Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Chương 96: Diệp Tiên sư?

Hơn nữa cô gái này hình như còn to gan hơn, định nhảy ra cướp hôn luôn, về mặt ý nghĩa thì cũng khá giống với việc mà Lý Việt Trạch làm.

Lúc này, trừ Diệp Niệm thì tất cả những người đàn ông có mặt đều trừng Diệp Thành với ánh mắt oán hận. Họ chỉ muốn xử lý anh ngay để phát tiết nỗi thù hằn của bản thân, may mà người tiếp theo đến là một người đàn ông.

"Xảy ra chuyện gì thế? Náo nhiệt vậy".

Người tới chính là Thẩm Hàn Lâm. Hiện giờ, anh ta đã tự kiểm điểm và học tập hơn một tháng nên đã trở nên trầm ổn bình tĩnh hơn nhiều, không còn chơi bời lêu lổng như trước nữa.

"Cậu ba nhà họ Thẩm!"

Lý Việt Trạch cứ như nhìn thấy cứu tinh, hắn đi lên trước vui vẻ nói: "Anh đến để cổ vũ tôi sao?"

Trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần có Thẩm Hàn Lâm chống lưng là hắn có thể xử lý Diệp Thành ở đây. Cho dù Thẩm Minh Nhan và Đặng Nhã can thiệp vào cũng không được, bởi giữa Thẩm Hàn Lâm và Diệp Thành có mối thù lớn!

Nhưng Thẩm Hàn Lâm nhìn Lý Việt Trạch một lúc, nhíu mày lại, nói một câu làm tầm mắt hắn tối sầm: "Anh là ai?'

Lý Việt Trạch suýt nữa tắt thở, nhưng chỉ có thể cười nịnh nọt: "Tôi là Tiểu Lý mà, Tiểu Lý trước đây từng gọi điện thoại cho anh đấy".

Thẩm Hàn Lâm gật đầu, không quan tâm lắm. Anh ta nói: "Tôi tới tìm Diệp Tiên sư".

"Diệp Tiên sư?"

Ba chữ này có một sức hấp dẫn kỳ lạ khiến tất cả mọi người trong đại sảnh ồn ào hết cả lên. Danh tiếng của Diệp Tiên sư ở Hải Thành dạo gần đây tựa như mặt trời ban trưa, có rất nhiều người giàu có muốn tiếp cận nịnh nọt anh, có biết bao nhiêu thanh niên coi anh là thần tượng của mình!

"Diệp Tiên sư... anh ta ở trong khách sạn Huy Hoàng của mình sao?". Lý Việt Trạch chợt trở nên hưng phấn, nơi đây là thế lực của nhà họ Lý bọn họ. Nếu có thể nịnh bợ Diệp Tiên sư thì cái tên Diệp Thành khốn kiếp kia còn có thể huênh hoang sao?

"Diêp Tiên sư!"

Lúc Lý Việt Trạch đang suy nghĩ vẩn vơ thì Thẩm Hàn Lâm cung kính gọi một tiếng rồi đi lên. Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào chỗ đó, muốn xem thử vị Diệp Tiên sư trong lời đồn có ba đầu sáu tay không, nếu không sao có thể làm ra được chuyện lớn long trời lở đất đến vậy?

Nhưng lúc nhìn rõ người mà Thẩm Hàn Lâm đang cúi người, biểu cảm của họ cứng đờ, bởi vì, bởi vì...

Bởi vì Diệp Tiên sư mà cậu ba nhà họ Thẩm gọi chính là tên Diệp Thành bị cướp hôn kia!

"Diệp Thành chính là Diệp Tiên sư, Diệp Tiên sư chính là Diệp Thành?"

Lý Cẩm Vi tự lẩm bẩm với vẻ không thể tin được. Đột nhiên chân cô ả mềm nhũn ngồi rạp xuống đất. Mặt Khổng Uyển Linh và Vương Quang Diệu cũng trắng bệch, cả người run như cầy sấy.

Đầu Bạch Tiểu Huyên trống rỗng. Cô ta nhớ lại những hành động không thể tin nổi của Diệp Thành, tuy rất bất ngờ, nhưng lại rất hợp lý...

Cô ta cảm thấy thứ nực cười nhất trong cuộc đời này chính là cô ta của ngày hôm nay!

Nhưng chuyện khiến người ta kinh ngạc vẫn chưa hề dừng lại. Gần như cùng lúc đó, phòng bao VIP mở ra, các ông lớn của Giang Thành đang nói chuyện đi ra. Sau khi thấy Diệp Thành, họ vội vàng ngừng cười mà xếp thành một hàng ngang, đồng thời cúi chào như đám đàn em:

"Diệp Tiên sư!"

Nhất thời, tiếng hít khí lạnh liên tục vang lên. Nếu như lúc trước mọi người còn nghi ngờ thì sau khi thấy biểu hiện của các ông lớn Giang Thành, họ không dám nghi ngờ chút nào nữa.

Họ không thể không thừa nhận, thanh niên có khuôn mặt tầm thường, ăn mặc giản dị, từ đầu đến chân chỉ thấy rất bình thường này chính là Diệp Tiên sư xưng bá Giang Thành, khiến quần hùng cúi đầu.

