Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

 
             Tay Diệp Thành rung lên, trực tiếp biến Long Diệu thành một đám sương máu. Sau đó anh giơ tay ra, trong khi mọi người vẫn đang không hay biết gì, anh tiện tay hút lấy một nhành cây khô trên núi rồi rót khí Chân Long vào, biến nó thành một luồng sáng vàng kim rực rỡ.  

             Anh lấy nhành cây khô làm kiếm, tung hoành ngang ngược.  

             "Giết chết hắn!"  

             Sắc mặt Hạo Khải lạnh như băng, tu sĩ Ngưng Đan Kim Đan bay đầy trời thoáng chốc biến thành bốn dòng nước lũ bay về phía Diệp Thành. Nhưng mặt Diệp Thành lạnh tanh, ánh mắt lạnh nhạt, anh chỉ phất nhành cây khô trong tay.  

             "Ầm ầm ầm!"  

             Ánh vàng rực rỡ tỏa ra, chân nguyên thuần túy của anh được rót vào trong nhành cây khiến một nhành cây đến cả sắt thường cũng có thể chém đứt này biến thành thần binh tuyệt thế. Một kiếm vung đi khiến những tu sĩ Ngưng Đan Kim Đan thậm chí là linh khí, linh bảo bị chém thành hai nửa, mạnh mẽ không gì cản nổi, tung hoành vô địch.  

             "Soạt!"  

             Nhát kiếm của Diệp Thành đã khiến mấy chục đệ tử ngoại vực trong biển sao bị chém thành hai nửa.  

             "Đừng có ngông cuồng!"  

             Mấy điện hạ ập đến. Họ đều là đệ tử chân truyền của giáo phái lớn, tu thành Kim Đan thượng phẩm, tu vi Xuất Khiếu đỉnh phong, không hề thua kém Bán Bộ Thiên Quân, thực lực hiển nhiên hơn xa đám đệ tử tùy tùng kia. Nhưng Diệp Thành chỉ nhẹ nhàng giơ bàn tay ra, ánh kiếm mạnh mẽ, luồng sáng vàng kim vọt qua bầu trời, chém sạch những bảo vật trên người chúng.  

             "Ầm!"  

             Một đệ tử chân truyền của Trường Sinh Giáo tay cầm chiếc ô màu vàng kim, trên đó phát ra tiếng ầm ầm như sấm rền, Thái Dương Chân Hỏa sáng chói bùng lên dữ dội cuốn khắp bầu trời, trông như một con rồng lửa. Một luồng khí tức đáng sợ tỏa ra bên trên, không hề thua kém Nguyên Anh, đó là một món pháp bảo có thể sánh bằng thiên bảo, hiển nhiên có thể phát huy ra uy lực bằng một đòn của Nguyên Anh.   

             Nhưng Diệp Thành nhướng mày nhấc kiếm, chém ngang trời:  

             "Chém!"  

             "Rắc!"  

             Hư không bị chém ra một vết nứt nhỏ bởi luồng ánh kiếm này. Đây là Địa Cầu nơi có vô số đại trận phong tỏa, pháp tắc nặng nề đè xuống, không gian cứng như sắt thép, dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không thể dễ dàng xé rách hư không. Nhưng Diệp Thành lại chém một kiếm rách cả hư không, trăm trượng ánh kiếm tung hoành trên bầu trời, chém đôi cả đệ tử chân truyền của Trường Sinh Giáo kia và cả cái ô quý trong tay hắn.  

             "Shhhh!"  

             Những đệ tử chân truyền của giáo phái lớn khác đều kinh sợ. Có nhiều người nhận ra cái ô đó, nó là ô Thiên Cơ, được chính tay một trưởng lão Nguyên Anh tuyệt đỉnh luyện chế tặng cho đệ tử, sức mạnh của cái ô này không hề thua kém thiên bảo, hơn nữa điều kiện để dùng nó thấp hơn thiên bảo rất nhiều. Kết quả là ngay cả một nhành cây khô trong tay Diệp Thành cũng không chắn được. Nhành cây khô đó bên ngoài tầm thường chẳng có gì đặc sắc, nhưng lại là một thanh thần kiếm tuyệt thế, thậm chí có thể là một nhành cây của một cây thần nào đó mới có thể có pháp lực và uy lực lớn như vậy!  

