Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

 

             Một thánh địa Lăng Tiêu lụi tàn mười vạn năm mà đã đáng sợ như vậy, huống hồ là các đại thống Chân Tiên bất hủ đã thống trị dị vực mấy chục triệu năm, truyền thừa biết bao đời chứ?  

             Đó là những tông môn mạnh nhất, đứng trên đỉnh cao thực sự, giống như núi thần sừng sững ở biển sao.Tuy các Chân Tiên không đến đây, nhưng không biết trên người các Thần Tử này có bao nhiêu thần trận, thần phù, thậm chí là pháp khí cấm kị.  

             Thậm chí Thiên Huệ Thiên Quân còn đoán, có khả năng các Thần Tử còn mang cả tiên bảo tới.  

             Tiên bảo là pháp bảo trấn giáo, cổ khí chí cường của các tông môn đại giáo, trấn áp khí vận. Nếu kích phát một món tiên bảo đến đỉnh điểm, một kích của nó thậm chí có thể chém được cả Mặt Trăng trên trời. Tuy nhìn mấy Thần Tử này không ai có vẻ kích phát được tiên bảo, nhưng vẫn khiến người ta phải sợ hãi.  

             “Diệp Thành, tiếp chỉ đi”.  

             Sau khi một quyền đánh bay Aokawa Sakura, thần tướng Quang Minh mở phù chỉ màu vàng trong tay ra: “Ý chỉ này là tin rất tốt lành cho nhà họ Diệp, là các vị Thần Tử điện hạ khai ân, Diệp Thành, cậu phải cảm ơn sự khoan dung độ lượng của mấy điện hạ đấy”.  

             Dứt lời, hắn định đọc to lên.  

             Bỗng Diệp Thành mở mắt, bình thản nói: “Chính anh đã hủy diệt phái Sương Diệp vào năm đó sao?”  

             “Những chuyện nhỏ trước kia không cần phải quan tâm, nghe thôi là được”, thần tướng Quang Minh phẩy tay, dửng dưng đáp.  

             “Các vị điện hạ đã ban phù chiếu xuống, chuẩn bị sắc phong cậu làm thần tướng của Trường Sinh Giáo, từ nay trở đi, cả phái Sương Diệp và Địa Cầu đều thuộc sở hữu của Trường Sinh Giáo tôi. Điện hạ cho phép cậu giám sát quản lý Địa Cầu, phong ngôi sao này làm đất phong, để nhà họ Diệp đời đời trấn thủ”.  

             “Trường Sinh Giáo tôi thậm chí còn cho phép nhà họ Diệp đi theo đại điện hạ, vào sâu trong biển sao, tu hành các pháp môn tu tiên chân chính, chứng đạo Nguyên Anh, chứ không phải ở nơi như cống rãnh thối hoắc, pháp tắc thiếu sót, đạo thống không có này. Một khi vào Trường Sinh Giáo chúng tôi, cậu chính là quan lại cùng triều, còn phải so đo chuyện một tông môn nhỏ bé bị hủy diệt sao? Cùng lắm bản thần tướng đền cho cậu một trăm ngọn núi, một nghìn gia nô Kim Đan, một người hầu Nguyên Anh”.  

             Thần tướng Quang Minh vô cùng hào phóng.  

             “Đương nhiên, cậu muốn theo mấy vị điện hạ khác cũng được. Bốn đạo thống Chân Tiên đã cùng lập nên minh ước công thủ, liên kết cùng quản lý Địa Cầu, nơi này vĩnh viễn là đất phong của nhà họ Diệp, cậu muốn chọn ai cũng được”, thần tướng Quang Minh nói câu cuối.  

             Sao cơ? Trường Sinh Giáo muốn sắc phong Diệp Thành làm thần tướng?  

             Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng là điều hiển nhiên. Thực lực của Diệp Thành quá mạnh, quan trọng là anh còn rất trẻ mà đã dùng cảnh giới Xuất Khiếu trảm được Nguyên Anh, đương nhiên các đạo thống Chân Tiên đều có hứng thú với anh.  

             Nếu như có thể thu nhận một thiên tài như vậy dưới trướng, cho dù là Chân Tiên Hợp Đạo thì cũng vui vẻ, đích thân ra tay chỉ điểm chút ít.  

             Đương nhiên, một khi Diệp Thành cúi người nhận phù chiếu, thì mối nguy này cũng sẽ biến mất. Các tu sĩ ngoại vực và cả phái Sương Diệp cũng có thể sống sót dưới áp lực của ngọn Thái Sơn này. Chỉ có điều sẽ đổi chủ từ Diệp Thành sang đại giáo biển sao mà thôi.  

             Rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh đều trợn tròn mắt, nhìn về phía Diệp Thành, thậm chí rất nhiều người Địa Cầu đang ngồi trước màn hình cũng mơ hồ mong đợi Diệp Thành nhận phù chiếu này.  

             “Diệp Thành, nhận đi thôi. Nhận phù chiếu này thì chúng ta sẽ an toàn tuyệt đối”.  

             Hải Thành, Tất Tịnh Hồng đang ẩn náu ở đây, ngồi trên sô pha, nhìn Diệp Thành đầy lo lắng, mong đợi anh nhận phù chiếu.  

             Bạch Thư Hòa ở bên cạnh thở dài, không nhịn được quay đầu đi, không nhìn vẻ mặt đáng ghét đó của vợ mình.  

             Nhưng ông ta cũng mở to mắt, nhìn Diệp Thành ở trên tivi: “Diệp Thành có nhận hay không đây?”  

             …  

             Lúc này, không chỉ những người quen biết Diệp Thành, mà mấy tỷ chúng sinh trên Địa Cầu cũng đều thấp thỏm, Lam Quang căng thẳng hỏi: “Hai vị Thiên Quân, liệu Diệp Chân Tiên có nhận phù chiếu này không?”  

             Sắc mặt Thiên Huệ Thiên Quân do dự, không biết nên trả lời thế nào.  

             Đáy lòng Ma La đầy mâu thuẫn. Nếu Diệp Thành nhận ý chỉ của Đại Thần Tử Trường Sinh Giáo, thì chắc chắn Địa Cầu và các đại giáo biển sao sẽ biến chiến tranh thành hòa bình, anh ta cũng có thể thoát hẳn khỏi tay Diệp Thành, trở về biển sao.  

             Nhưng hơn một năm nay ở Sương Diệp, Ma La đã bị khí độ dồi dào của Sương Diệp và bao điều thần bí trên người Diệp Thành thu phục. Anh ta tận mắt chứng kiến Aokawa Sakura rõ ràng chỉ là một tu sĩ bình thường đúc thành kim đan, tiềm lực cạn kiệt, nhờ một lò bán thần đan của Diệp Thành mà lội ngược dòng, chỉ trong hơn nửa năm đã tu đến Xuất Khiếu đỉnh phong, dựa vào kiếm pháp cực mạnh, tranh bá với Nguyên Anh.  

             Càng không cần nói đến cột sáng rực rỡ lao vút lên trời, cùng với phong thái một kiếm trảm Thần Tử ở ngoài đại điện Tề Thiên, vẫn còn in sâu trong trí nhớ của Ma La.  

             

Advertisement
';
Advertisement