Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

  Giờ phút này Diệp Thành cũng đang đứng trước vấn đề này, anh cần phải lựa chọn loại pháp tắc nào bây giờ?  

             “Ầm ầm…”  

             Kim đan phun trào, Kim Ô Thần Luân chầm chậm chuyển động, chín loại thần tướng chậm rãi xuất hiện sau lưng Diệp Thành.  

             Huyền Vũ, Bạch Hổ, Thanh Long, Chu Tước, Kỳ Lân, Thiên Đế, Hải Hoàng, Minh Vương, Đại Thánh.  

             Từ khi bắt đầu Trúc Cơ tới nay, Diệp Thành từng tu luyện cả chín loại thần công này, phẩm chất thấp nhất của mỗi loại cũng phải ở vào đỉnh cao của cấp thần, về phần phẩm chất mạnh nhất, ngay chính bản thân anh cũng không nhìn ra được cấp bậc, hiển nhiên được kế thừa từ thượng cổ, thậm chí đến từ kỷ nguyên trước.  

             Chúng nó đại diện cho chín loại pháp tắc khác nhau, một khi Diệp Thành chỉ lựa chọn một trong số đó, thì tám con còn lại sẽ biến mất, chứng tỏ là anh đã từ bỏ nó, nó sẽ chỉ còn là công pháp thứ yếu, không thể trở thành loại công pháp tu luyện chủ yếu một lần nữa.  

             “Haizz, kiếp trước thứ công pháp mà mình tu luyện chủ yếu chính là Hóa Thi Thần Pháp mà lão già kia để lại, đầu tiên nắm giữ pháp tắc hệ Hắc Ám mạnh nhất, sau đó tự sáng tạo công pháp Huyền Thiên Cửu Biến tối cao, nhưng cũng không hề gặp phải tình cảnh lựa chọn như lúc này”.  

             Diệp Thành cười khổ, người khác chỉ có một hoặc hay loại pháp tắc, còn anh lại phải đối mặt với tận chín loại. Nhức hết cả óc! Nếu như tu sĩ khác biết chuyện này, khéo khi sẽ ghi hận đến mức chỉ muốn đập anh chết tươi mất.  

             Thế nhưng tu luyện cùng lúc chín loại cũng không phải việc gì khó với Diệp Thành. Kiếp trước, anh đã tu luyện đến mức cao nhất, dung nạp mười nghìn loại pháp tắc vào trong thân thể, tự mở ra con đường riêng biệt cho bản thân, mà nay chỉ có mỗi chín loại, nào có gì khó khăn đâu?  

             Nhưng loại nguyên anh mà Diệp Thành muốn tu luyện lại không giống vậy.  

             Thứ hiện giờ anh muốn ngưng tụ không phải pháp tắc, mà chính là thần tắc!  

             Thần tắc chính là lực lượng vượt xa lực lượng của pháp tắc thông thường. Có thể lấy ví dụ thế này, nguyên khí tựa như từng quả bông mềm mại, còn pháp tắc chính là thứ được cô đọng và chắt lọc từ một loại nguyên khí nào đó, cuối cùng được dệt thành sợi tơ. Bởi vậy pháp tắc cấp thần cũng chính là Thiên Tàm Ti.  

             Dù Thiên Tàm Ti vô cùng nhỏ bé, nhưng nó lại sắc bén hơn tất thảy mọi thứ, có thể cắt đứt được cả đá tảng lẫn vàng khối.  

             Thần tắc cũng giống như thế, cho dù chỉ cô đọng được một chút ít ỏi, song sức mạnh hủy diệt lại có thể gấp mười, thậm chí gấp trăm lần các loại pháp tắc bình thường. Đồng thời, trong pháp tắc cũng có khác biệt về cấp bậc.  

             Nếu như trong hai người cùng lúc nắm giữ pháp tắc hệ Hỏa, nhưng tôi tu luyện thần tắc, còn anh pháp tắc mà anh tu luyện là loại bình thường. Vậy thì khi đứng trước mặt tôi, anh còn chẳng có nổi tư cách điều động nguyên khí hệ Hỏa dù chỉ là một chút. Bởi vì quy tắc mà tôi lĩnh hội được còn sâu sắc hơn anh nhiều, lực lượng khống chế cũng mạnh mẽ hơn hẳn.  