             "Chết tiệt!"  

             Thần Tử dự khuyết Hạo Khải tức giận. Những chấp sự hay đệ tử khác chết cũng chẳng sao cả, nhưng đằng sau những đệ tử chân truyền này đều có một trưởng lão Nguyên Anh. Nếu họ thiệt mạng nghiêm trọng thì sẽ đem lại ảnh hưởng rất lớn, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến đánh giá của mọi người trong giáo về chính hắn ta. Những trưởng lão bị mất đệ tử sẽ không có ấn tượng tốt với hắn ta.  

             "Diệp Thành, anh đừng có nghĩ mình đã tu thành Kim Đan thần phẩm là có thể khinh thường giáo phái lớn chúng tôi. Hôm nay tôi sẽ cho anh xem, Kim Đan thần phẩm thật sự là như thế nào!"  

             Hạo Khải hừ lạnh. Hai tay hắn ta vạch một cái, một quyển trục hình dải ngân hà dài cả trăm trượng hiện lên không trung. Trên đó có những ngôi sao lớn, mỗi một ngôi sao đều có sức mạnh Kim Đan. Cuối cùng, mấy trăm ngôi sao hội tụ lại, tỏa ra ánh sao cuồn cuộn rực rỡ vô cùng, chấn động cả chín tầng trời, khí tức đè ép cả trăm dặm, trông như một vị thần vương tối cao giáng xuống khiến vô số người chấn động.  

             Cửu Thiên Ngân Hà!  

             Đây là phép thần thông bản mệnh mà Hạo Khải tu được khi độ kiếp ngưng thành Kim Đan thần phẩm. Phép thần thông này vô cùng mạnh, khi trên đó có thêm một ngôi sao là Hạo Khải lại có thêm sức mạnh của một ngôi sao. Đến cuối cùng, một đòn có thể hội tụ sức mạnh của mấy trăm tu sĩ Kim Đan, hủy diệt trời đất, mạnh mẽ vô địch.  

             Dù là Tần Sương hay đám người Đường Tuấn Nghị khi nhìn thấy cảnh này qua màn hình đều kinh hồn bạt vía.  

             Mà cả Yên Kinh đều bị bao trùm trong thần uy khủng khiếp này, vô số người kinh hãi.  

             "Đáng sợ quá, mạnh thật đấy, đây là sức mạnh mà một tu sĩ Xuất Khiếu có thể có được sao?"  

             Vô số khán giả đều kinh hãi. Trước đây Diệp Thành đã từng giết Chân Quân dễ như giết một con gà, giờ sức mạnh của Cửu Thiên Ngân Hà mà Thần Tử dự khuyết Hạo Khải thể hiện ra chỉ có hơn mà không có kém. Một ngôi sao đồng nghĩa với một vị Kim Đan, dù là Kim Đan hạ phẩm thì cũng rất mạnh. Trên quyển trục đó có hàng trăm ngôi sao, có thể tưởng tượng ra sức mạnh của nó sẽ khủng khiếp cỡ nào.  

             Từ sau khi thức tỉnh phép thần thông bản mệnh này là Hạo Khải đã dùng chiêu này để đánh bại các đệ tử cùng lứa, trở thành một trong số các đệ tử chân truyền mạnh nhất của thế hệ Kim Đan của Vô Cực Tông, trở thành Thần Tử dự khuyết, thuận lợi vô cùng.  

             "Giết!"  

             Nhưng Diệp Thành hoàn toàn không quan tâm. Người anh lóe lên như ảo ảnh, nhành cây khô trong tay đắm chìm trong ánh vàng kim rực rỡ, biến thành một thanh thần kiếm tối cao, keng một tiếng, nó chém rơi đệ tử chân truyền thứ hai.  

