Chương 155: Dơ bẩn, quá dơ bẩn rồi
“Cậu ở đây làm gì?” ở một căn phòng trong nhà họ Trầm, Trầm Nhất đang ở bên trong lục lọi đồ đạc, trong tay của quản gia Hạ đang bê một cái khay, đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Trâm Nhất một lúc, rồi cất tiếng gọi.
Một giọng nói đến bất ngờ, Trầm Nhất giật mình, ngay lập tức liên quay đầu lại nhìn: “A ~ là chú à.”
Đôi lông mày xám của quản gia Hạ hơi hơi động đậy, ánh mắt di chuyển từng chút một, rồi đặt lên trên quyển sách mà Trầm Nhất đang cầm trong tay: “Trên tay cậu cầm cái gì thế?”
“Ồ, chú nói cái này à, chẳng phải là danh sách lớp của cô chủ Vi Minh sao?”
“Cậu lấy cái đó làm gì?”
“Đương nhiên là..” Trầm Nhất đang định giải thích, thì một giọng nói khác cất lên gọi anh: “Trầm Nhất, nhanh lên xem nào, các anh em có chuyện đang đợi cậu” Vừa ngẩng đầu, Trầm Nhị đang nhìn vê phía anh và quản gia Hạ.
Trầm Nhất cũng không ngốc, những người anh em lại có chuyện gì mà không hẹn trước với anh? Vậy chính là Trầm Nhị cố ý muốn ngắt lời anh và quản gia Hạ… Suy nghĩ một chút, cũng hiểu được luôn, “Ô”, rồi trả lời: “Quản gia Hạ, cháu còn có chút chuyện, bao giờ quay lại thì nói tiếp.”
Quản gia Hạ mấy chục năm như một ngày, trên khuôn mặt cứng nhắc nghiêm túc, lộ ra vẻ suy nghĩ, con mắt lờ mờ bỗng chuyển động: “Danh sách lớp của Vi Minh… Cậu ấy lấy thứ đó để làm gì?”
Trong lòng hiện lên cảm giác hoài nghi, quản gia Hạ quay người bước đi, không phải là để đuổi theo Trầm Nhất hỏi cho rõ ràng, mà là đi về phía phòng ngủ thuộc vê mình ở trong căn nhà.
Bước vào trong phòng ngủ của mình, giơ tay khóa cửa lại, giữa hai đầu lông mày co chặt, suy nghĩ tìm tòi trong giây lát, lập tức lấy chiếc điện thoại ra, gọi cho một số điện thoại đã không gọi từ rất lâu.
Đâu dây bên kia truyền đến một tiếng trêu đùa: “Ôi trời, tôi nói là điện thoại của ai chứ, quản gia Hạ ông có chuyện gì?” Rõ ràng, chủ nhân của giọng nói ở đầu dây bên kia, có một chút khinh thường quản gia Hạ này.
Giữa hai đầu lông mày của quản gia Hạ co chặt lại, cũng không để ý đến sự khinh thường lộ ra trong giọng nói trêu đùa của đâu dây bên kia, vội vàng mở miệng: “Vừa nãy Trầm Nhất vào phòng để đồ, rôi mang quyển danh sách lớp của Vi Minh đi, tôi thấy có gì đó không đúng, cậu phải giúp tôi, xem xem cậu ấy rốt cuộc muốn làm gì”
“Haha ~ lão Hạ à, trong lòng ông biết rõ, Trầm Nhất là người của cậu ta, Trầm Nhất là một vệ sĩ, sẽ không vô cớ để đến tìm danh sách lớp năm đó đâu, khả năng duy nhất có thể khiến Trầm Nhất làm như vậy, chính là chủ nhân của cậu ta đã dặn dò cậu ta nhiệm vụ mới gì đó.”
Lúc này, trên khuôn mặt già cỗi của quản gia Hạ đã hiện lên vẻ tức giận khó mà kiềm chế, kìm nén tức giận nói với người ở đầu dây bên kia: “Ví Minh đã chết rôi!”
Vi Minh đã chết rồi, đã trở về với cát bụi rồi!
Vậy vẫn còn muốn tìm lại quyển danh sách lớp năm đó làm cái gì!