             Bởi thế những cường giả tu luyện được nguyên anh và Kim Đan thần phẩm mới có thể mạnh mẽ tới vậy.  

             Hậu duệ của một vài thần tộc nào đó có thể dễ dàng đánh bại được Hợp Đạo ngay cả khi họ chỉ mới ở cảnh giới Nguyên Anh. Về phần thần tử, cho dù đã tu luyện đến trình độ đỉnh cao, nhưng khi đối mặt với Hợp Đạo, giỏi lắm cũng chỉ có thể cầm cự để khỏi bị giết chết mà thôi.  

             “Mình khác với những người sở hữu thần thể thần mạch bẩm sinh kia. Thiên phú của họ nằm ở điểm này, tất nhiên lúc bước vào Kim Đan sẽ ngưng tụ được Kim Đan thần phẩm. Còn khi lên đến Nguyên Anh thì sẽ sở hữu nguyên anh thần phẩm. Còn mình là nhờ quá trình tu luyện, muốn ngưng tụ nguyên anh thần phẩm thì nhất định phải đẩy được cả chín loại pháp tắc kia lên thành thần tắc, như vậy may ra mới có cơ hội”.  

             Diệp Thành ngẫm nghĩ, nếu như đồng thời đẩy cả chín loại sức mạnh này lên đến mức thần tắc. Nhưng lúc này, ngay chính bản thân anh cũng không nắm chắc được mấy phần. Chỉ với số tiên khí ít ỏi được luyện hóa ra từ một tòa đại điện Tề Thiên, rõ ràng không đủ để tạo thành nguyên anh hợp nhất từ chín loại thần tắc.  

             “Kệ nó, cho dù không đủ thì cũng phải liều một phen!”, Diệp Thành cắn chặt răng, quyết định liều mạng một lần.  

             “Ầm ầm…!”  

             Vào lúc anh thực sự vận chuyển Kim Đan.  

             Chín loại sức mạnh khủng khiếp quay xung quanh Diệp Thành đang phát ra âm thanh vang dội.  

             Một dòng sông lớn màu đen được tạo thành nước Huyền Minh, một quả cầu khổng lồ được ngưng tụ từ thần hỏa bảy màu, một thế giới mênh mông tăm tối cổ xưa, một luồng chiến ý bất bại không chịu khuất phục dâng trào… Giờ phút này, cả chín loại đại biểu cho các sức mạnh có thuộc tính khác nhau ất đang quây xung quanh Diệp Thành. Mỗi một loại đều đại diện cho một lực lượng tối cao, sở hữu uy áp vô cùng mạnh mẽ.  

             Bên trong chín loại lực lượng kể trên đều xuất hiện những tia sáng lóng lánh với màu sắc khác biệt. Ánh sáng ấy chói lọi tựa như kim cương, ít ỏi như kim tinh, giống hệt một loại tinh thể nào đó được cô đọng lại, vô cùng hiếm thấy, đó chính là thể ngưng tụ của pháp tắc và lực lượng nguyên khí, đỉnh cao của mọi sức mạnh, cấu thành nên chín loại trong hàng nghìn hàng vạn loại pháp tắc của cả vũ trụ.   

             Những pháp tắc này rõ ràng vô cùng ít ỏi, khi ở trong chín loại lực lượng mạnh mẽ kia, chúng cũng ít ỏi hệt như trân châu trong biển rộng, chỉ lấm lấm vài điểm. Nếu chỉ dựa vào những chấm pháp tắc nhỏ ấy, hiển nhiên còn lâu mới có thể ngưng tụ thành Nguyên Anh được.  

             Bởi thế khoảng thời gian tiếp theo chính là thời khắc quan trọng nhất…  

             


 
             “Tiên khí, đổ vào!”  

             Diệp Thành khẽ hô một tiếng.  

             Trong giếng Ma Linh Tạo Hóa chỉ có bốn quả cầu ánh sáng tiên khí, một quả cầu trong đó đột nhiên bay tới, hóa thành luồng sáng bảy màu vô tận, sau đó hòa vào trong năng lượng của chín loại pháp tắc. Nhất thời, sức mạnh của mỗi loại thuộc tính đều thình lình tăng vọt, ngưng tụ thành lượng tinh thể pháp tắc nhiều gấp mấy lần trước đó.  

