Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

 
             Sau khi biết thân phận thực sự của Diệp Thành, rất nhiều người đều lắc đầu cười lạnh, ánh mắt của một vài kẻ trong đó nhìn về phía anh ngập tràn sát ý.  

             “Hừ, trước đó chúng ta không thèm để ý tới hắn, không ngờ hắn lại tự dẫn xác tới cửa, vừa hay nhân cơ hội này nghiền nát hắn đi, coi như để cảnh cáo cả tinh cầu này!”. Trưởng lão của mấy tông môn như Vô Cực Tông, Kim Ô Môn âm trầm cười nói.  

             “Đúng vậy, không chỉ giết chết hắn ta, hơn nữa còn phải chém chết tất cả những kẻ có liên quan tới hắn trong tinh cầu này, nếu không giết mấy trăm mấy triệu kẻ để làm gương, thì đám thổ dân này sẽ không coi uy nghiêm của thần giáo chúng ta ra gì”.  

             Một trưởng lão khác của Vạn Yêu Môn hừ lạnh.  

             Ma La thực sự choáng váng toàn tập. Không phải thằng nhóc này là Cố Trường Sinh của Trường Sinh Giáo ư? Sao đột nhiên lại biến thành một thổ dân của Địa Cầu rồi.  

             Thiên Tuyệt Thần tướng nghiêng đầu nói với Phong Linh bằng chất giọng nhẹ bẫng: “Thổ dân của tinh cầu hoang dã này quả thật cũng khá can đảm đấy. Đáng tiếc chỉ là châu chấu đá xe, căn bản không biết hắn ta đã trêu chọc kẻ địch khủng bố đến mức nào. Nhìn đi, đã có người không nhịn được nữa rồi kìa!”  

             Phong Linh cúi đầu, khẽ đáp “vâng”, nhưng đôi tay thon dài đã gắt gao nắm chặt đến mức nhỏ máu, sắc mặt vô cùng trắng bệch, trong ánh mắt ngập tràn vẻ lo lắng.  

             Quả nhiên ngay sau đó, họ đã nhìn thấy một tu sĩ Nguyên Anh không thể ngồi yên được nữa, lão ta đạp trên pháp khí phi hành để bay vụt lên trời, hai tay khua khua khống chế một chiếc búa khổng lồ làm từ đồng đen, thình lình xông về phía Diệp Thành.  

             Chiếc búa khổng lồ kia nhanh chóng xoay tròn trong không trung, tạo ra một vòng sáng có đường kính lên tới vài trượng, trong chớp mắt đã lao vụt qua mấy nghìn trượng, “xoẹt” một tiếng xuất hiện trước mặt Diệp Thành.  

             “Đó là búa thần Khai Thiên!”. Có người đột nhiên hô to.  

             Đó là một món thiên bảo vô cùng nổi danh – vũ khí của một trưởng lão trong Thần Binh Môn. Thần Binh Môn chính là tông môn am hiểu các phương pháp thủ công nổi tiếng khắp ngoại vực tinh hà, họ thành thạo việc chế tạo các loại pháp bảo, gần như mỗi một đệ tử trong tông môn đều sở hữu một món Thiên bảo, bởi vậy tuy rằng tu vi của họ bình thường, nhưng lại không có ai tự nhiên động tới, bởi vì chẳng biết lúc nào mình sẽ cần nhờ đến sự giúp đỡ của người ta.  

             Nghe nói thanh búa thần Khai Thiên kia được trưởng lão Đào Trạch Phi dùng đồng đen hỗn độn và lửa Hằng Tinh rèn luyện nghìn năm mới thành công, nó vô cùng mạnh mẽ, tốc độ xoay tròn của chiếc búa khổng lồ đó càng nhanh, khoảng cách càng xa thì uy lực sẽ càng lớn, đến cuối cùng, thậm chí có thể chém nát một tinh cầu chỉ trong một chiêu.  

             Đào Trạch Phi chỉ là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, mặc dù ông ta không thể chém nát một tinh cầu qua một chiêu, nhưng luôn tự tin rằng giết chết một tên thổ dân của Địa Cầu dễ như trở bàn tay.  

             “Keng…!”  

             Nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Diệp Thành chỉ khẽ giơ tay đánh ra một chiêu, không ngờ lại có thể đánh bay chiếc búa Khai Thiên được chế tạo từ đồng đen hỗn độn kia, hơn nữa còn để lại dấu ấn của chiêu thức trên lưỡi búa đồng đen khổng lồ đó.  

             “Tay không cản lại một món thiên bảo ư?”. Rất nhiều người đều trưng ra ánh mắt kinh hãi.  

             “Chỉ có tu sĩ luyện thể đại thành trong truyền thuyết mới có thể đánh ra được sức mạnh khủng khiếp tới vậy”. Giọng Ma La tựa như thầm thì.  

             Trong ngoại vực Tinh Hà, người tu tiên chia thành hai trường phái là luyện khí và luyện thể. Luyện thể đại thành trong miệng anh ta ít nhất cũng phải người tu luyện đến trình độ cao nhất theo công pháp luyện thể cấp Nguyên Anh. Người có tu vi như vậy có thể coi là nhân vật tuyệt đỉnh có một không hai trong toàn bộ tinh hải, thậm chí còn được Chân Tiên Hợp Đạo mời chào, trở thành Thần tướng dưới trướng họ.  

             “Thân thể thôi mà, cũng đâu có gì to tát, để bổn tông chủ đi thử xem sao!”, Tửu Thần thượng sư – tông chủ của Tửu Thần Tông vỗ vỗ chiếc hồ lô đỏ sậm dưới người mình, ngay sau đó, một dòng nước chẳng khác nào con rồng bạc xông ra từ trong chiếc hồ lô, mùi thơm của rượu lan tỏa khắp nơi.  

             Lúc mới đầu dòng nước màu bạc đó chỉ rất nhỏ, nhưng càng ngày càng dài và lớn hơn, đến cuối cùng, nó đã hóa thành một dải thiên hà mỹ tửu vắt ngang không trung, treo trên phía trên toàn bộ tiên thổ, dài chừng trăm dặm đổ lên, hệt như màn trời sáng chói.  

             “Đi!”  

             Tửu Thần thượng sư khẽ chỉ.  

             Dải ngân hà màu bạc kia đã ầm vang nện xuống, mang theo sức mạnh khủng khiếp lên đến vài tỉ tấn. Một chiêu đó của ông ta đủ để đánh chìm khuôn viên mấy trăm dặm, ngay cả ma vật cấp bậc Nguyên Anh khổng lồ như núi cũng không thể chống chịu được, đó chính là chiêu thức thuần vật lý, khủng bố tới cực điểm.  

             “Ha…!”  

             Thế nhưng Diệp Thành lại chỉ ung dung há miệng ra, nuốt hết số rượu ngon kia vào bụng.  

             Tất cả những người có mặt đều kinh hãi đến độ ngây sững ra, họ chưa từng nghĩ chiêu thức ấy lại có thể phá giải bằng cách thức như vậy, phải biết rằng đó chính là một dải mỹ tửu vắt ngang trời.  

             “Vị không tồi đâu!”  

             Diệp Thành khẽ mỉm cười nói: “Nếu ông đã hiếu khách mời ra uống rượu như thế, vậy ta cũng sẽ có ‘quà’ đáp lại!”  

             Một đấm của anh vừa tung ra đã chém đứt dải ngân hà vắt ngang kia, sức mạnh phát ra từ cú đấm đó cũng ngược theo dòng nước liên tiếp vỡ ầm ầm, chẳng khác nào tiếng sấm, tràn lan khắp mấy nghìn trượng trên không, đánh vỡ cả chiếc hồ lô màu đỏ bên dưới Tửu Thần thượng sư, khiến cho ông ta chật vật khôn tả mà buộc phải né đi, trên gương mặt ngập tràn vẻ kinh hoảng pha lẫn giận dữ.  

             Lần này, ngay cả mấy đại tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ và hậu kỳ cùng các Thần tướng cũng phải híp mắt lại. Chỉ từ một đấm đó cũng có thể nhận ra được tu vi của Diệp Thành không phải thứ mà những Nguyên Anh bình thường có thể sánh được, ít nhất thì Ma La, Tửu Thần thượng sư, thậm chí là mấy trưởng lão Nguyên Anh bình thường chắc chắn không phải đối thủ của Diệp Thành.  

             “Đến lượt ta!”  

