Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

“Là Vô Cực Tông!”  

             “Cuối cùng hạm đội của đại giáo biển sao cũng đã đến!”  

             Gần như tất cả những người nhận ra ký hiệu trên chiến thuyền đều biến sắc.  

             Đối với các tu sĩ ở cả tinh vực bị lãng quên, sự tồn tại của các đại giáo biển sao không phải là tin tức gì bí mật. Vô Cực Tông còn để lại đạo tràng Vô Cực ở Địa Cầu từ lâu, thậm chí Thần Tử của bọn họ mấy năm trước còn đến Địa Cầu. Nhưng điều khiển thuyền cổ khổng lồ, dẫn theo mấy nghìn cường giả Kim Đan đến như thế này thì là lần đầu.  

             “Không hay rồi, Vô Cực Tông đã đến, Diệp Chân Tiên phải làm sao đây?”, các tu sĩ thân thiết với Sương Diệp như sao Thiên Hải thầm kêu hỏng bét.  

             Ở Sương Diệp Các, rất nhiều người phái Sương Diệp đang bàn bạc lúc nào tổ chức đại lễ phong tiên, tổ chức như thế nào, ai nấy nghe tin xong đều biến sắc. Phong Linh, Aokawa Sakura, Trùng Lâu, Ma La và rất nhiều người khác bay lên không trung, vận dụng phép thần thông quan sát thiên ngoại.  

             Khi nhìn thấy mấy nghìn Kim Đan dàn trận như kiến, và các trưởng lão Nguyên Anh khí tức cuồn cuộn, tất cả mọi người đều im lặng như tờ. Ma La sợ đến mức nhũn chân, kêu lên:  

             “Đúng là hạm đội của Vô Cực Tông, Thái Cực hai màu trắng đen kia là ký hiệu của Vô Cực Tông”.  

             “Lần này thì chết thật rồi, Tứ Thần Tử của Vô Cực Tông đã mất mạng trong tay Diệp Chân Tiên, chắc chắn bọn họ đến Địa Cầu để tính sổ”, Ma La mặt vàng như nghệ nói.  

             Những người khác bao gồm cả Phong Linh đều biến sắc.  

             …  

             Hạm đội của Vô Cực Tông chính thức đáp xuống Địa Cầu, thần tướng Thành Hành của Vô Cực Tông dùng danh nghĩa của Tam Thần Tử Tô Ma, lệnh cho tất cả các cường giả Nguyên Anh Địa Cầu đến trước Thần Tử thiên ngoại nghe lệnh.  

             Lập tức có mấy tu sĩ ngoại vực tỏ vẻ không phục.  

             Dù sao cũng không phải ngôi sao ngoại vực nào cũng bị đại giáo biển sao thu phục như tám đại dị tộc. Đối với rất nhiều tu sĩ ngoại vực, đại giáo biển sao cách bọn họ quá xa, không biết bao nhiêu năm ánh sáng, một Thần Tử gì đó đến là tôi phải nghe lệnh sao?  

             “Cho dù là Lăng Tiêu Chân Tiên hay Diệp Chân Tiên của Địa Cầu thì cũng không phách lối như vậy”, có tu sĩ không phục kêu lên.  

             “Con kiến to gan, dám mạo phạm Thần Tử, không nghe mệnh lệnh, giết không tha!”, Thành Hành lạnh lùng hạ lệnh, mấy chục chiến tướng Vô Cực Tông cảnh giới Xuất Khiếu đỉnh phong ở sau lưng gã cùng lúc xông lên, lập tức giết sạch các tu sĩ đóng quân ở tinh vực bị lãng quên, cả nơi đóng quân bị tắm máu.  

             “A!”  

             Lão tổ Nguyên Anh của tông môn này bay ra, chứng kiến cảnh tượng này, mắt như muốn nứt ra, xông lên định liều mạng. Nhưng bị thần tướng Thành Hành chém một nhát thành hai nửa giữa không trung, ngay cả nguyên anh cũng bị chém đứt đôi, không thể trốn thoát.  

             “Kẻ nào xúc phạm thì sẽ như đám người này”, thần tướng Thành Hành ung dung nói.  

             Ngày hôm đó, có bốn nơi đóng quân của tu sĩ ngoại vực bị Thành Hành giết sạch cả lão tổ lẫn đệ tử, hơn sáu bảy Nguyên Anh mất mạng, phạm vi mấy trăm dặm bị san bằng. Các tu sĩ ngoại vực thấy thế đều miệng câm như hến, bao gồm cả Thiên Huệ Thiên Quân cũng ngoan ngoãn bay vào thiên ngoại, nghe lệnh của Tam Thần Tử.  

             

             “Chỉ là một lũ Ngụy Nguyên Anh, có hai người các ông là miễn cưỡng lọt vào mắt”, Tô Ma nhìn lướt qua, khinh bỉ khẽ hừ một tiếng, chỉ vào Thiên Huệ Thiên Quân và Nhất Tổ Huyết tộc.  

             Hai người họ đã là Nguyên Anh đỉnh phong, tu vi miễn cưỡng có thể sánh với trưởng lão Nguyên Anh trung kỳ của đại giáo biển sao.  

             Nhưng lúc này, các trưởng lão Nguyên Anh trung kỳ đứng sau lưng Tô Ma đâu chỉ có bảy tám người? Các trưởng lão Nguyên Anh sơ kỳ có tới mấy chục người, uy thế như dời non lấp bể, ép cho không khí đặc lại như nước. Cho dù mấy trăm Nguyên Anh ngoại vực đến đây thì cũng kinh hồn khiếp đảm, không dám động đậy. Các tu sĩ ngoại vực với sự dẫn đầu của Thiên Huệ Thiên Quân, vô cùng cung kính đối với Thần Tử Tô Ma.  

             “Tại sao đạo thống tứ sư đệ của tôi để lại ở ngôi sao này không đến gặp tôi?”, Tô Ma lười biếng nói.  

Advertisement
';
Advertisement