             "Anh dám?", khóe mắt Hạo Khải suýt nứt ra.  

             Hắn ta chỉ một cái, quyển trục ngân hà cuồn cuộn đằng sau liền tỏa ra ánh sáng vô tận tựa như một thiên bảo chói sáng, bay phần phật về phía Diệp Thành. Nhưng thân pháp của Diệp Thành biến đổi bất định, cứ như đã siêu thoát khỏi vũ trụ này. Anh bước ra một hước, thoát khỏi sự khống chế của Cửu Thiên Ngân Hà, đến trước mặt một thanh niên tóc bạc.  

             "Không!"  

             Thanh niên tóc bạc cũng đến từ Vô Cực Tông. Sắc mặt hắn kinh hoàng, lấy ra một thanh phi kiếm tựa như ảo ảnh. Thanh phi kiếm đó được hội tụ từ vô số đốm sao, nó trông như một dải sao trời. Nhưng pháp lực của nó vô cùng mạnh mẽ, một đốm sao có thể làm tu sĩ Kim Đan bị thương, vô số đốm sao tạo thành một màn chắn ngân hà, cũng là một dị bảo.  

             Nhưng Diệp Thành vung kiếm chém xuống, ánh kiếm mạnh mẽ vô cùng, dù không dùng bất cứ phép thần thông nào, dù trong tay anh chỉ là một nhành cây khô, nhưng pháp lực toàn thân của anh cũng lên tới Nguyên Anh đỉnh phong, những tu sĩ Xuất Khiếu này không thể phản kháng được.  

             "Phụt!"  

             Đệ tử chân truyền thứ ba bị giết.  

             "A!"  

             Hạo Khải điên cuồng gào lên như sắp phát điên, bàn tay tung các bí thuật ra truy sát Diệp Thành.   

             Nhưng Diệp Thành chỉ lóe người lên tránh đòn tấn công của hắn ta, đến trước mặt một đệ tử chân truyền khác. Chỉ thoáng cái, đám điện hạ chân truyền của các giáo phái lớn ở trên không trung đã bị Diệp Thành chém tan tác, mấy tên hoảng loạn như chó nhà có tang, vội chạy về núi Phượng Hoàng, trốn vào trong pháp trận.  

             "Một đám tép riu mà thôi, còn dám khinh miệt loài người của Địa Cầu".  

             Nhành cây khô trong tay Diệp Thành phát ra tiếng kiếm vang tựa rồng ngâm, thoáng cái đã giết sạch mấy chục chấp sự Ngưng Đan và Kim Đan rồi khẽ hừ lạnh.  

             Sắc mặt Hạo Khải đanh lại. Mới chỉ chưa đến một phút ngắn ngủi mà các đệ tử và chấp sự của Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, đạo tràng Trường Sinh đã bị Diệp Thành chém mất một nửa. Đặc biệt là các đệ tử chân truyền còn tổn thất gần mười người, khiến Hạo Khải xót ruột vô cùng. Hắn ta không thể nghĩ ra khi quay về Vô Cực Tông sẽ đối mặt với sự trách phạt của các trưởng lão kia như thế nào.  

             "Tên nhãi kia, mày chết chắc rồi. Mày không biết mình đã chọc vào kẻ thù như thế nào, phạm phải tội tày đình như thế nào đâu. Cả tông môn, cả gia tộc, cả quốc gia của mày, thậm chí là cả Địa Cầu sẽ vì hành vi hôm nay của mày mà máu chảy thành sông. Tất cả đám loài người ti tiện chúng mày sẽ bị đày làm nô bộc, nữ bị đày làm điếm, nam bị bán đi sâu trong biển sao làm khổ sai. Tất cả những kẻ có liên quan đến mày sẽ bị giết hết, bất kể già trẻ gái trai, không lưu lại bất cứ hậu duệ nào!"  

             "Hành tinh này phải biến thành biển máu mới có thể làm dịu lửa giận của các thần giáo!"  

             

Advertisement
';
Advertisement