“Bốp!”
Diệp Thành không tránh né, mà dùng luôn lưng để đón đỡ đòn Ánh Sáng Huyễn Diệt này, chân nguyên hộ thể của anh bị rách toạc, sau lưng hiện ra một vết lõm to bằng nắm đấm.
Vết lõm kia sâu khoảng mấy tấc, giống như đao kiếm đâm vào. Nhưng xác thịt của Diệp Thành thực sự là mạnh đến tuyệt đỉnh, cho dù là phép thần thông có thể giết chết Nguyên Anh đỉnh phong thì đối với anh cũng chỉ như bị dao đâm một nhát mà thôi.
“Không chết cơ à?”, Thần Tử Trường Sinh vô cùng kinh ngạc, đây đã là tuyệt chiêu của hắn, vậy mà không gây sát thương quá lớn cho đối phương sao?
Diệp Thành đáp trả hắn bằng một cú đấm, suýt nữa đánh cho một nửa xác thịt của hắn vỡ nát. Nếu không có mười mấy tiểu thế giới hiện ra giữa không trung, chặn lại quyền kình của Diệp Thành, thì sợ là Thần Tử Trường Sinh đã xuống địa ngục làm bạn với thần tướng Thiên Tuyệt rồi.
“Chết đi!”
Thần Tử Kim Ô gầm lên, cả người bao trùm ngọn lửa hừng hực, hai tay cầm mâu thần Kim Ô rực rỡ, lao về phía Diệp Thành như kị sĩ bất khả chiến bại.
“Bịch bịch bịch!”
Diệp Thành dùng tay không giao đấu bảy tám chiêu với Thần Tử Kim Ô.
Trên thanh mâu thần kia lấp lánh khí tức thần thánh, hiển nhiên là cấm khí do Chân Tiên Hợp Đạo chế tạo, thuộc pháp bảo đáng sợ cấp tiên bảo đỉnh phong, ngay cả xác thịt của Diệp Thành cũng không chống đỡ được, trên nắm đấm đã xuất hiện xương trắng, máu thịt mơ hồ.
Tuy Thần Tử Kim Ô cũng bị Diệp Thành đánh bay, mắt miệng mũi suýt nữa bị Diệp Thành đánh cho phun ra lửa, nhưng vẫn không thể che giấu được một việc.
Diệp Thành đã bị thương!
“Giết hắn, cho dù là Tam Hoa Tụ Đỉnh thì sao chứ? Nói không chừng chỉ là lừa đảo thôi. Tam hoa Nguyên Anh thực sự là sự tồn tại có thể sánh với Chân Tiên, tuyệt đối sẽ không yếu ớt thế này. Tất cả vây giết hắn đi”.
Thần Tử Kim Ô quát lớn, Thần Tử Vô Cực ở bên cạnh đã điều khiển phi kiếm trong tay, hóa thành ánh sao mờ ảo, bao trùm về phía Diệp Thành.
Vô Cực Âm Dương Kiếm Khí!
Đây là một trong những phép thần thông mạnh nhất của Vô Cực Tông, từng luồng ánh kiếm đánh về phía Diệp Thành như mưa, khiến anh lùi lại liên tục, trên làn da đã xuất hiện từng cái hố nhỏ.
Còn Diệp Thành vẫn phải dùng một tay bảo vệ Phong Linh, nếu không cô ta đã chết trong làn kiếm khí dày đặc sáng chói như tinh hà này từ lâu rồi.
“Soạt!”
Thần Tử của Vạn Yêu Môn thì nhảy vọt một cái, đao thần vô hình trong tay để lại một vết thương dài đến ba tấc, sâu đến tận xương ở sau lưng Diệp Thành.
“Mặc kệ tôi, anh mau đi đi, nếu không sẽ chết đấy”, Phong Linh kêu lên.
Cô ta sắp khóc đến nơi, tuy trong lòng không ưa Diệp Thành, nhưng thấy anh bị người ta đánh bị thương liên tiếp như vậy, lại còn là vì cô ta, Phong Linh cắn chặt môi, gần như muốn bật máu.
“Tôi đã hứa với Dương Lâm sẽ đưa cô về, thì nhất định sẽ không nuốt lời. Huống hồ, lũ kiến này cũng xứng giết được tôi sao?”, Diệp Thành ngẩng đầu, cười khẩy.
Anh giơ tay ra tóm về hư không.
“Keng!”
Một thanh kiếm đồng xanh hiện ra trong lòng bàn tay Diệp Thành. Thanh kiếm cổ đồng xanh này Diệp Thành lấy được từ tay Cố Trường Sinh, nghe nói là bội kiếm tùy thân của một vị Thiên Quân tuyệt thế ở sâu trong tinh hà. Năm đó, vị Thiên Quân kia còn dùng thanh kiếm này thách thức Chân Tiên Hợp Đạo, tuy thất bại nhưng vẫn là một thanh kiếm thần đáng sợ cấp tiên bảo.
Có kiếm trong tay, khí chất của Diệp Thành bỗng thay đổi, không còn là tu sĩ đánh giáp lá cà bình thường nữa, mà như hóa thành thanh kiếm thần tuyệt thế tiên khí lúc ẩn lúc hiện, kiếm khí dày đặc.
“Không hay rồi, mau ngăn hắn lại”, Thần Tử Kim Ô biến sắc, lớn tiếng kêu lên.
Nhưng lúc này, Diệp Thành đã vung một nhát kiếm ra, miệng khẽ thốt ra bốn chữ:
“Nhất Kiếm Cách Thế!”
“Vèo!”
Khoảnh khắc đó, khắp cả vũ trụ, pháp thuật vô tận cũng không thể che lấp luồng cầu vồng kiếm màu bạc cực kỳ chói mắt kia. Trong luồng cầu vồng kiếm thấp thoáng có một kiếm khách vô địch cười nhạo biển sao, áo trắng dựa kiếm, vừa uống rượu, vừa tung hoành tinh hà.
Còn Diệp Thành cầm kiếm trong tay, bóng dáng như tiên nhân trên chín tầng trời hạ phàm, gần như không thể dùng từ ngữ để diễn tả nhát kiếm này.
Đây không phải kiếm pháp của nhân gian, đây là kiếm thuật của tiên nhân, đáng lẽ không nên tồn tại ở trời đất này.