             “Tiếp tục!”  

             Diệp Thành thấy số lượng vẫn chưa đủ, tiếp tục hô.  

             “Thụp thụp…!”  

             Quả cầu tiên khí thứ hai, quả thứ ba cũng lần lượt hòa vào trong luồng năng lượng kia. Dòng nước Huyền Minh, thần hỏa bảy màu, thế giới hắc ám, luồng khí xanh ngắt… ngày càng được phóng đại, tinh thể pháp tắc sáng ngời như tiên tinh được ngưng tụ càng lúc càng nhiều. Đến cuối cùng, sau khi quả cầu tiên khí thứ tư cũng được dung hòa vào trong đó, tinh thể pháp tắc bên trong từng loại sức mạnh gần như đều được ngưng tụ đến độ lớn chừng một quả bóng bàn.  

             Chín quả cầu ánh sáng sáng chói kia chậm rãi chuyển động xung quanh Diệp Thành.  

             Mỗi một quả đều có hình dáng từa tựa hình tròn, cũng dường như na ná hình thoi trụ, đều hiện ra rất nhiều mặt cắt, nhìn xuyên qua còn có thể thấy được bên trong quả cầu ánh sáng xuất hiện một ngọn lửa cháy hừng hực lớn hơn cả mặt trời, một dòng nước màu đen cuồn cuộn không biết dài bao nhiêu vắt ngang trời sao, cũng có cả con khỉ khổng lồ đang không ngừng gào thét kinh thiên động địa…  

             Mỗi một quả cầu thoạt nhìn thì nhỏ bé, nhưng đều chứa đủ sức mạnh khủng khiếp khiến cho người khác phải run rẩy hãi hùng, tựa như đang phải đối mặt với một nhân vật có cấp bậc cao hơn, quanh người tràn ngập hơi thở thần thánh, khiến con người không dám không quỳ.  

             Đến một bước này, chín loại thần tắc cũng đã được ngưng tụ thành công một cách miễn cưỡng.  

             “Nguyên Anh, ngưng kết!”  

             Diệp Thành hô to, chín loại thần tắc kia đồng thời dùng hòa vào trong Kim Đan. Trong giây lát đó, anh cũng lập tức ngưng tụ thần hồn của mình và khí huyết toàn thân lại, rồi hội tụ chúng vào trong Kim Đan.  

             “Ầm ầm…!”  

     Thời khắc này, Kim Ô Thần Luân dường như phải hứng chịu luồng áp lực vô hình, không ngờ lại chậm rãi to dần lên. Sức mạnh bên trong nó có vẻ đang muốn dâng trào rồi thoát ra ngoài.  

             Toàn bộ khí hải đều chậm rãi mở rộng tựa theo Kim Ô Thần Luân, từng luồng mây mù màu vàng dần lấp đầy khí hải, sương mù cũng lượn lờ khắp nơi, khiến nơi đây như hóa thành tiên cảnh Cửu Thiên.  

             Nhìn thấy Kim Ô Thần Luân vẫn đang ngoan cố chống cực, ánh mắt Diệp Thành bỗng nhiên cố định lại, anh cắn chặt răng, bỗng nhiên dậm chân,  

             “Mở cho ta!”  

             “Ầm ầm…!”  

             Bên trong đại điện bỗng dưng xuất hiện chín lỗ đen, những lỗ đen này tự mình nối liền với chín thế giới khác nhau. Dòng nước Huyền Minh, thần hỏa Chu Tước, ma khí Hỗn Độn, bão Không Gian… Chín loại sức mạnh khủng khiếp tựa như dung nham trong lòng đất dần nhỏ xuống từ chín lỗ đen vừa nãy, thậm chí trong đó còn mang theo vài tia kim quang, trong đó mang theo cả ý cảnh thần thánh, rõ ràng chính là pháp tắc cấp thần.  

             Diệp Thành bất ngờ lấy pháp lực tối cao để cưỡng ép mở ra con đường nối liền với thần giới!  

             Tất nhiên, với tu vi Xuất Khiếu hiện giờ của anh, đừng nói là xuyên thẳng lên Thần giới, ngay cả từng khe hở dẫn đến thần giới cũng đầy thiếu sót. Ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới Độ Kiếp mới có thể thực sự kết nối với Thần gIới, dẫn đường cho Cửu Thiên Tiên Khí xuống nhân gian.  

