Chương 145: Chỉnh đốn
Trầm Tu Cấn làm như vậy, nhưng lại không hề khiến cho trong lòng Giản Đồng cảm thầy dễ chịu.
Mà ngược lại, cô còn sắp bị người đàn ông bất thường này ép đến phát điên rồi.
Giống như ngoan cố, bị anh từng bước từng bước, ép đến tận trong góc khuất, cuối cùng, ngay cả nơi thừa ra để quay người cũng không có.
Cô không biết anh muốn làm gì, nhưng không chịu được anh như vậy, cô thà để người này ông này cứ đối xử với cô như lúc trước, cũng không hi vọng người đàn ông này đột nhiên trở nên ấm áp như vậy!
Điều này, thật đáng sợ!
Thậm chí, còn đáng sợ và khiến Giản Đông hoảng loạn hơn cả khi anh tống cô vào trong tù!
“Chủ tịch Trầm, tại sao vậy?” Cuối cùng, không chịu đựng được nữa, cô nhắm mắt lại, vào lúc mở mắt ra, hỏi.
Tại sao đột nhiên lại trở nên ấm áp như vậy…
Trầm Tu Cẩn biết ấm áp sao?
Biết!
Nhưng chắc chắn không phải là với cô!
Người đàn ông đặt máy sấy tóc xuống, giúp cô vén tóc ra đẳng sau tai, không trả lời lại mà chỉ lãnh đạm dặn dò một câu: “Nghỉ ngơi cho tốt”
Anh quay người, Giản Đồng muốn chìa tay ra túm lấy vạt áo của anh, nhưng cuỗi cùng lại thu tay lại.
Không vì những cái khác, chỉ vì khuôn mặt bình tĩnh này.
“À, đúng rồi, cô phải suy nghĩ kĩ, quỹ duy ái là trách nhiệm cô cần đảm nhiệm” Vào lúc Trầm Tu Cẩn đi đến cửa, đột nhiên quay người lại nói hàm ý với Giản Đồng.
Nói xong quay người rời đi.
Đêm hôm nay, đối với Giản Đồng mà nói, lại là một đêm không ngủ.
Hiếm khi thấy cô sớm đã chủ động thay bộ quân áo, đánh răng rửa mặt sạch sẽ, rôi sắp xếp đầu tóc gọn gàng, vào lúc tay chạm lên trên trán, đột nhiên dừng lại, cuỗi cùng, vẫn là không đủ dũng cảm để vén tóc mái lên, để lộ ra cái vết sẹo lồi lõm đó.
Nhìn vào mình ở trong gương, ánh mát tỈ mỉ quan sát bản thân ở trong gương: Giản Đồng, cô thực sự có dũng khí để một lần nữa đứng trước mặt của mọi người sao?
Nhưng cô, đã không có đường lui rồi.
A Lộc không thể phụ lòng, ông nội, cũng không thể phụ lòng như vậy.
Việc cô có thể làm… là đối diện.
“Quỹ duy ái” u ám như ngày hôm nay, cô có thể đoán được, nếu như trước khi rời đi, nếu không đem “quỹ duy ái” đi vào con đường đúng đăn, cô nghĩ, cô sẽ không có cách nào qua được cửa ải trong lòng mình ngày hôm nay.
Bước ra khỏi phòng rửa mặt, vào lúc đẩy cánh cửa ra, có ánh sáng chiếu vào khuôn mặt, cô nhăm mắt lại, mới phát hiện, người đàn ông ngủ trên sô pha đã dậy.
Đôi mắt đen nháy của Trầm Tu Cẩn, quan sát cô từ trên xuống dưới, cầm lên bộ vest ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi”
Giản Đồng lặng lẽ đi theo sau Trâm Tu Cẩn, xe đã đợi bọn họ ở bên dưới, cô và Trầm Tu Cẩn ngồi vào trong xe. Xem thêm ngôn tình hay.
Người tài xế ngồi trên ghế lái ở phía trước, đem đến hai phần đồ ăn sáng, Trầm Tu Cẩn lấy một phần đưa đến trước mặt Giản Đồng: “Cầm lấy.
Giản Đồng không chìa tay ra đón nhận.
“Ăn xong mới có sức lực đánh trận.” Người đàn ông nói: “Những thứ cô cần phải đối diện, còn khó đối phó hơn trong tưởng tượng của cô.”
Giản Đồng hiểu Trầm Tu Cẩn đang nói cái gì, trong ba năm, đủ để nhà họ Giản rửa sạch “quỹ duy ái”, tâm sự thầm kín cô để lại, tất nhiên sẽ bị gác lên cao, mà vị trí quan trọng, sớm đã lại một lần nữa nhập vào người khác.
Nói theo cách khác, ‘quỹ duy ái’ tuy đã bị cô lấy đi, nhưng đồng thời, cô cũng bị gác lên cao.
Phải làm như thế nào… trong lòng cô cũng không biết.
