Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Chương 98: Tâm Niệm Luyện Thể Quyết

Không hề để ý đến Bạch Tiểu Huyên ngơ ngẩn đứng đó, vẻ mặt đau khổ, anh nói với các ông lớn mấy câu rồi đưa bố trở về biệt thự Vân Đỉnh.

Thấy ngôi biệt thự xa hoa lẫn trong mây mù, Diệp Niệm kinh ngạc nói: "Thành Nhi, hóa ra những gì con nói là thật à?"

Diệp Thành cười nói: "Bố, con đã bao giờ lừa bố đâu".

Thẩm Minh Nhan đứng bên cạnh vội vàng đi lên cười nịnh nọt: "Căn biệt thự này là do ông cháu tặng cho anh Diệp, chú có thích không ạ?"

Diệp Niệm nghe vậy thì sững sờ, ừ vài tiếng lấy lệ, khi vào biệt thự thì lập tức nghiêm khắc nói: "Thành Nhi, con đi vào phòng với bố, bố có chuyện muốn nói với con".

Diệp Thành luôn cao ngạo đứng trên người khác giờ trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn trước mặt bố. Anh ngoan ngoãn đi theo Diệp Niệm vào phòng. Vừa đóng cửa là Diệp Niệm đã sầm mặt xuống, nói:

"Thành Nhi, con nói thật cho bố biết, tất cả những chuyện này là sao vậy?"

Diệp Thành nói với vẻ vô tội: "Con nói với bố hết rồi mà, con dùng y thuật cứu sống Thẩm Thiên Minh, thế nên ông ta mới tặng biệt thự cho con".

Diệp Niệm quát: "Ăn nói vớ vẩn, con có bản lĩnh gì chẳng lẽ bố không biết à? Bố cũng đã từng nghe nói về danh tiếng của Thẩm Thiên Minh rồi, ông ta đâu phải nhà từ thiện!"

"Hôm nay con có tác dụng với ông ta, ông ta tươi cười chào đón con, ngộ nhỡ có một ngày ông ta nhận ra con không còn giá trị lợi dụng thì sợ là..."

Tuy Diệp Niệm thật thà không giỏi ăn nói nhưng trong lòng ông hiểu rõ tất cả. Ông chỉ sợ con trai ông mờ mắt trước những lời ca tụng của các ông lớn Giang Thành. Khi ý đồ của đối phương lộ rõ ra thì con trai ông sẽ không thể từ chối được!

Nghe bố cứ lải nhải mãi không thôi, trong lòng Diệp Thành thấy rất ấm áp. Kiếp trước tuy anh là Tiên Đế tôn quý, nhưng không một ai hiểu lòng anh, cuối cùng anh rơi vào kết cục cả đời cô độc. Không ngờ sống lại trở về lại có thể cảm nhận được tình yêu bao la như trời bể của bố!

Anh lẳng lặng lắng nghe. Khi bố nói mệt rồi anh mới lấy Tử Vân Đan ra, cười đưa cho bố: "Bố, bố ăn cái này đi".

Diệp Niệm tò mò nhìn Diệp Thành, nói: "Đây là gì thế? Thằng nhóc này, từ bé con đã thích đi mày mò mấy thứ linh tinh rồi".

Nói như vậy nhưng ông ấy cầm lấy Tử Vân đan không chút do dự. Đối với con trai, ông ấy hoàn toàn tin tưởng.

"Đây...đây là?"

Rất nhanh sau đó, Diệp Niệm kinh ngạc mở to mắt. Tuy Tử Vân Đan chỉ là đan dược cấp thấp nhưng thứ được Tiên Đế nhớ đến sao có thể là thứ bình thường được? Phải biết là lúc đó Diệp Thành có cơ thể người phàm mà chỉ cần dùng một viên Tử Vân Đan là đã đủ để thay da đổi thịt!

Rất nhanh sau đó, trong cơ thể Diệp Niệm liền phát ra tiếng nổ đôm đốp, da ông ấy chảy ra mồ hôi đen, nước bẩn, thối vô cùng.

Quá trình thay da đổi thịt này theo lý thuyết thì vô cùng đau khổ nhưng sao Diệp Thành có thể để bố mình chịu khổ được? Anh vội vàng đi lên phía trước truyền linh khí vào cơ thể bố, vận chuyển nó đi trong cơ thể một vòng để giúp bố tôi luyện cơ thể.

Đồng thời, Diệp Thành cũng sử dụng pháp thuật để Diệp Niệm thiếp đi, tôi luyện cơ thể thành công trong tình trạng ông ấy không hề hay biết.

Mãi hồi lâu sau, Diệp Niệm mới mở hai mắt ra. Ông ấy cảm thấy cơ thể mình khỏe mạnh phấn chấn hẳn lên thì không khỏi kinh ngạc.

Diệp Thành nhân cơ hội nói: "Đây chính là lý do họ tôn kính con. Những ông lớn quyền cao đức trọng kia đều coi trọng sức khỏe. Pháp thuật cổ này con ngẫu nhiên học được từ một quyển sách, bây giờ bố cảm thấy thế nào?"

