Chỉ có Aokawa Sakura nắm chặt nắm đấm, ánh mắt căng thẳng nhìn Diệp Thành, trong lòng thậm chí còn có chút sợ hãi.
“Diệp Thành, cậu có ý gì?”, thần tướng Quang Minh mất kiên nhẫn, nhíu mày hỏi.
“Thần tướng sao?”
Cuối cùng Diệp Thành cũng lên tiếng, anh vừa mở lời, trên mặt đã lộ ra nụ cười giễu cợt.
“Sao, cậu không đồng ý à?”, vẻ mặt thần tướng Quang Minh lạnh đi.
“Ha ha ha ha ha! Chỉ có cái danh thần tướng mà định bắt tôi phải cúi mình khuất phục sao? Hơn nữa, anh là cái thá gì mà dám đứng trên trời nói chuyện với tôi như vậy? Anh cho rằng anh có chỗ dựa thì tôi không dám trả mối thù năm xưa sao?”
Diệp Thành nói, hai tay đè lên tay vịn của ghế ngồi, chậm rãi đứng dậy. Anh liếc mắt qua thần tướng Quang Minh và liên quân bốn đại giáo Chân Tiên ở trên chín tầng trời, chắp tay sau lưng, cười nhạt:
“Thần Tử chó tha, một đám sâu kiến mà thôi”.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều chấn động.
Ngay cả những Thần Tử trên chín tầng trời cũng trở nên lạnh lùng. Đại điện hạ Vân Lam nhìn về phía Diệp Thành với ánh mắt lạnh băng, thú cưỡi phượng hoàng lửa chín cánh thét dài, lửa đỏ thiêu đốt đất trời, như hóa thành vầng mặt trời thứ hai treo giữa trời không.
Sắc mặt của thần tướng Quang Minh biến hóa, nhìn Diệp Thành một cách lạnh lùng: “Diệp Thành, cậu đừng ngu xuẩn vô tri như vậy, nên biết rằng một khi Thần Tử điện hạ nổi giận, không khiến hàng tỷ sinh linh khóc la đau đớn thì sẽ không dập được lửa giận”.
Các tu sĩ ngoại vực và Địa Cầu cũng rất đau đầu, như đám người Tất Tịnh Hồng, chỉ biết vỗ đùi, than vãn vì quyết định ngu xuẩn của Diệp Thành. Điều kiện tốt như vậy bày ra trước mắt, nghìn năm hiếm gặp, Địa Cầu sẽ trở thành đất phong trực thuộc của Trường Sinh Giáo, đại giáo biển sao, sao Diệp Thành lại từ chối chứ? Quá ngu xuẩn, quá lỗ mãng.
Tất Tịnh Hồng thầm nghĩ, nếu mình đứng đó thì đã quỳ xuống dập đầu, vui vẻ nhận lấy thần chỉ từ lâu. Từ đây trấn thủ Địa Cầu, truyền thừa trăm nghìn đời, làm một chúa đất của Địa Cầu, đó là cảnh tượng đẹp đẽ đến thế nào? Dập đầu mấy cái, nịnh hót vài câu với người ta thì có sao?
Thậm chí một vài lão tiền bối của nhà họ Thẩm nhếch khóe miệng: “Đứa cháu rể của nhà chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá tệ, không biết giải quyết linh hoạt một chút sao?”
Thẩm Thiên Minh tức giận đến mức muốn giơ gậy lên đánh người.
Nam Tuyệt thì lại lắc đầu, thầm than thở: “Diệp Thành ơi Diệp Thành, tuy cậu và tôi là đại địch sinh tử, nhưng tính cách kiêu ngạo vạn năm không đổi của cậu đến tôi cũng khâm phục. Chẳng qua cũng chính vì vậy, cậu mới phải chết ở nơi này, dẫn đến cả Địa Cầu phải chôn cùng!”
Lão ta thản nhiên nói: “Đi thôi, không có gì đáng để xem cả”.
Nói xong, Nam Tuyệt đưa Bạch Tiểu Huyên ra khỏi cửa lớn.
Đại cục đã định, nếu Diệp Thành đã lựa chọn con đường chết, vậy thì thần tiên hạ phàm cũng không cứu nổi cậu ta. Mười vạn đại quân hùng tráng trên trời đã chuẩn bị sẵn sàng, những hậu duệ thần thú kéo xe miệng thở ra khói, mũi phát ra tiếng phì phì, không mang ý tốt nhìn chằm chằm Diệp Thành, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể lao xuống, tàn sát cả ngôi sao này, nghiền nát Diệp Thành ra tương.
“Thôi vậy, nếu cậu đã không biết hối cải, vậy tôi sẽ đợi xem Sương Diệp của cậu bị tàn sát lần thứ hai. Đến lúc đó, đại quân tràn đến, xem cậu có hối hận hay không”.
Thần tướng Quang Minh cười nhạt lắc đầu, xoay người định đi.
Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt bỗng vang lên sau lưng hắn: “Quang Minh, anh làm thị nữ của tôi bị thương, tàn sát Sương Diệp của tôi, anh nghĩ rằng anh có thể đi như vậy sao?”