             Nơi mà Diệp Thành mở ra được chẳng qua chỉ là vùng đất khai sơ của thế giới nào đó nằm gần Thần giới, ví dụ như vài vị diện có thuộc tính hỏa hay thuộc tính khí, chúng ở rất gần Thần giới, trong đó sẽ ngẫu nhiên ẩn chứa vài tia thần tắc.  

             Đối với Tiên Tôn phi thăng hay Tiên Đế độ kiếp mà nói, chút thần tắc đó ít ỏi đến mức chẳng đáng được nhắc tới.  

             Nhưng đối với tu sĩ chỉ có tu vi Xuất Khiếu như Diệp Thành, nó lại tựa như cơn mưa rào hiếm hoi giữa thời điểm hạn hán, phong phú không gì sánh được, sức mạnh phụ trợ đạt tới cực điểm.  

             Cùng với đó, từng khối tiên liệu đủ tiêu chuẩn và thiên liệu cấp cao vô cùng quý giá như Kim Tinh Nguyên Tinh, Mậu Thổ Hoàng Tinh, Long Tức Thần Thạch, Không Gian Tinh Thạch cực phẩm cũng thình lình bay ra từ trong tay áo Diệp Thành, vỡ thành từng mảnh ngay giữa không trung.  

             Luồng sức mạnh khủng khiếp bên trong nhanh chóng hóa thành từng con rồng cực đại bay về phía Diệp Thành. Trong tình cảnh bình thường, một khối Long Tức Thần Thạch thậm chí cũng đủ để cho người Chân Quân hệ Hỏa độ kiếp tạo thành nguyên anh, nhưng giờ phút này, nó lại chỉ cô đọng lại thành một viên tinh thể cực kỳ nhỏ bé, to từng một ngón tay mà thôi.  

             Cuối cùng, Diệp Thành gần như bị vây quanh bởi thứ ánh sáng chín màu ấy, khí hải của anh nhanh chóng tăng lên một bậc, chín loại năng lượng khủng khiếp lấp đầy đan điền, khí hải. Kim Ô Thần Luân vô cùng kiên cố, luôn phát ra ánh sáng vĩnh cửu và không thể bị phá hủy, không chút nào dao động ngay cả khi mặt trăng, mặt trời sụp đổ, hoặc khi trời đất bị hủy diệt, vào thời khắc này, cuối cùng cũng phát ra một tiếng “rắc”, bên trên đồng thời xuất hiện vết nứt.   

             Kim Đan nứt ra rồi!  

             Một vết nứt vô cùng nhỏ đột nhiên xuất hiện bên trên Kim Ô Thần Luân, giờ phút này, không ngờ chiếc vòng thần khổng lồ được khắc hoa văn “cửu khiếu” luôn treo tít trên cao tựa như vầng trăng sáng rỡ ấy lại phát ra một loại khí tức không đủ trọn vẹn và không cách nào thể hiện sự ung dung thoải mái giống trước kia.  

             Diệp Thành vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh như băng, anh biết, khi tới bước ngưng tụ Nguyên Anh này, suy cho cùng chỉ có tiến lên chứ không được phép lùi lại.  

             Kim Đan là gì? “Kim” có ý nghĩa là bất tử, Kim Đan lấy từ kim này làm tên cũng tức là mang nghĩa nó chính là sự tồn tại to lớn nhất, vững chãi nhất thế gian, không bao giờ thối nát. Kim Đan của những tu sĩ bình thường có thể vỡ vụn hay mờ đi sau mấy nghìn năm, ngay cả Kim Đan của thần tử cũng chưa chắc đã chống chọi được đến vài vạn năm, nhưng thần đan tối cao của Diệp Thành chính là thứ có thể xứng với danh xưng ‘bất hủ’.  

             Ngay cả khi Chân Tiên Hợp Đạo vẫn lạc, thì chỉ e Kim Ô Thần Luân vẫn tồn tại, tựa như mặt trăng mặt trời treo cao trên cửu thiên. Dù thần hồn của Diệp Thành bị hủy hoại, thân thể thối rữa, sinh mệnh ngừng, nhưng viên Kim Đan kia vẫn sẽ tồn tại như cũ.  