“Được rồi, lão Hạ, tôi giúp ông theo sát xem xem, người chủ của nhà ông, rốt cuộc muốn làm cái gì” Đang nói, người ở đầu dây bên đó bỗng nhiên bật cười: “Nhưng mà tôi nói này, lão Hạ, ông đây có được tính là phản bội chủ nhân không?”
Làm gì có người quản gia của nhà nào theo dõi điều tra người chủ của mình ở sau lưng chứ?
Khuôn mặt già cỗi của quản gia Hạ tối sâm lại, nói nhỏ: “Cứ lo cho tốt chuyện của cậu đi. Tôi nói cho cậu biết, Lục Minh Sơ, chẳng ai sạch sẽ hơn ai cả, sau mông đều dính phân lừa. Cậu là mục đích không trong sáng, còn tôi, chỉ là vì đứa con gái đáng thương đã mất từ sớm của tôi mà thôi”
Lục Sơ Minh ở đầu dây bên kia cười không ra tiếng, cũng không biết là đang cười cái gì, nhưng ánh mắt thâm sâu kia, rõ ràng là đang khinh thường quản gia Hạ… Nói thật dễ nghe, vì đứa con gái đáng thương đã mất từ sớm của mình.
Những chuyện làm ở sau lưng đó, có chuyện nào mà không khiến cho người ta kinh sợ hơn mười lần trăm lần so với cái tội của đứa con gái quý báu của ông đã bị?
Nhưng mà, chuyện này cũng mặc kệ ông muốn như nào thì muốn.
Thiên hạ có nhiều người đáng thương, lẽ nào anh vẫn bằng lòng đi giúp đỡ từng người một?
Muốn trách cũng chỉ có thể trách cái thứ xui xẻo họ Giản kia, sao lại có thể quen biết một con răn độc như Hạ Vi Minh chứ!
“Lão Hạ, ông cũng không cần phải lấy lời để kích tôi, chuyện có lợi thì tôi sẽ làm, không có lợi thì tôi cũng không biết nói thế nào”
Quản gia Hạ nheo mắt lại, đạt được cái miệng bảo đảm của Lục Sơ Minh, trong lòng bỗng thấy yên tâm, nhưng lại vẫn đặc biệt kích động thêm một lần nữa: “Cậu thông cảm cho nỗi khổ tâm của một người đầu bạc tiễn người đầu đen như tôi. Sơ Minh, cậu phải càng có thể thông cảm cho nỗi đau mất đi đứa con gái của tôi, mất đi người và đồ rất quan trọng với mình, nỗi đau đó…”
Sơ Minh, cậu vốn dĩ không nên là họ Lục, cậu vốn dĩ phải tỏa sáng rực rỡ đến chói mắt…”
“Im miệng!” Đầu dây bên kia, Lục Sơ Minh nghiến chặt răng: “Lão Hạ, ông nghĩ rằng ông là aï? Ông nghĩ rằng một con chó của nhà họ Trầm nuôi như ông, có thể khua chân múa tay với tôi saol Tôi họ gì, thì liên quan đếch gì đến ông!
Tôi họ gì, cũng đều tỏa sáng rực rốt Đối với chuyện tôi họ gì, một chút liên quan cũng không có “Bịch!”
Chiếc điện thoại trong tay của Lục Sơ Minh, mạnh mẽ tung lên trên bàn, ánh mắt là một màn rậm rạp!
Khuôn mặt đó, có nhìn thế nào, cũng có chút quen thuộc, trên bàn làm việc của anh, đặt một chiếc khung ảnh đã được úp ngược xuống, Lục Sơ Minh giơ chiếc khung ảnh lên, bức hình ở trong khung ảnh, đột nhiên lọt vào trong mắt!
“Trầm Tu Cẩn!” Anh căn chặt răng, nỗi oán hận ở trong ánh mắt, dường như muốn từ trong đôi mắt chảy ra ngoài, một tiếng “bộp” vang lên, năm đấm đập lên trên cái bàn làm việc được làm bảng gõ lim, hơi thở lạnh lẽo liên tiếp bay ra, nghiến chặt răng lại thốt lên ba chữ: “Hãy đợi đấy!”
Đột nhiên đứng bật dậy, dáng người của anh cực kì cao, cao hơn cả Trầm Tu Cẩn, vơ lên chiếc chìa khòa ở trên bàn, bước ra khỏi cửa nhanh như chớp.
