!”  

             Diệp Thành nhìn thấy trên ngọn núi thần thánh địa Lăng Tiêu cao chót vót, vô số ngọn lửa và năng lượng bùng nổ, núi đá đổ sụp. Dưới sự bao vây của các cao thủ dị tộc, các trận pháp lâm vào nguy hiểm. Những đệ tử phái Sương Diệp hoặc quen thuộc hoặc lạ lẫm với Diệp Thành, dù cho tu vi không đủ vẫn theo sự dẫn dắt của sư trưởng đồng thanh hô to, đạp trận tiến lên, xông về phía những kẻ dị tộc trên không trung.  

             Sáu năm trước, phái Sương Diệp có thể gọi là mạnh đến tột cùng.  

             Mặc dù tầng lớp lãnh đạo biến mất, những cao thủ Nguyên Anh khác thấy Diệp Thành mất tích cũng nhân cơ hội phản bội rời phái, nhưng vẫn còn tôn giả Bằng trấn thủ, cảnh giới Kim Đan cũng có vài người lúc trước, dù là ở Địa Cầu bây giờ cũng không ai dám xúc phạm đến luồng sức mạnh này.  

             Tuy nhiên, ở trước mặt Kim Đan dị tộc vẻ mặt lạnh lùng kia, họ cũng chỉ như châu chấu đá xe.  

             “Soạt!”  

             Diệp Thành nhìn thấy một Chân Quân của tộc Giao nhân sử dụng pháp thuật hệ thủy, biến hóa ra lưỡi đao sóng gợn dài trăm trượng, ít nhất có bảy, tám vị Ngưng Đan phái Sương Diệp bị chém thành hai mảnh ngang lưng, máu bắn tung tóe khắp bầu trời.  

             “Sương Diệp thề chết không lui!”  

             Ngay cả các trưởng lão cuối cùng của Hoa tộc cũng lao vọt lên trời.  

             Nhưng mấy chục kẻ Chân Quân dị tộc đồng thời ra tay, một đòn đánh sập đất trời đã giết chết tất cả họ ngay trên không, xác thịt và hồn phách đều nổ tung, máu tươi tuôn trào, thân xác đứt lìa bay đầy trời.  

             Diệp Thành không lộ ra biểu cảm nào, nhưng hai mắt càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, tựa như hàn băng từ thời xa xưa.  

             “Các người muốn chết!”   

             

Advertisement
';
Advertisement