Tần Thư Dao thấy Hà Thái Vi liền nở nụ cười, hai người đều thuộc mẫu “nữ cường nhân” trên thương trường, đương nhiên qua lại thân thiết: “Cô Hà, xem ra ý kiến kia là thật sao?”
“Chắc là vậy, tôi thấy mấy vị khách Nguyên Anh ở Sương Diệp Các đã xuất quan, ngay cả các lão tổ có mối giao hảo như sao Thiên Hải cũng chuẩn bị phái người đi mời”, Hà Thái Vi gật đầu đáp.
Khi nhà họ Hà Úc Đảo biến mất ở Sương Diệp thì chịu ảnh hưởng nhỏ nhất, dù sao họ cũng là gia tộc tài phiệt thuần túy, nhưng vẫn bị rất nhiều thế lực mới nổi chèn ép. Hà Thái Vi thân là phụ nữ, chỉ có thể khổ sở chống đỡ. Sương Diệp vừa gây dựng lại, Hà Thái Vi liền lập tức trở về, cũng có địa vị cực cao trong tập đoàn Sương Diệp.
Dưới Sương Diệp Các, không chỉ có nhà họ Tần và nhà họ Hà đến.
Nhà họ Đặng, nhà họ Thẩm, và rất nhiều lãnh đạo cấp cao của phái Sương Diệp cũng có mặt đông đủ. Mọi người thấy vậy đều biết sự tình trọng đại, ai nấy sắc mặt nghiêm túc, nhưng khóe mắt lại tỏ vẻ vui mừng.
“Xem ra lời đồn là thật, họ muốn tổ chức đại lễ phong tiên cho Diệp Tiên sư, chính thức phong cậu ấy làm Chân Tiên”, Dương Lâm chứng kiến cảnh này, trong lòng cũng rõ.
Bà ấy đã được Phong Linh đón đến đỉnh núi Hoành Lan, sống cùng con gái nuôi như gia đình ruột thịt, cả người cũng trẻ trung phơi phới ra nhiều. Chỉ là giữa đôi lông mày thỉnh thoảng vẫn lộ chút nhớ nhung con gái ruột Tào Hinh Toàn và Lam Thải Nhi.
…
Nửa năm nay, bất kể là Địa Cầu hay giới tu tiên ngoại vực đều có những tiếng tán tụng kiểu này.
Diệp Thành uy chấn dải Ngân Hà, chém chết thần tướng Băng Hà, đã có tư cách tiếp nhận vị trí của Lăng Tiêu Chân Tiên, trở thành Chân Tiên đầu tiên trong mười vạn năm nay! Một khi có được danh hiệu này, Địa Cầu sẽ chính thức trở thành ngôi sao lớn nhất tinh vực bị lãng quên, Sương Diệp lại càng quật khởi hoàn toàn, ngạo nghễ cả ngôi sao.
“Nhưng những chuyện Linh Nhi nói với mình đã thực sự kết thúc rồi sao?”
Dương Lâm nhíu mày, nhớ đến chuyện về Thần Tử của các đại giáo biển sao mà Phong Linh thỉnh thoảng nhắc đến.
Nhưng hiện giờ, ngay cả các tu sĩ ngoại vực cũng chưa giải quyết xong, không ai rảnh nghĩ xa xôi đến các đại giáo biển sao.
Theo lời của đám Ma La, tạm thời chỉ có mấy Thần Tử và trưởng lão của các đại giáo biển sao đến thôi. Đội quân lớn thực sự muốn đến Địa Cầu thì không biết phải mất bao nhiêu năm sau. Phải biết rằng, khoảng cách giữa các tinh vực của biển sao và tinh vực bị lãng quên không gần như trong dải Ngân Hà, nếu ngồi phi thuyền thì không biết phải bay bao nhiêu vạn dặm.
Ngay cả các Thần Tử Vô Cực, Thần Tử Trường Sinh cũng phải đến Địa Cầu từ mười mấy năm trước.
Dương Lâm nghĩ đến đây thì liền cảm thấy yên tâm.
Nhưng bọn họ không biết, lúc này, quân đội tiên phong của Vô Cực Tông đã đến ngoài Địa Cầu. Tô Ma nhìn xuống ngôi sao này: “Đây chính là Địa Cầu ma độ chúng sinh trong truyền thuyết sao?”
…
Trong trời sao lặng yên tối tăm.
Tô Ma – Tam Thần Tử của Vô Cực Tông nhìn xuống Địa Cầu, trong mắt hắn, ngôi sao màu xanh lam đậm này đang chậm rãi chuyển động trong vũ trụ, nhìn chẳng khác gì một viên đá lam bảo rực rỡ.
Tuy các tiên trận kia không lộ ra, nhưng ngôi sao này vẫn bừng bừng linh khí, tinh khí như rồng, pháp tắc và đạo tắc vô tận vang rền trên đó, hiện ra quy tắc như một tấm thép, nguyên khí ngưng luyện không ngừng. Còn có từng con rồng dài tinh khí gần như thành hình, đang xoay tròn rít gào trên trời cao của Địa Cầu, khuấy động mấy chục triệu dặm, linh khí của Địa Cầu gần như tăng lên liên tục không ngừng nghỉ.
Chỉ trong bảy tám năm ngắn ngủi, linh khí của Địa Cầu hiện giờ đã tăng gấp mười lần so với lúc trước, sắp đuổi kịp một số ngôi sao tu luyện nổi tiếng ở tinh hà ngoại vực.
“Đúng là một ngôi sao tu hành lớn, ngôi sao này đã định sẵn phải gặp kiếp nạn lớn, nếu không vượt qua được thì sẽ lập tức lụi tàn”, Tô Ma bình tĩnh nói, không mang theo chút cảm xúc nào.