Ở bên khác, Trầm Nhất và Trầm Nhị đi cùng hàng nhau: “Cậu vừa nấy sao lại xuất hiện ở đó?”
Trầm Nhất hỏi Trầm Nhị, nhưng thực ra vốn không thực sự đang hỏi, Trầm Nhị tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đó, cái mà Trầm Nhất thực sự muốn hỏi là: Trầm Nhị cậu vừa nấy tại sao lại ngăn cản tôi nói cho quản gia Hạ biết chân tướng.
“Anh cả”, Trầm Nhị dừng bước chân lại, dứt khoát đối diện mặt với Trầm Nhất, “Cậu là thực sự không biết hay giả vờ không biết thế? Chuyện Boss đã để cậu điều tra, là chuyện của ba năm trước, vậy thì đương nhiên sẽ liên quan đến Hạ Vi Minh, quản gia Hạ là bố của Hạ Vi Minh, khó tránh khỏi liên quan.
Vừa nấy… vừa nấy nếu như không phải tôi ngất lời cậu, anh cả”, trên khuôn mặt cương nghị của Trầm Nhị, hiện lên vẻ nghiêm túc, nhìn chằm chăm vào Trầm Nhất: “Cậu vừa nấy, là muốn đâm lao phải theo lao, đem ý của Boss, tiện thể lặng lẽ nói cho quản gia Hạ biết đấy à?”
Sắc mặt của Trầm Nhất bỗng thay đổi, miệng hùm gan sứa, lớn tiếng nói: “Cậu nói linh tinh cái gì thết Sao tôi lại có thể đem chuyện Boss muốn điều tra lại chuyện của ba năm trước cố ý nói cho quản gia Hạ biết chứ!”
Vừa dứt lời, trên khuôn mặt miệng hùng gan sứa của Trầm Nhất, nét mặt ngay lập tức thay đổi!
Đột nhiên, màu máu ở trên mặt như bị rút hết đi…
Anh không dám nhìn thẳng vào mắt của Trầm Nhị, Trầm Nhị đứng đó với vẻ mặt “quả nhiên là như vậy”!
Trầm Nhất nghiến chặt răng lại… “Cậu uốn cong lời nói của tôi?”
“Anh cả, nếu như cậu thực sự là vì sơ suất, không hiểu rõ quan hệ xung đột với chuyện này của quản gia Hạ, mà lỡ miệng nói ra, thì sao tôi có thể nói ra sự thật trong một câu nói của cậu được?
Cậu vừa nấy nói cái gì? Nói sao cậu có thể đem chuyện Boss muốn điều tra lại chuyện của ba năm trước cố ý nói cho quản gia Hạ biết?…
Cậu cũng biết chuyện này vốn không nên để cho quản gia Hạ biết mà?
Anh cả, tôi biết năm đó cô chủ Vi Minh qua đời, trong lòng cậu cũng rất khó chịu… nhưng mà anh cả! Kể cả cô chủ Vi Minh vẫn còn sống, thì cậu và cô ấy cũng không thể có khả năng!”
Trầm Nhất sắc mặt tái mét: “Câm miệng! Từ trước đến nay tôi chưa từng hy vọng có được cô chủ Vi Minh! Cậu đừng có nói linh tinh nữa!”
“Anh cả, cậu nói cậu không có, vậy tại sao cậu cứ phải hết lần này đến lần khác nhằm vào cô Giản chứ?”
Khuôn mặt của Trầm Nhất lộ ra vẻ hung ác: “Tôi chỉ là nhìn không quen người phụ nữ đó dựa vào thân phận của mình, mà làm xăng làm bậy, độc ác hãm hại tính mạng của người khác, trên thế giới này người tốt không sống được lâu, mà kẻ xấu lại tôn tại nghìn năm!”
“Đủ rồi! Trầm Nhất! Boss để cậu điều tra chuyện của năm đó, nói lên rằng Boss cho rằng chuyện năm đó có ẩn tình… Bây giờ cậu kết tội cho cô Giản, có phải là hơi quá đáng rồi không!”
