Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

 
             Trong lòng đất nơi mọi người không cảm nhận được, từng luồng địa mạch tựa như những con rồng đang từ từ chuyển động tới núi Hoành Lan. Mà trên bầu trời nơi mọi người không thấy được, từng luồng tinh khí cuồn cuộn như dòng nước lũ tung hoành mấy chục nghìn dặm đang ào ào đổ về núi Hoành Lan như đổ về tâm bão.  

             Nhất thời, cả núi Hoành Lan thậm chí là cả tỉnh Tô Bắc linh khí dày đặc, tăng gấp mấy lần trong không khí.  

             Nhưng không ai nhận ra những thay đổi trong yên lặng này, nhiều tu sĩ cùng lắm chỉ cảm nhận được gần đây tốc độ tu luyện có tăng lên đôi chút.  

             Trừ những việc đó, Diệp Thành còn chôn không ít vật liệu bày trận trong các nơi ở núi Hoành Lan, sông Thương Lan và tỉnh Tô Bắc.  

             Anh liên tục cướp bóc đồ của sáu đạo thống Chân Tiên lớn và cả thánh địa Lăng Tiêu nên tài nguyên vật liệu trong tay vô cùng phong phú, có thể nói là chất đống như núi, tràn đầy cả nhẫn không gian, hệt như nhà giàu mới nổi.  

             Từng món vật liệu cấp linh bảo, thậm chí là chuẩn thần bảo đều được Diệp Thành luyện thành bán thành phẩm, sau đó chôn vào các nơi. Chúng hội tụ với nhiều linh mạch địa khí, sau cùng liên kết với cả núi Hoành Lan, hình thành một pháp trận siêu lớn.  

             Trận này bao trùm vạn dặm, thâu tóm cả tỉnh Tô Bắc và sông Thương Lan, lấy núi Hoành Lan làm trung tâm. Chưa cần nói đến Kim Đan Xuất Khiếu, cho dù tu sĩ Nguyên Anh có đến đây e là cũng không làm gì được.  

             "Vẫn chưa đủ".  

             Diệp Thành lắc đầu.  

             Địa Mẫu Hựu Linh Trận này lấy linh mạch địa khí làm trung tâm, hội tụ sức mạnh trong hàng nghìn dặm, phòng thủ có thừa nhưng không đủ để tấn công. Tu sĩ Nguyên Anh không làm gì được nó nhưng nó cũng không làm gì được tu sĩ Nguyên Anh.   

             "Thêm một chút nữa".  

             Diệp Thành nghĩ một lúc rồi lấy nhẫn không gian ra.  

             Nhẫn không gian tuy chỉ là một món linh bảo trời sinh, cũng không được coi là tốt lắm. Lúc này vật liệu thiên phẩm, thần phẩm trong tay Diệp Thành nhiều vô số kể. Nhưng nó cũng cùng trưởng thành từ khi anh vẫn còn yếu. Mỗi lần tu vi của anh tăng lên, nhẫn không gian cũng tiến hóa theo. Không gian trong đó càng ngày càng lớn, công dụng và phép thần thông của nó cũng sinh ra thêm mấy loại, uy lực vô cùng to lớn, nó là đệ nhất pháp khí của anh.  

             Mà lúc này Diệp Thành chuẩn bị dùng đến công dụng dung nạp vạn vật của nó.  

             "Anh bạn già, phiền anh thay tôi bảo vệ Địa Cầu nhé". Diệp Thành vỗ vào nhẫn hồ lô nhỏ, thầm thở dài.  

             "Bốp bốp bốp!"  

             Nhẫn không gian khẽ nảy lên trong hư không, dường như đã hiểu.  

             Sau đó, Diệp Thành bấm pháp quyết, đánh ra một chuỗi bùa chú màu vàng kim. Hai tay anh kéo một đường trên không trung như đang kéo một con trâu khổng lồ nặng hàng nghìn cân. Anh kéo hết tất cả linh mạch địa khí trong phạm vi hàng nghìn dặm tới, sau đó liên kết vào nhẫn không gian.  

             "Ầm!"  

             Khi nhẫn không gian tiếp nhận linh mạch địa khí, nó run lên kịch liệt, thân nhẫn hồ lô màu xanh lục lấp lóe không ngừng. Hàng nghìn hàng vạn thanh kiếm cũng kêu lên tựa rồng ngâm.  

             Sau đó, Diệp Thành chỉ một cái, chôn nhẫn không gian vào sâu trong núi Hoành Lan.   

             Khi nó đi vào trong núi đá, cả núi Hoành Lan liền có thêm sát khí, cứ như đang tiềm tàng mối nguy lớn vậy. Diệp Thành khẽ thở ra một hơi. Nếu nói pháp trận lúc trước khá rời rạc, mỗi cái tự làm chủ, chỉ cần dựa vào linh mạch chống đỡ, nhưng giờ sau khi có thêm nhẫn không gian thì nó đã có một điểm làm tâm.  

             Nhẫn này đảm nhận vị trí trung tâm của cả trận pháp.  

             "Nhẫn không gian bầu bạn với mình đã nhiều năm, sớm đã được mình nuôi dưỡng trở nên vô cùng mạnh, uy lực không hề thua kém linh bảo cấp Thiên Quân, thậm chí còn hơn, nhưng đây không phải là sát chiêu thực sự của nó".  

