Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

      Khi Aokawa Sakura bị đánh bay lần thứ tư, cô ấy không chống đỡ nổi nữa, thân hình rời khỏi ánh kiếm thiên bảo, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng toàn là vết máu. Còn Thẩm Minh Nhan đã bị đánh bay khỏi thiên kiếm từ lần thứ ba.  

             “Một lũ kiến mà cũng dám ngăn cản ta?”  

             Sắc mặt thần tướng Thành Hành lạnh lùng, Trùng Lâu thử xông lên cứu viện, gã liền quất một roi ra, đánh cho Trùng Lâu lập tức rơi khỏi kiếm, ánh bạc lan ra, cuốn theo xác thịt của nó thành mảnh vụn.  

             “Chú Trùng Lâu!”, mắt Aokawa Sakura đỏ lên.  

             Tuy Trùng Lâu mới ở Sương Diệp được mấy tháng, nhưng đã thân thiết với cả phái Sương Diệp. Bây giờ xác thịt của nó bị hủy, tất cả các đệ tử phái Sương Diệp chỉ cảm thấy một luồng lửa giận nghẹn ở trong tim, chỉ muốn ngửa cổ lên trời hét lớn.  

             “Bụp!”  

             Sau đó, một Nguyên Anh biển sao đầu hàng Diệp Thành cũng bị một roi quất chết.  

             Sau đó là người thứ ba, thứ tư…  

             Chỉ trong chớp mắt, đã có năm Nguyên Anh chết và bị thương thê thảm. Cuối cùng chỉ còn lại mấy đệ tử phái Sương Diệp như Phong Linh, Aokawa Sakura, Lâm Cửu Nhi.  

             “Đến đây thôi”.  

             Cả kiếm trận bị phá hoại, thần tướng Thành Hành hạ xuống đỉnh Sương Diệp, đạp nát vụn Sương Diệp Các, sau đó lòng bàn tay tóm chặt lấy cổ Aokawa Sakura, lạnh lùng nói:  

             “Bảo Diệp Thành cút ngay ra đây, nếu không bản thần tướng sẽ giết sạch phái Sương Diệp!”  

             “Thả cô ấy ra!”  

             Phong Linh cầm thanh kiếm cổ đồng xanh trong tay, dốc hết sức mình phát kiếm ý trong kiếm cổ ra, hóa thành một luồng cầu vồng kiếm phi tiên. Nhưng đó chỉ là một luồng kiếm ý, chứ không phải bản thân Diệp Thành, nên bị thần tướng Thành Hành đánh vụn chỉ bằng một quyền. Cả người Phong Linh lẫn kiếm bị đánh bay ra ngoài mấy nghìn trượng như một ngôi sao băng, cả người răng rắc, gân cốt nửa người đứt đoạn.  

             “Thả sư tỷ Sakura ra!”  

             Các đệ tử Sương Diệp người trước hy sinh người sau tiếp bước, cho dù là chúng tiên của tông môn Thượng cổ cũng đỏ mắt xông lên.  

             Nhưng thần tướng Thành Hành chỉ khẽ búng ngón tay, đã khiến tất cả những Kim Đan này biến thành bột mịn. Đứng trước tu vi Nguyên Anh đỉnh phong như gã, một đám Kim Đan cũng chỉ như con kiến, không thể làm tổn thương một sợi lông của gã.  

             Ngay cả mấy người Tần Sương cũng dẫn người đến cứu viện, nhưng chỉ một cái phẩy tay của Nguyên Anh đã khiến bọn họ phun máu lùi lại.  

             Chỉ trong mười phút, cả phái Sương Diệp đã tan tác, không còn sức lực phản kháng.  

             “Pháp trận không tệ, nhưng người điều khiển thì quá kém”.  

             Thần Tử Tô Ma ngồi ở thiên ngoại quan sát trận chiến, bình thản đánh giá.  

             “Nhưng nếu không có tiên nhân Thượng cổ bày trận trấn áp ma sát ở những ngôi sao man hoang nhỏ bé, thì lũ nhà quê này sao có cơ hội chiêm ngưỡng uy nghiêm thần thông của Vô Cực Tông ta chứ?”, một trưởng lão ở bên cạnh cười nói.  

Advertisement
';
Advertisement