Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

 

             Nhưng Thần Tử Vạn Yêu lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thành thể hiện toàn bộ uy thế, nguyên anh màu vàng của hắn run rẩy quỳ xuống đất. Lúc này, yêu khí bốc cháy quanh người lại ngoan ngoãn dán sát vào người hắn, như thể gặp sự tồn tại chí tôn vô thượng, cực kỳ cung kính với Diệp Thành.  

             “Chuyện này là sao? Mình đường đường là Thần Tử, sao có thể quỳ bái một kẻ vô danh tiểu tốt! Cậu ta cũng không phải là Chân Tiên Hợp Đạo mà!”  

             Thần Tử Vạn Yêu điên cuồng gào thét trong lòng. Hắn muốn ngẩng đầu lên, tôn nghiêm của một Thần Tử không cho phép hắn khom lưng cúi mình như vậy, nhưng sự sợ hãi phát từ nội tâm và pháp tắc khiến hắn không động đậy nổi một ngón tay.  

             Thần Tử Vạn Yêu đau lòng phát hiện, ở trước mặt Diệp Thành, công pháp thần thông của Yêu tộc mà mình tu hành giống như gặp phải cấp bậc cao hơn, không thể sử dụng chút ít chân nguyên nào.  

             “Đây là thần tắc sao? Không, thần tắc cũng không khiến pháp lực của mình sợ hãi đến vậy. Mình chưa từng nghe thấy khi Thần Tử đối diện với Thần Tử khác mà ngay cả sức đánh trả cũng không có”.  

             Thần Tử Vạn Yêu cố gắng vận chuyển, chân nguyên trong cơ thể nhanh chóng chuyển động theo. Dù gì hắn cũng là Thần Tử, hơn xa những tu sĩ bình thường, nhưng pháp lực, yêu khí lại sợ Diệp Thành như sợ hổ. Nếu hắn ra tay với Diệp Thành, e rằng pháp thuật vừa phóng ra đã tự động tan biến vào hư không.  

             Cuối cùng Thần Tử Vạn Yêu cũng hiểu rõ.  

             Vấn đề nằm ở pháp tắc, trên người Diệp Thành có pháp tắc cao cấp hơn hắn, cho nên chân khí và nguyên lực của hắn không có tác dụng với Diệp Thành. Nói cách khác, từ hôm nay trở đi, Diệp Thành có thể tuyên bố miễn dịch với phép thần thông. Chỉ cần không phải là phép thuật thần thông do Chân Tiên đích thân ra tay thì sẽ không thể làm gì được Diệp Thành.  

             Tuy nhiên, Thần Tử Vạn Yêu vẫn chưa nghĩ ra là thần tắc gì mà có uy thế khủng khiếp như vậy.  

             “Phù!”  

             Lúc này, Diệp Thành đã cử động, anh chậm rãi giãn gân cốt, hai chân buông thõng chạm đất, hai tay duỗi ra sau.  

             “Ầm!”  

             Khi hai chân Diệp Thành chạm đất, cả vùng đất trong vòng nghìn dặm đồng thời rung chuyển, khiến Thần Tử Vạn Yêu và các ma vật nghiêng ngả, mặt đất lắc lư như gặp sóng to gió lớn. Trên không trung, theo cái duỗi lưng của Diệp Thành, nguyên khí mênh mông hóa thành gió bão cấp mười hai, quét qua toàn bộ đại điện Tề Thiên.  

             Các loại pháp tắc như nước đen Huyền Minh, sông dài thời gian, gió bão hư không, lửa thần Chu Tước xuất hiện, hầu như hóa thành dị tướng mà mắt thường có thể nhìn thấy, lần lượt hiện lên sau lưng Diệp Thành. Khi pháp tắc hiện lên, gió bão nguyên khí dữ dội lay động toàn đại điện, thổi cho vách tường của đại diện vang tiếng ầm ầm.  

             Nếu không có vô số tiên văn từ vách tường hiện lên, ngăn chặn pháp tắc lan ra ngoài, e rằng mặt đất mấy chục dặm xung quanh đều bị những dị tướng pháp tắc đáng sợ này phá hủy.  

             “Hửm?”  

             Diệp Thành nhíu mày, anh vừa tu thành Nguyên Anh, vẫn chưa quen với sức mạnh bỗng nhiên tăng vọt này. Anh chậm rãi vươn tay, từ từ thử khống chế sức mạnh đã tăng lên không biết bao nhiêu lần này.  

             “Gào!”  

             Từng con phượng hoàng lửa chỉ cỡ một thước ngẩng đầu bay lượn xuất hiện trong tay Diệp Thành. Tiếp đến, nó vù một tiếng lại hóa thành hai tướng rùa rắn toàn thân đen tuyền, chân đạp nước đen, sau đó lại liên tục biến hóa mấy lần.  

             Những lần biến hóa này, Diệp Thành không dùng bất cứ pháp lực nào, chỉ mượn pháp tắc ngưng tụ.  

             Có thể nói, dù lúc này Diệp Thành có mất hết pháp lực, chỉ là người bình thường, nhưng khi anh mượn dùng sức mạnh của pháp tắc thần tắc trong cơ thể cũng có thể dễ dàng giết chết Nguyên Anh. Theo sự điều khiển càng lúc càng thông thạo của Diệp Thành, các dị tướng pháp tắc lần lượt được thu hồi, trong đại điện mới bình yên trở lại.  

             Mấy đại yêu và Thần Tử Vạn Yêu suýt chút nữa ngã xuống trong gió bão pháp tắc, vừa có nước thần Huyền Minh, vừa có lửa, vừa có sông dài thời gian giày vò bọn họ muốn chết đi sống lại. Thần Tử Vạn Yêu kinh hãi trong lòng, gần như không thể dùng lời nói để hình dung:  

             “Thằng nhóc này rốt cuộc là tu thành Nguyên Anh hay là độ kiếp thành Hợp Đạo vậy? Sao lại đáng sợ như thế? Mình còn không chịu nổi chút nguyên khí mà cậu ta tiết ra ngoài”.  

             Thần Tử Vạn Yêu cảm thấy cảnh giới Nguyên Anh của mình cứ như đồ giả vậy.  

             Giờ phút này, hai mắt Diệp Thành nhắm hờ, tự suy xét lại, bắt đầu nội thị kiểm tra thành quả tu luyện của mình lần này. Thần niệm của anh quét qua tử phủ, khí hải, nguyên anh và xương cốt tứ chi, lục phủ ngũ tạng. Một lúc lâu sau, Diệp Thành chậm rãi mở mắt ra, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp, vừa có vẻ vui sướng, lại có chút không cam lòng.  

             “Nếu chỉ tính theo cấp bậc Nguyên Anh ở nhân gian thì mình đã chính thức bước vào cảnh giới Nguyên Anh. Chín loại pháp tắc của thần đồng thời ngưng tụ, tu thành Cửu Thần Linh Lung Anh xưa nay chưa từng có. Dù là ở Thần tộc hoặc Thiên giới trong truyền thuyết cũng có thể xem là tư chất tuyệt thế, căn cơ thâm hậu”.   

             

Advertisement
';
Advertisement