Diệp Niệm liên tục gật đầu cười nói: "Tốt, tốt lắm! Pháp thuật này của con quả thật là thần kỳ, ngay cả vết thương cũ thời bố đi lính cũng khỏi hẳn rồi".

Diệp Thành thấy bố không nghi ngờ thì cũng thở phào, anh cười nói: "Bố, bố đi tắm rửa trước đi. Sau này, chỗ con có một quyển công pháp rèn luyện cơ thể, mỗi ngày theo đó mà tu luyện, nhất định có thể kéo dài tuổi thọ, khỏe mạnh không bệnh tật".

Diệp Niệm vốn còn định khen con trai mấy câu thì lại thấy người mình thối không chịu nổi, liền cười nó: "Thằng ranh con này, có bản lĩnh rồi thì chê bố thối à? Được được được, bố đi tắm cái đã. Nhưng không vội luyện công pháp, để bố xem con dâu tương lai cái đã".

Diệp Thành cạn lời. Đối với những cô gái trong biệt thự lúc này thì anh cũng chỉ có chút thiện cảm với Hạ Vũ Đình, còn những người khác thì đều dựa dẫm vào anh trên một phương diện nào đó.

Nhưng nếu bố thấy vui thì cứ để cho ông ấy xem. Chỉ cần ông ấy vui thì cho dù anh cưới cũng đâu có sao? Kiếp trước Diệp Thành là Tiên Đế tôn quý, những thần nữ thiên tiên vây quanh anh có cả hàng ngàn hàng vạn. Cho dù anh có yêu cầu có cao thế nào thì ít nhất cũng có vài người có thể lọt vào mắt anh.

Nhưng những phi tử mà kiếp trước anh ghẻ lạnh trong tiên cung đều chỉ nhằm vào danh hiệu Tiên Đế, không có bất cứ ai có tình cảm thật sự đối với anh!

Thế nên khi Diệp Thành sống lại trở về mới chẳng hề có hứng thú với phụ nữ. Trong lòng anh, trừ bố ra thì cũng chỉ có chuyện tu đại đạo mà thôi.

Lắc đầu không nghĩ những chuyện xưa kia nữa, anh lấy một quyển sổ nhỏ trong lòng ra. Đây là Tiên Phong Vân Thể Quyết, thứ mà anh đã thức đêm soạn ra khi biết tin bố tới Hải Thành.

Tiên Võ Tứ Thức thì tuy Trâu Hổ đã từng thử, người bình thường cũng có thể tu hành nhưng anh vẫn không muốn mạo hiên. Cho dù chỉ có 0,001% bố anh xảy ra chuyện thì anh cũng không thể chấp nhận được.

Nhưng nói thật ra thì công pháp rèn luyện cơ thể thấp hơn Tiên Võ Tứ Thức rất ít trong Tu Chân giới, mấy cái còn lại cũng chẳng có tác dụng tốt, nhưng điều này sao có thể làm khó một Tiên Đế như anh được?

Nếu đã không có công pháp hoàn chỉnh thì anh tự viết luôn. Kiếp trước anh tung hoành cả vũ trụ, có kinh nghiệm phong phú trong cả vạn cuộc chiến để trở thành thần, sáng tạo ra một bản công pháp luyện thể mới không phải là việc dễ như trở bàn tay sao?

"Công pháp này được sáng tạo ra vì bố, vậy thì gọi nó là Tâm Niệm Luyện Thể Quyết đi".



Diệp Thành nghĩ vậy, anh liền lấy bút nghiên giấy mực ra viết thoăn thoắt trên quyển sổ năm chữ "Tâm Niệm Luyện Thể Quyết".

Mà lúc này, Diệp Niệm cũng đã tắm rửa xong đi ra và bị đám con gái Thẩm Minh Nhan bao vây, họ nịnh nọt ông ấy như bố chồng...

Ở bên kia, Tất Tịnh Hồng về đến nhà thì càng nghĩ càng thấy không đúng. Bà ta đã quên đi mình đã coi thường người ta như thế nào mà chửi bới ầm lên: "Hai bố con nhà họ Diệp quả thật là thứ tồi tệ, có được tất cả rồi thì trở mặt không nhận người".

Lúc ba người nhà họ ngơ ngẩn không nói nổi nên lời trong đại sảnh, lại nhìn thấy ánh mắt châm chọc của mọi người thì thấy mặt nóng bừng, cứ như bị tát mấy cái bạt tai vậy.

Họ mở to mắt nhìn Diệp Thành và Diệp Niệm nói chuyện cười đùa với các ông lớn của Giang Thành, đắm chìm trong ánh mắt ngưỡng mộ khao khát của cả đại sảnh thì thấy hối hận vô cùng.

Nếu nhà họ không vì lợi ích mà quên tình nghĩa, vậy thì liệu vị trí trung tâm giữa cả vạn người đó liệu cũng có chỗ của họ không?

Bạch Thư Hòa thở dài một tiếng, ngồi bẹp trên sô pha. Tất Tịnh Hồng thấy ông ta không nói gì thì hai tay chống eo, quát: "Ông nhìn bộ dạng không có tiền đồ của ông đi? Cái gì mà chiến hữu ngày xưa chứ, còn không mau nghĩ cách cho con gái ông đi?"



Advertisement
';
Advertisement