Trầm Nhị nhìn Trầm Nhất với vẻ đau buồn: “Anh cả, chuyện hôm nay, tôi sẽ không để lộ ra. Nhưng cậu bắt buộc phải đặt xuống thành kiến, nghiêm túc điều tra chuyện của năm đó”
Trầm Nhất nhìn Trầm Nhị với ánh mắt sâu sắc: “Tôi không bỉ ổi đến như vậy! Chuyện Boss đã dặn dò, tôi sẽ nghiêm túc đi làm! Còn về có thể điều tra được bao nhiêu, tôi cũng không biết.
Đã trôi qua ba năm, chuyện của năm đó cũng không điều tra dễ dàng được, mấy tên lưu manh kia đã mất tích không dấu vết, người biết chuyện chỉ có người phụ nữ Giản Đồng này. Nơi duy nhất có thể ra tay, có lẽ bạn học năm đó của cô chủ Vi Minh cũng biết được một chút”
Trâm Nhất dựa vào danh sách lớp, gọi từng cuộc điện thoại để hẹn gặp mặt.
Trong một tiệm cà phê, ba bốn người con gái cùng ngồi ở một bàn cà phê, cùng bàn còn có một người đàn ông mặc vest, người đàn ông này chính là Trầm Nhất.
“Các cô nghĩ lại xem, lúc đó có chuyện gì đặc biệt không, Hạ Vi Minh có từng nói đến cái gì không?”
Bốn người con gái đó mặt ủ mày chau: “Không có, thực sự không nhớ được rồi.”
Bàn của bọn họ nằm ở bên cạnh cửa sổ, là một phòng riêng nhỏ mở nửa gian, thật tình không biết, gian bên cạnh của phòng riêng, có một người đàn ông cao ráo đang ngồi ở đó, lịch sự chơi đùa cốc cà phê ở trong tay, lại thờ ơ nghe cuộc đối thoại ở gian bên cạnh.
Trầm Nhất mím môi lại, đứng lên: “Thế này đi, các cô quay về nghĩ lại kí càng xem, nếu như nhớ được cái gì, thì hãy gọi vào số điện thoại này” Đưa mấy cái danh thiếp cho bốn người con gái đó: “Tôi đi trước đây, hóa đơn tôi đã thanh toán rồi, mọi người cứ từ từ thưởng thức”
Trầm Nhất đi qua cửa của gian bên cạnh, nhưng lại không nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bên trong.
Lục Sơ Minh mím đôi môi mỏng lại, khóe miệng hé ra vẻ cười nhạo… Trầm Tu Cẩn, hà tất phải như thế chứ?
Nếu như biết được ngày hôm nay sẽ động lòng, hà tất lúc đó phải độc ác cay nghiệt như vậy?
Lục Sơ Minh là người như thế nào? Đây cũng là một thương nhân thông minh lanh lợi, chỉ cần nghe được đầu đuôi, là có thể đoán ra mọi chuyện, cứ như vậy, thông qua mọi lời nói và hành động của Trầm Nhất, thì có thể đoán ra được, Trầm Tu Cẩn đã động lòng với Giản Đồng rồi.
“Lúc đầu tưởng rằng người con gái ngoan ngoãn tâm địa rắn độc khuôn mặt lại như thiên thần kia là điểm yếu của Trầm Tu Cẩn cậu, nhưng thì ra tôi sai rồi” Thảo nào… thảo nào ‘người con gái ngoan ngoãn đó trước khi chết lại bị sỉ nhục mà chết, người họ Trầm lại làm thỉnh.
“Thì ra tôi sai rồi” Giêu cợt một tiếng: “Cũng tốt, cũng tốt”
Rồi lấy chiếc điện thoại ra: “Điều tra được rồi, chủ nhân của nhà ông e là đã động lòng với hung thủ giết hại con gái ông thật rồi Lời chưa nói xong, trong tai liền truyền đến âm thanh đồ đạc loảng xoảng rơi xuống đất.
Đầu dây bên kia, tay của quản gia Hạ bỗng mềm nhũn, không cầm chắc điện thoại, bèn làm rơi xuống đất, khuôn mặt sưng vù lên, hít thở hỗn loạn, đôi môi thâm tím lại… Một hồi lâu sau, run lẩy bẩy xong lưng lại, nhặt chiếc điện thoại từ dưới đất lên: “Trầm Nhất đang điều tra chuyện năm đó”
Câu nói này của quản gia Hạ là câu trần thuật, chứ không phải là câu hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!