Lặng lẽ cầm lên bữa ăn sáng trong tay của Trầm Tu Cẩn, ăn từng miếng từng miếng, không phải là đói, nhưng lúc này, dường như việc cô có thể làm được, chính là ăn no, ăn no mới có thể đánh trận.
Chiếc xe dừng phía trước một tòa nhà, biển hiệu ba chữ vàng “quỹ duy ái” to lớn, cô dường như nhìn thấy vẻ rầm rộ khi được thành lập năm đó.
Ngày hôm nay, lại có chút đìu hiu.
“Trầm Nhị, bảo vệ bên cạnh cô ấy” Trầm Nhị bước xuống xe, Trầm Tu Cẩn đẩy cửa xe ra, sau khi hạ lệnh, lại ngồi lên trên ghế lái.
Liếc về phía người phụ nữ, anh mỉm cười: “Giản Đồng, quỹ duy ái’ không phải là của tôi, cô sẽ không tưởng rằng tôi làm người tốt để thay cô bảo vệ chứ?”
Hơi thở Giản Đồng ngưng lại, nằm chặt bàn tay thành nắm đấm… Cô suýt chút nữa thì quên mất rằng, Trầm Tu Cẩn từ trước đến giờ đều không phải là chỗ ủng hộ vững chắc của cô.
“Trâm Nhị, đi theo sau cô ấy, đừng để ai ra tay với cô ấy”
“Vâng, Boss”
Vào lúc Trầm Tu Cẩn lái xe rời đi, lại quay đầu liếc nhìn Giản Đồng một cái.
Giản Đồng đứng trước cánh cửa, thở một hơi sâu, lấy dũng khí, giơ chân bước vào trong cánh cưa.
“Cô có hẹn trước không?” Ở quầy lễ tân là một người phụ nữ khoảng 25-26 tuổi, trang điểm có chút lòe loẹt, vào lúc Giản Đồng bước vào, cô đang giũa móng tay.
Tình cảnh như vậy, trong lòng Giản Đồng cảm thấy tức giận… Cô đã nghĩ đến “quỹ duy ái” bị loạn, nhưng không nghĩ được rằng sẽ loạn như thế này.
Buổi sáng sớm, chính là thời gian làm việc, với tư cách quầy lễ tân ở trước cửa, cũng là ở trước mặt của khách hàng, vừa giũa móng tay, vừa không màng đến lịch sự chất vấn rằng có hẹn trước hay không.
Bất giác, đau khổ và tức giận!
Đau khổ là vì tâm huyết của cô và cả cuộc đời của ông nội bị hủy hoại trong phút chốc, tức giận là vì những người nhà có cùng dòng máu, bọn họ lại hiển nhiên chà đạp lên tâm huyết của cô và ông nội như vậy!
Trên khuôn mặt của Giản Đồng thay đổi liên tục, mạnh mẽ lấy lại tinh thần: “Thứ nhất, thời gian làm việc, lại làm những chuyện không liên quan đến công việc; thứ hai, thân làm ở quầy lễ tân, nhưng lại không màng đến lịch sự nói chuyện với khách hàng; thứ ba, cô ăn mặc và trang điểm không phù hợp với văn hóa của ‘duy ái’. Bây giờ, cô bị sa thải rôi”
Gô gái ở quầy lễ tân liếc nhìn Giản Đồng, chế giễu nói: “Cô là ai chứ? Đứng ở đây khua tay múa chân, cô tưởng rằng cô là người phụ trách của “duy ái’ sao, mà lại dám đứng ở đây phát biểu làm nhảm?”
Xa cách ba năm, cho dù trong lòng Giản Đồng run sợ, bàn tay để ở phía sau, lại cấu chặt vào da thịt, không ngừng tự nói với bản thân ở trong lòng: Đừng sợ, cô có thể giải quyết tốt. Không được sợ, cô nhất quyết phải giải quyết tốt! Cô nhất quyết phải dùng tốc độ nhanh nhất, để thu dọn cái cục diện rắm rối này lại, cô không có đường lui rồi!
Nhẫn nhịn nỗi sợ khi đối diện với người lạ ở trong lòng, Giản Đồng vẻ mặt không biểu cảm gì nói với cô gái ở quầy lễ tân: “Thật trùng hợp, tôi chính là người phụ trách “duy ái’ mà cô nói” Vừa nói, vừa đem bản hợp.
đồng đã được ký tên đổi chủ vào ngày hôm qua đến, “Nhìn rõ chưa? Bây giờ, tôi đã có cái tư cách, mời cô dọn dẹp đồ đạc rồi rời đi hay chưa?”
Sắc mặt của cô gái ở quầy lễ tân trằng bệch lại, muốn cầu xin tha thứ, Giản Đồng chìa tay ra ngắt lời: “Không cần cầu xin, hôm nay bị sa thải, cô là người đầu tiên, nhưng chắc chắn không phải là người cuối cùng” Trong lời nói, lộ ra vẻ tiêu điều.
Nhìn vào khí thế của cô, người khác không đoán được, lúc này Giản Đồng đang đấu tranh với nỗi sợ hãi ở trong lòng của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!