             Người thanh niên Mạnh Thái Văn lúc nãy cất tiếng châm chọc bỗng hét lớn.  

             Ngọn lửa màu bạc đang nhảy nhót trong đôi mắt anh ta thình lình bắn ra ngoài như một dải lụa, bay vút lên trời, hóa thành một con chim lửa khổng lồ vỗ cánh phía sau Mạnh Thái Văn, thiêu đốt hừng hực cả không trung, chẳng khác nào một vầng mặt trời khổng lồ, thể hiện rõ tu vi của cường giả tuyệt thế.  

             “Đó là Cực Diễm Băng Linh.”  

             Có người nhỏ giọng hô.  

             Cực Diễm Băng Linh chính là một loại phép thần thông ngọn lửa đỉnh cao, không phải thứ mà những tu sĩ bình thường có thể tu luyện được. Muốn tu luyện được nó, tu sĩ bắt buộc phải dung hợp sức mạnh của hai thứ nóng và lạnh nhất thành một, loại phép này có thể thiêu đốt cả Nguyên Anh. Ngay cả nhóm Thần Tử, nếu như phải đối mặt với ngọn lửa này cũng phải cực kỳ cẩn thận, không được tùy tiện chạm vào.  

             Ngay cả mấy vị Thần tướng cũng đều khẽ gật đầu, trong lòng thầm cất tiếng khen ngợi.  

             “Cẩn thận đó!”  

             Ngay cả Phong Linh cũng không khỏi thốt lên câu “không ổn” trong lòng, không biết tại sao lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi.  

             Thế nhưng Diệp Thành chỉ tiện tay vỗ một cái đã đập tan con chim lửa màu bạc khổng lồ kia, sau đó quơ tay kéo, túm lấy hai chân của Mạnh Thái Văn đang kinh hãi tột độ, chẳng khác nào túm chân một con chó con mèo nhỏ bé, sau đó quăng mạnh xuống đất, khiến hơn nửa số xương trên người anh ta bị vỡ nát.  

             Tiếp theo đó, Diệp Thành đạp một chân lên đỉnh đầu Mạnh Thái Văn, khiến gương mặt anh ta bị giẫm bẹp, dòng máu đỏ tươi văng khắp nơi, rồi anh mới lạnh nhạt liếc nhìn bốn phía:  

             “Còn ai muốn lên nữa không?”  

             Khắp nơi thoáng chốc tĩnh lặng, tất cả mọi người không ai nói nên lời, ngay cả Phong Linh cũng trợn mắt há hốc miệng mà nhìn anh.  

             Đào Trạch Phi của Thần Binh Môn – tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, cầm trong tay chiếc búa thần Khai Thiên nổi danh – nhưng vẫn chẳng thể ngăn nổi một chiêu của Diệp Thành.  

             Tửu Thần thượng sư - tông chủ của Tửu Thần Tông là Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh cao, ông ta khống chế chiếc hồ lô bảo bối của mình, phóng ra một dải ngân hà mỹ tửu tựa Ngân Long nổi danh là có thể đánh nứt khuôn viên mấy trăm dặm, không ngờ lại bị Diệp Thành uống sạch.  

             Đại sư huynh Mạnh Thái Văn của Băng Diễm Tông, tuy không thể xưng danh Thần Tử do một vài nguyên nhân từ phía tông môn, nhưng tu vi lại không hề thua kém Thần Tử, chính là cường giả Nguyên Anh thực thụ có thể khống chế được cực diễm băng linh, thế nhưng lại bị Diệp Thành tiện tay đập bẹp, sau đó giẫm dưới lòng bàn chân, không rõ sống chết.  

             Ba người này đều là nhân vật có tiếng tăm trong các tông các phái, ít nhất cũng tương đương với trưởng lão Nguyên Anh, vậy mà lại không đỡ nổi vài chiêu của Diệp Thành. Rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh vốn có ý rục rịch song giờ phút này lại không dám lên tiếng nữa.  

             Đặc biệt là mấy Thiên Quân Nguyên Anh của các tinh vực bị vứt bỏ trước đây từng lựa chọn đi theo các giáo phái lớn, vốn còn nóng lòng muốn thử “dạy dỗ” Diệp Thành, nhưng giờ phút này cũng lại câm như hến.  

             

Advertisement
';
Advertisement