Chương 235 Đánh vào mặt tư tưởng Ánh mắt Lục Minh Sơ bỗng trở nên lạnh lùng, “Tôi đáng chết? Tại sao tôi lại đáng chết”?
Vì tôi đã động tới thứ anh muốn?
Ha ha ha ha……quả nhiên là anh không thay đổi chút nào, bao nhiêu năm đã trôi qua, mà vẫn cố chấp, ngang bướng và ích kỷ như vậy!”
Mỗi câu chữ của anh, đều toát lên sự lạnh lẽo đến cùng cực, rõ ràng, có khuôn mặt khá giống với người đối diện, rõ ràng, đôi mắt cũng rất giống, sắc bén lại lạnh lùng, hàng lông cô dài, đen và rậm như màn đêm, rõ ràng……những đường nét này như thể đã thân thuộc từ lâu!
Thế nhưng, Lục Minh Sơ vô cùng căm ghét người đứng đối diện, nếu có thể dùng lời nói để làm tổn thương người khác, anh chỉ mong có thể băm vằm Trầm Tu Cẩn ra thành trăm mảnh, khiến anh ta trở thành nhân trư! (Nhân trư có nghĩa là người lợn, là một hình phạt tàn khốc, chặt tay chân, rồi móc mắt, đốt tai, cho uống thuốc thành câm) Điều bất ngờ là, Trầm Tu Cẩn không hề tức giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang: “Cố chấp, đúng. Ngang bước, đúng. Ích kỷ, đúng” Đôi môi mỏng khẽ nhếch xuống, chất vấn bằng giọng miệt thị: “Thế nhưng, liên quan gì tới anh!”
Ngang ngược cất lời, như chính con người anh!
Không chịu thua, không cúi đầu, từ trước tới giờ, anh đều là bậc đế vương, coi khinh tất cả mọi người.
Cho dù người đối diện có đường nét khuôn mặt giống anh!
Bàn tay buông thõng bên cạnh của Lục Minh Sơ, bỗng nắm chặt lại!
Đôi mắt như thể sắp phun lửa, anh tức tối, giận dữ, nói: “Anh đối xử với cô ấy như vậy, đối xử với người phụ nữ này, lúc cô ấy yêu anh, anh không trân trọng, anh coi như chổi cùn rế rách, anh không phân biệt phải trái, mà tống cô ấy vào tùi Lẽ nào anh thực sự không biết sao?
Anh thực sự không biết, nơi đó sẽ mài mòn nhân cách của một con người sao?
Cô ấy ra tù, cô ấy không muốn gặp anh, cô ấy vứt bỏ lòng tự trọng, để làm công việc dọn dẹp mà trước đây một cô chủ lớn chưa bao giờ phải làm!
Lẽ nào anh thực sự không hiểu được rằng, chỉ là cô ấy muốn vạch rõ giới hạn với quá khứ, với trước đây và với Giản Đồng đã từng yêu anh một cách ngây ngốc sao?
Anh không quan tâm đến suy nghĩ của cô ấy, anh sỉ nhục cô ấy, đứng trước mặt người đã từng làm nhân viên dọn dẹp như cô ấy, còn cả chút ít lòng tự trọng mà cô ấy vẫn luôn giữ lấy……không!
Anh còn chưa bằng lòng sao, anh là ai?
Anh là Trầm Tu Cẩn, người đã nói là làm!
Anh là người quản lý tập đoàn Trầm Thị chỉ cần dễ dàng ra một quyết định, nói một câu, là có thể thay đổi triệt để quỹ đạo cuộc sống của một con người!
Trước giờ không ai có thể làm trái lại ý anh, thì sao cô ấy có thể làm được?
Cô ấy là một tù nhân đã bị cải tạo, một người phụ nữ ngày trước anh không vừa mắt, một người phụ nữ đã sớm bị phán án tử hình trong mắt anh!
Cô ấy—Giản Đồng!
Sao có thể làm trái lại ý anh?!
Hừ~!
Anh không bằng lòng vì cô ấy không chịu cúi đầu với anh.
Anh muốn dùng mọi cách, để ép cô ấy phải phục tùng theo.
Sau đó thì sao?
Sau đó anh sẽ thành công hủy hoại chút tự trọng cuối cùng của cô ấy.
Ông trời đã ban ơn!
Đến ngay cả ông trời còn không thể nào để yên nữal Cuối cùng, cô ấy cũng thoát được ra.”
Tốc độ nói của Lục Minh Sơ càng ngày càng nhanh, sự châm biếm trong mắt anh, cũng càng ngày dữ dội: “Trầm Tu Cẩn, chúc mừng anh, đã ép buộc thành công người phụ nữ đã từng yêu anh nhất trên thế gian này phải bỏ đi! Chúc mừng chúc mừng~hôm khác, tôi nhất định sẽ tặng cho anh một món quà mừng thật lớn!”
Sự mỉa mai trong lời nói, muốn giấu cũng không thể nào giấu nổi.
Hi Thần vốn dĩ không định tham gia vào chuyện này, vẫn luôn yên lặng đứng ở góc khuất để nghe ngóng, dựa vào góc tường, yên tĩnh nhìn mọi việc—đây là việc riêng của Trầm Tu Cẩn, việc anh có thể giúp, chính là giúp Trầm Tu Cẩn tìm được người trong lòng, những thứ khác, tốt nhất là anh không nên can dự vào!