Hai tay Trương Vũ Siêu run lẩy bẩy, ly rượu vang đang cầm trên tay cũng rơi bộp xuống vỡ tan. Gã nhớ lại lời Diệp Thành vừa nói liền cảm thấy cơ thể mình lạnh toát.

Diệp Tiên sư muốn diệt nhà họ Trương của gã thì cũng chẳng cần phải đích thân ra tay, chỉ cần nói một câu thôi là sẽ có không biết bao nhiêu người muốn nịnh nọt chủ động ra tay, khiến nhà họ Trương hoàn toàn bị tiêu diệt, không còn sót lại bất cứ một hòn gạch, một viên ngói nào!

Vương Quan Kiệt và Triệu Hằng thì đỡ hơn gã một chút, nhưng cũng người đầy mồ hôi lạnh, không đứng vững nổi. Đặc biệt là khi hai cậu ấm này thấy người bố giàu bạc tỷ, bình thường vô cùng uy nghiêm của mình nịnh bợ hèn mọn trước mặt Diệp Thành thì cảm thấy bàng quang căng phồng, rất muốn tiểu ra quần.

Lý Việt Trạch thì hoảng hốt cúi đầu xuống, chỉ sợ bị Diệp Thành nhìn thấy, nhưng ánh mắt Diệp Thành không hề dừng lại trên người hắn.

Còn về ba người nhà họ Bạch thì hoàn hoàn đơ ra. Khuôn mặt già nua vốn vô cùng bình tĩnh của Bạch Thư Hòa giờ đã tràn đầy kinh ngạc và không thể tin được, thậm chí đã há hốc mồm ra mà vẫn không hề để ý đến.

Tất Tịnh Hồng càng chật vật hơn, mắt trừng to tới nỗi suýt lồi ra ngoài, cứ nhìn chằm chằm các ông lớn đang vây quanh Diệp Thành, bà ta vô cùng hối hận.

Nhưng nếu nói về sự hối hận thì ai có thể so với Bạch Tiểu Huyên? Cô ta nhìn chằm chằm các cô gái xinh đẹp trước đó nhảy ra cầu hôn và Diệp Thành đang được vây giữa trung tâm các ông lớn, hưởng thụ ánh mắt chú ý của mọi người, tỏa sáng rực rỡ.

Mà đó vốn là vị trí thuộc về cô ta!

Diệp Thành hoàn toàn không quan tâm đám người này đang nghĩ gì. Cả vạn năm qua anh đã gặp vô số đám người giun dế như thế này. Nhưng người cuối cùng có thể tung hoành khắp vũ trụ, xưng đế khắp chúng tiên chỉ có một mình anh!

Diệp Thành được các ông lớn xúm quanh đi lên đài, anh lạnh nhạt nói hai câu rồi cầm ly rượu tỏ ý mời. Lý Việt Trạch há hốc mồm nhìn anh hơi nhấc tay lên, thậm chí miệng anh còn chưa dính giọt rượu nào mà những ông lớn có địa vị vượt xa bố hắn đã nhao nhao uống cạn rượu trong ly. Dường như chỉ có như vậy mới có thể bày tỏ sự tôn kính trong lòng họ.

Quan trọng hơn là sau khi Diệp Thành nói xong thì đi luôn xuống đài. Anh cầm lý rượu đi từ từ đến chỗ Lý Việt Trạch. Đám người xung quanh thấy thế thì nhao nhao nhường đường. Hai người đối mặt với nhau, không còn ai chắn.



Lý Việt Trạch căng thẳng tới nỗi run lẩy bẩy, thậm chí hắn cảm thấy mình đã nắm chặt tay tới nỗi tê rần. Diệp Thành đi đến trước mặt hắn nhưng không nói gì, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt nghiền ngẫm, như mèo vờn chuột.

Lý Hạo thấy thế thì còn tưởng con trai mình được Diệp Tiên sư yêu quý, vội đi lên phía trước giới thiệu để nịnh bợ: "Diệp Tiên sư, đây là con trai tôi, Lý Việt Trạch".

Khóe miệng Diệp Thành nhếch lên nụ cười lạnh, anh nói: "Tôi biết, đây chính là con trai ngoan của ông, vừa mới cướp đi vợ chưa cưới của tôi".

Vừa dứt lời, Lý Hạo liền cảm thấy như có sét đánh giữa trời quanh, người ông ta lảo đảo suýt nữa ngồi bệt xuống đất, ông ta nói lắp bắp: "Diệp, Diệp Tiên sư, đây, đây chỉ là hiểu lầm thôi, tôi tôi tôi..."

Diệp Thành còn chưa nói gì thì Thẩm Hàn Lâm đã đi lên trước một bước, trầm giọng nói: "Rất đáng tiếc, ông Lý, Diệp Tiên sư nói đúng là sự thật. Con trai tốt của ông tối qua đã gọi điện cho tôi để tôi đến chỗ này sớm hơn hò hét trợ uy cho hắn".

Vừa dứt lời, Lý Hạo cảm thấy lòng mình lạnh toát, mà các ông lớn của Giang Thành đều bắt đầu hô hào muốn xử lý tên nhóc này để bày tỏ lòng trung thành, để mọi người thấy được kết cục khi đắc tội Diệp Tiên sư!



Advertisement
';
Advertisement