             Ánh mắt Diệp Thành sâu xa. Hơn mười năm tu hành, anh đã giết vô số kẻ thù. Ngưng Đan, Kim Đan, Xuất Khiếu, Nguyên Anh...gần như nhiều không kể xiết, một trăm nghìn thậm chí là một triệu. Trong đó phần lớn binh khí, pháp khí bị hủy diệt nhưng Diệp Thành vẫn thu thập các bộ phận còn lại, để vào trong nhẫn không gian.   

             Nhẫn không gian này mỗi ngày đều nhận được sự nuôi dưỡng thấm nhuần từ vô số linh khí, linh bảo giết chóc, nhẫn không gian giờ đây đã được tạo thành chí bảo giết chóc vô địch.  

             Sau đó Diệp Thành chế tạo lại Tinh Tà Kiếm Trận, từng thanh phi kiếm đều được giữ trong nhẫn không gian, nhận được sự thấm nhuần của vô số khí giết chóc, lại thêm cả việc Diệp Thành luôn thu thập thêm các vật liệu cấp thiên, cấp thần mên phẩm cấp càng ngày càng cao.  

             Đến cuối cùng, chín nghìn chín trăm chín mươi chín thanh phi kiếm đều là cảnh giới linh bảo, thậm chí có thanh đã lên đến tiên bảo, chúng luôn được cất trong nhẫn không gian.   

             Hôm nay Diệp Thành bấm pháp quyết, quát khẽ: "Kiếm lên!"  

             "Vù!"  

             Chín nghìn chín trăm chín mươi chín luồng ánh kiếm bay lượn khắp nơi trên bầu trời như sao băng vọt qua bầu trời, hóa thành hàng vạn đốm sao. Mỗi một thanh phi kiếm đều có thuộc tính khác nhau, cái thì đúc từ vàng, cái thì lửa cháy dữ dội, cái thì sắc bén, cái thì nặng trịch, cái thì bôi kịch độc, cái thì lạnh lẽo tận xương...nhưng tất cả đều vô cùng sắc bén, có thể dễ dàng giết chết tu sĩ Ngưng Đan, mấy chục thanh có thể vây giết tu sĩ Kim Đan.   

             Mà khi vạn thanh kiếm này hợp nhất, uy lực vô cùng đáng sợ.  

             "Hợp".  

             Diệp Thành chỉ một cái, vạn thanh kiếm ngưng tụ vào một thể, hóa thành một luồng sáng màu vàng kim dài mấy trượng. Luồng sáng dù không động đậy nhưng ánh sáng vẫn cắn nuốt, xé rách cả bầu trời, khiến hư không nứt toác, dù pháp tắc của Địa Cầu vô cùng kiên cố cũng phát ra tiếng rắc rắc. Mũi nhọn vô địch không gì cản nổi kia khiến ngay cả Diệp Thành cũng nhíu mày, thậm chí làn da Kim thân bất hoại của anh cũng cảm thấy như bị kim đâm.  

             Diệp Thành xác nhận, kiếm này có thể khiến anh bị thương.  

             "Ha ha, trận pháp đã thành".  

             Diệp Thành cười lớn, tản đi ánh kiếm, thu về trong nhẫn không gian. Trận này đã hoàn thành, biến cả núi Hoành Lan thậm chí cả tỉnh Tô Bắc thành một sát trận Tu La, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng có đi mà không có về.  

             Có trận này thì anh không cần lo nghĩ nữa.  

             Diệp Thành nghĩ rồi nhìn lên bầu trời, yên tĩnh chờ đợi kỳ hạn đến. Anh phải cho tám dị tộc lớn, các vị khách từ ngoại vực, thậm chí là cả Địa Cầu một bất ngờ lớn.  

             Một ngày, hai ngày, ba ngày...  

             Mặt trời mọc lên, ngày thứ bảy đã đến, kỳ hạn của trận chiến đã đến!  

             Bảy ngày này, đêm nào cũng là một đêm khó ngủ đối với những người trên Địa Cầu. Nhiều người đếm ngón tay để chờ nó trôi qua. Đối với người bình thường thì đây chỉ là một cuộc quyết chiến hiếm có giữa các tu sĩ, là sự náo nhiệt hiếm có.  

             Các trang mạng, kênh truyền hình, các phương tiện truyền thông đại chúng đã ập vào Tô Bắc, ập vào núi Hoành Lan, điều động các máy móc tự động, các thiết bị đo lường và ghi hình từ xa, chuẩn bị ghi lại cuộc chiến kinh hãi thế tục này. Thậm chí quảng cáo Diệp Thành diễn trước trận chiến đã được bán đấu giá ra ngoài, bán được hai tỉ, được một công ty chuyên chế linh dịch dưỡng thần mua lại.  

             Thế hệ trẻ bàn tán rất sôi nổi trên mạng. Họ không biết quá nhiều về tám dị tộc lớn bay Kim Đan Xuất Khiếu. Họ chỉ đơn thuần cho rằng tám dị tộc đông người, Diệp Thành chắc chắn không phải đối thủ của họ. Nhưng Diệp Thành có ưu thế về địa lý, chắc sẽ miễn cưỡng chống lại được vài phần. Dù sao mọi người cũng đều mong rằng Diệp Thành đừng có vừa lên đã chết, ít nhất cũng phải chết sao cho đặc sắc một chút.  

             Nhưng nhiều người già, người của giới tu luyện đều chất chứa tâm sự.  

             Đây hoàn toàn không phải cuộc chiến thông thường của tu sĩ mà là cuộc chiến tồn vong của Địa Cầu!

Advertisement
';
Advertisement