Thế nhưng, lúc này, từ trạng thái thả lỏng, cơ gân trên người Hi Thần đều gồng lên trong phút chốc, trong đôi mắt đào hoa lơ là, bỗng chỉ toàn là sự lạnh lùng hiếm thấy, bước nhanh xông lên, động tác của anh quá nhanh, Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy một bóng người xông ra, chớp mắt một cái, thân hình ấy đã đứng phía sau cậu chủ Trầm.
Hi Thần bước nhanh rồi xông lên phía trước, không để lại chút dấu vết nào, lên trợ giúp người bạn tốt trước mặt.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa sắc bén như một lưỡi dao, nhìn sang Lục Minh Sơ: “Mọi người đều nói chủ tịch Lúc rất biết ứng phó theo tình hình. Hôm nay, Hi Thần tôi cuối cùng cũng được lĩnh giáo.”
Đánh vào mặt tư tưởng khi đối phương chưa kịp phòng bị, như lưỡi dao sắc bén đâm thấu tim!
Lục Minh Sơ! Quả nhiên anh cũng không phải là dạng vừal Nếu đổi lại là lúc bình thường, với tính cách kiên định của A Cẩn, anh nhất định sẽ không chịu thua vài câu nói cố ý khiêu khích tâm trạng một cách rõ ràng của Lục Minh Sơ.
Thế nhưng……Hi Thần cẩn thận liếc người đàn ông đứng trước mặt mình, sâu trong đáy mắt lóe lên sự lo lằng……A Cẩn đã rất lâu không được nghỉ ngơi tử tế rồi, 3.năm nay, luôn nghiêm túc hóa thân thành một con người phát cuồng vì công việc, gần như là hoàn thành lượng công việc của một tuần chỉ trong 3.ngày, thỉnh thoảng vài lần cũng không sao, thế nhưng 3 năm nay, A Cẩn lại luôn như vậy……chỉ vì, muốn dành ra 4 ngày trong tuần, để đi khắp mọi nơi, tìm kiếm một hình bóng đã bặt vô âm tín.
Sau khi đến thành cổ Đại Lý, mấy ngày liền đều không ngủ.
Bây giờ, cuối cùng cũng tìm thấy người muốn gặp nhất trong 3 năm nay, còn người phụ nữ mình nhớ nhung suốt 3 năm, lại liếc mắt đưa tình và thân mật với người đàn ông khác ngay trước mặt mình……hơn nữa người này còn là Lục Minh Sơi Cho người là người có lòng dạ sắt đá, cũng không thể nào chịu nổi!
Hi Thần nheo mắt nhìn Lục Minh Sơ đứng đối diện……người đàn ông này, mưu mô gan dạ, tâm tư vô cùng phức tạp, chứ chưa cần nói đến, chuyện này anh ta đã đoán ra từ lâu!
Hi Thần đỡ lấy Trầm Tu Gẩn, người đàn ông trước mặt quay đầu, nhìn anh lắc đầu.
Thế nhưng đôi môi tái nhợt ấy làm thế nào cũng không thể thuyết phục được Hi ‘Thần—-người đàn ông này “không sao” như lời anh ta tự nói.
Cúi đầu nhìn chân Trầm Tu Cẩn, hai chân đặt cách nhau nửa bước……nếu không phải vừa rồi mình kịp thời đỡ lấy, lúc này A Cẩn còn có thể ngoan cố đứng đây sao?
Tuy trong lòng không tin, thế nhưng vẫn buông tay đang đỡ lấy cánh tay người đứng trước mặt, chỉ đứng phía sau Trầm Tu Cẩn, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chăm chảm Lục Minh Sơ đứng đối diện.
“Cậu chủ Hi nghĩ nhiều rồi, cái gì mà biết ứng phó, nhiều âm mưu chứ, Lục Minh Sơ tôi không biết những thứ ấy, Trước đây đã từng nghe người khác nói, trong lòng tràn đầy thiện ý, thì nhìn ai cũng thấy lương thiện. Trong lòng chỉ toàn là sự độc ác, thì nhìn ai cũng thấy xấu xa”
Sắc mặt Hi Thần bỗng thay đổi, lời nói bóng gió này, cũng quá lộ liễu đấy nhỉ, vừa định lạnh lùng cười phản bác lại, một giọng nói đã cướp lời: “Nói như vậy, thì anh đang tự khoác lác răng mình là người lương thiện?” Trầm Tu Cẩn lặng lẽ nhìn sang, tuy trên mặt anh không biểu lộ sự chế nhạo, nhưng trong câu nói ấy lại ẩn chứa sự mỉa mai: “Người lương thiện, sẽ làm những chuyện đầu trộm đuôi cướp ấy sao?”
Anh nói: “Lục Minh Sơ, nếu anh lương thiện, thì cũng chỉ là giả vờ lương thiện mà thôi”
Ánh mắt Lục Minh Sơ bỗng đẳng đăng sát khí, liếc Trâm Tu Cẩn: “Trầm Tu Gẩn, đã trồi qua nhiều năm, anh vẫn không thay đổi chút nào! Anh biết; tại sao anh lại rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay không?”
Lục Minh Sơ lạnh lùng cười: “Bởi vì anh ích kỷ!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!