             Nếu có đại năng thời xưa nào lấy được Kim Đan của Diệp Thành, có thể sử dụng chính Kim Ô Thần Luân này để chế thành một món dị bảo tối cao, hoặc thần bảo  dễ như trở bàn tay.  

             Một viên Kim Đan kiên cố đến mức khó tưởng như thế lại đột nhiên bị vỡ, cho dù chỉ là một vết nứt rất nhỏ nhưng cũng nghiêm trọng vô cùng.  

             

             Có thể nói, nếu như Diệp Thành không thể ngưng kết nguyên anh thành công, vậy thì đạo hạnh của anh ít nhất cũng bị giảm đi mất mấy năm tu luyện, gặp phải tình cảnh trọng thương trước nay chưa từng xuất hiện, pháp lực cũng chỉ còn lại khoảng bảy, tám phần. Đây chính là điểm khó khăn của việc ngưng tụ nguyên anh, với người sở hữu tu vi càng cao, nền tảng càng vững chắc thì nguy cơ gặp phải hiểm nguy lúc ngưng kết nguyên anh sẽ càng lớn.  

             “Tiếp tục!”  

             Trong mắt Diệp Thành không chứa bất cứ cảm xúc nào, bình tĩnh đến mức không có nổi chút kinh hoảng hay sợ hãi, anh chỉ thực hiện từng bước một, tiếp tục mở rộng chín lỗ đen lúc trước, sử dụng pháp lực tối cao để dẫn dắt luồng năng lượng tới từ chín vị diện cấp cao kia lao xuống bao lấy khí hải của chính mình.  

             “Ầm ầm!”  

             Giờ phút này, chín lỗ đen lúc trước chỉ lớn chừng một ngón tay đã bị mở ra bằng bằng miệng chén, các luồng năng lượng áp lực cao như được phát ra từ súng nước ngập tràn trời đất, liên tục phun về phía Diệp Thành. Ánh sáng vàng nhiều gấp mấy lần trước đó cũng dần dần hiện rõ, càng ngày càng nhiều tinh thể thần tắc tràn từ trong đó ra, bay thẳng vào bên trong Kim Ô Thần Luân của Diệp Thành.  

             Chín thế giới này đều là những nơi được lưu giữ có mối liên kết phụ thuộc với Thần giới tối cao, chúng ở rất xa nhân gian, thậm chí bên trong có lẽ vẫn còn một vài loại thánh thú, tiên thú sinh sống. Cho nên nó cũng nhiễm luôn khí tức của Thần giới, trong bản nguyên mang theo rất nhiều thần sắc, thuần túy và nồng đậm hơn nguyên khí của nhân giới rất nhiều.   

             Nhưng khi cưỡng ép mở ra chín thế giới này, Diệp Thành cũng đồng thời phải trả một cái giá đắt đỏ.  

             “Phụt phụt phụt…!”  

             Chỉ thấy thần thể vốn trong suốt sáng chói của anh bỗng chốc bốc cháy, khí huyết vô tận hóa thành từng ngọn lửa thiêu đốt hừng hực. Ngay cả thần hồn được rèn đúc từ hoàng kim cũng theo đó mà phát ra ngọn lửa mờ mờ màu vàng kim. Tất thảy tinh, khí, thần đều đồng loạt bị đốt cháy, Diệp Thành vừa gắng gượng ngưng tụ nguyên anh, vừa đồng thời chống đỡ để cho chín lỗ đen kia mở rộng hơn trước, ngày càng thu hút thêm nhiều lực lượng mạnh mẽ đổ về phía mình.   

             “Phụtttt…!”  

             Giờ phút này, ngay cả Diệp Thành cũng có phần không chống đỡ được, hai vết máu khiến người khác nhìn vào cũng phải giật mình chảy ra từ trong tai và mũi anh, rồi mới nhanh chóng bốc hơi, hóa thành khí huyết hừng hực, hòa vào trong luồng năng lượng.  

             Nếu như nền tảng không thực sự hùng hậu đến mức khó tưởng, còn sở hữu cả thần đan tối cao, tam đại thần thể hợp thành một, và thần hồn mạnh mẽ giống như Diệp Thành, thì chỉ e bất kỳ người nào đến bước tạo nguyên anh này cũng sẽ bị rút cạn kiệt mọi thứ chỉ trong chớp mắt!  

