Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

    Gần chục năm nay, trước mặt rất nhiều tu sĩ dị tộc và biển sao ngoại vực, Địa Cầu sống trong nơm nớp thận trọng, khom lưng uốn gối, rất sợ khiến những cường giả thiên ngoại mạnh không thể tưởng tượng được kia nổi giận, tắm máu cả Địa Cầu. Bây giờ Diệp Thành xuất hiện, các tu sĩ dị tộc này đừng nói là tắm máu Địa Cầu, cho dù tiêu diệt một thành phố thì đệ tử phái Sương Diệp cũng dám đến cửa, công khai trách mắng bắt giao hung thủ ra.  

             Thậm chí có tu sĩ ngoại vực nói rằng, Địa Cầu có Diệp Thành thì nên thăng cấp thành ngôi sao lớn của tinh vực bị lãng quên chỉ sau thánh địa Lăng Tiêu, vượt xa các ngôi sao khác.  

             Chúng sinh Địa Cầu sao có thể không vui mừng nhảy múa chứ?  

             “Diệp Thiên Quân đúng là người cứu vãn tình cảnh tuyệt vọng, thậm chí là trụ cột chống trời của Địa Cầu và nhân loại, xứng với danh hiệu Chúa Cứu Thế”, Tần Sương thở dài.  

             Ông ta là chủ của Long Đằng, Thần thủ hộ của Hoa Hạ sau khi Tiêu Nghĩa Tuyệt đi, ba chữ Chúa Cứu Thế trong miệng ông ta mang sức nặng đến nhường nào?  

             Hiện giờ, bất kể trên Facebook, Zalo, Google hay các diễn đàn ngầm đều bị những người theo phe Diệp Thành làm gián đoạn. Cho dù là những kẻ anti Diệp Thành cũng không dám ra mặt nói anh nửa câu, nếu không những người ủng hộ anh với Tham Lang dẫn đầu có thể chửi rủa bọn họ đến mức rút khỏi diễn đàn mới thôi.   

             “Phải đấy, từ mười vạn năm trước, sau khi Hiên Viên Đại Đế mất tích, Địa Cầu ta quả thực không còn ai có năng lực trấn áp đương thời. Năm xưa khi Diệp Thiên Quân đến thánh địa Lăng Tiêu, chúng ta còn tưởng cậu ta tự tìm đường chết, ai có thể ngờ được lúc đó cậu ta có thể đơn thương độc mã càn quét thánh địa Lăng Tiêu chứ?”, mọi người của giới tông môn Thượng cổ cảm thán.  

             Những người khác ở Địa Cầu có lẽ không hiểu, chỉ biết rằng thánh địa Lăng Tiêu rất mạnh.  

             Chỉ có chúng tiên của tông môn Thượng cổ lật xem điển tịch Thượng cổ, thậm chí tận mắt chứng kiến trận chiến kia, mới biết rõ sự đáng sợ của thánh địa Lăng Tiêu. Đó là trung tâm thực sự của tinh vực bị lãng quên, từ xưa đến nay đã cực kỳ huy hoàng, một mình Diệp Thành san bằng thánh địa Lăng Tiêu, chiến tích này quá to lớn, quá khủng khiếp.  

             “Cho dù là Hiên Viên Đại Đế, chẳng phải cuối cùng vẫn rơi vào tay thần tướng Băng Hà sao? Vậy mà Diệp Thiên Quân có thể giết chết thần tướng Băng Hà, tu vi của cậu ta sợ là không kém hơn Lăng Tiêu Chân Tiên năm xưa bao nhiêu. Tôi thấy, quả thực nên chuẩn bị đại lễ phong tiên cho Diệp Thiên Quân rồi”, Lữ Vân Trường vóc dáng thô kệch lớn tiếng kêu lên.  

             “Phải đấy, nên đổi tên thành Diệp Chân Tiên thôi”, chúng tiên gật đầu, ai nấy vui mừng.  

             Chân Tiên đấy!  

             Đó là sự tồn tại siêu nhiên mà lịch sử mấy chục vạn năm của cả tinh vực bị lãng quên cũng có không quá mười người. Cho dù là ở tinh hà ngoại vực thì cũng là nhân vật đứng trên đỉnh cao nhất của chúng sinh, giống như chân long cửu thiên, vô cùng ít ỏi.  

             Bất giác, chúng tiên của các tông môn Thượng cổ, phái Sương Diệp, người dân Hoa Hạ, thậm chí là cả mạng internet, đều ngầm đổi cách xưng hô với Diệp Thành thành Diệp Chân Tiên. Ngay cả nhiều tu sĩ ngoại vực, hiện giờ nhắc đến tên Diệp Thành cũng không dám lớn tiếng hỗn xược, ngược lại giọng nói nhỏ nhẹ, chẳng khác gì gọi tên húy của một nhân vật máu mặt.  

             Quán Vân tiên tử của Bạch Vân Quán nước mắt giàn giụa nói: “Tổ sư làm chứng, Địa Cầu suy bại mười vạn năm, cuối cùng cũng có Diệp Chân Tiên xuất hiện, chấn hưng lại Địa Cầu!”  

             Bạch Vân Thường ở bên cạnh bà ta, đôi mắt ngập tràn vẻ khó tin, nhớ lại năm xưa lúc hai người gặp nhau, không khỏi bùi ngùi.  

             Sau đó, có Chân Tiên là Diệp Thành trấn áp, phái Sương Diệp lại lần nữa mở rộng bành trướng. Bọn họ xây dựng lại từng cứ điểm, chi nhánh lúc trước, đồng thời tiến hành xử lý các tu sĩ ngoại vực dám ra tay với Sương Diệp.  

             Phong Linh cầm thanh kiếm cổ đồng xanh, Aokawa Sakura điều khiển kiếm trận, đám Trùng Lâu, Lục Nhĩ Mi Hầu đi cùng. Ngay cả các tu sĩ của tinh vực bị lãng quên như sao Xích Diệu cũng lo lắng bất an đi theo.  

             Ngay lập tức, những tu sĩ ngoại vực từng xuống tay với Sương Diệp và con người ở Địa Cầu bị lôi ra từng kẻ một. Hầu hết đều là dị tộc, bọn chúng không phải con người, vô cùng hung tàn, động một tý là tàn sát cả thành phố. Còn những người tu tiên khác dù sao cũng là Nhân tộc, không ra tay quá độc ác.  

             “Ta là thiên tướng dưới trướng lão tổ tộc Giao nhân, các người không thể giết ta!”  

Advertisement
';
Advertisement