      Chín vị diện kia chính là những nơi phát triển vượt xa nhân giới.  

             Muốn mở được nó ít nhất cũng phải sở hữu cấp bậc Tiên Tôn trở lên, tuy rằng Diệp Thành chỉ gắng gượng mở ra được chín lỗ đen to chừng miệng chén, nhưng anh vẫn phải trả một cái giá khá là thê thảm.  

             “Két két két…!”  

             Sức mạnh phản phệ từ cả chín vị diện dồn hết lên trên người Diệp Thành, khiến cơ thể anh cũng phát ra những âm thanh “ken két”, giống như tiếng động chói tai khi giá thép bị vật nặng đè ép xuống vậy.  

             Xương cốt, nội tạng, huyết dịch của Diệp Thành đồng thời phát ra ánh sáng chói lọi, khí huyết toàn thân không ngừng thiêu đốt, cả người anh chẳng khác nào một vòng lửa màu vàng cháy hừng hực, đến cuối cùng, gần như không còn thấy thân hình đâu nữa.  

             Trong lúc Diệp Thành liều mạng thiêu đốt cả khí huyết lẫn thần hồn, theo từng tiếng “ken két” phát ra, bề mặt của Kim Ô Thần Luân rốt cuộc cũng xuất hiện vết nứt thứ hai.  

             Một vật dù có kiên cố thế nào, đến cuối cùng cũng sẽ giống như con đê vỡ bờ, từ khi vết nứt thứ nhất, vết nứt thứ hai xuất hiện đã báo trước rằng “con đê” ấy sắp sửa hỏng hoàn toàn rồi… Bởi vì, chỉ một chút khiếm khuyết cũng sẽ dẫn tới thất bại.  

             Ngay sau đó, vết thứ ba, vết thứ tư, vết thứ năm… thậm chí cả vết nứt thứ một trăm cũng đều xuất hiện!  

             Kim Ô Thần Luân tựa như vầng trăng sáng treo tít trên cao rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi nữa, luồng khí tức trọn vẹn và ung dung bao năm, không gì phá hủy được lúc này chẳng còn sót lại chút nào, nó tràn ra muôn nơi, phủ kín toàn bộ khí hải.  

             “Rắc…!”  

             Một mảnh vỡ màu vàng cực nhỏ trên bề mặt Kim Ô Thần Luân bỗng rơi xuống, hòa vào bên trong khí hải, hóa thành một luồng năng lượng cuồn cuộn vô bờ. Sau đó tới lượt mảnh thứ hai, mảnh thứ ba, mảnh thứ tư!  

             Tiên luân khắc hoa văn cửu đại thần tướng trước kia lúc này đã hoàn toàn đổ vỡ, hệt như một tòa thần điện nguy nga lâu đời bị mục nát, sau đó sụp xuống vậy.  

             Trong quá trình Kim Đan vỡ nát ấy, khí tức trên người Diệp Thành cũng nhanh chóng trở nên hỗn loạn. Quanh người anh cứ chập chờn lúc sáng lúc tối, ngọn lửa có lúc dâng cao, khi lại thu nhỏ tới cực hạn, rõ ràng đang ở trong trạng thái hỗn loạn khó lường. Một luồng năng lực mênh mông cuồn cuộn tràn ra từ tiên luân, sau đó truyền đến và lấp đầy toàn bộ đan điền khí hải của Diệp Thành, thậm chí còn tràn cả ra ngoài khí hải, lan đi khắp lục phủ ngũ tạng và trong thân thể anh.  

             “Phụt phụt…!”  

             Thậm chí còn có thể nhìn thấy cả vết máu chảy ra từ trong tai và mũi của Diệp Thành, đến cuối cùng, anh cũng đã phun ra một ngụm máu, nó chẳng khác nào thanh kiếm sắc bén, lao thẳng ra ngoài hơn chục trượng.  

             “Uỳnh uỳnh uỳnh…”  

             Giờ phút này, sắc mặt Diệp Thành tái nhợt, khí tức toàn thân đột ngột bị rút cạn, từ cảnh giới Xuất Khiếu đỉnh cao cứ thế tụt thẳng xuống cảnh giới Kim Đan, thậm chí còn có dấu hiệu sắp sửa tụt tới Tu Thể. Có thể

Advertisement
';
Advertisement