Từ khẩu khí đến thái độ và biểu tình trên mặt Lục Châu…
Tuy hắn còn chưa ra tay nhưng Đinh Phồn Thu đã có thể kết luận, đây đích thực là chủ nhân chân chính của Ma Thiên Các, lão ma đầu Cơ Thiên Đạo!!
Là ma đạo tổ sư gia, dưới trướng có cửu đại ma đầu tung hoành thiên hạ!
Hiện nay trong tu hành giới, người có thể nhàn nhã thoải mái đứng trong vu thuật đại trận khổng lồ thế này, ngoài Cơ Thiên Đạo ra thì còn có thể là ai?
Hai tên đệ tử của Đinh Phồn Thu nghẹn họng nhìn trân trối, toàn thân ngây ra như phỗng!
Bọn hắn bị doạ đến mức toàn thân phát run không biết nên làm gì.
Trần Trúc nghe được ba câu hỏi này liền chau mày.
Hình như hắn đang chờ đợi mệnh lệnh của người ngồi trên phi liễn.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, một tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Vu thuật đại trận đã hình thành!
Đám binh lính đứng ngoài vu thuật đại trận tay lăm lăm trường mâu, chuẩn bị sẵn sàng xung trận.
Nhóm tu hành giả tựa như ruồi bọ đang chực chờ xông tới.
Tình cảnh tất thắng như vậy… rốt cuộc chủ nhân hắn còn đang cân nhắc chuyện gì?
Leng keng leng keng!
Tiếng chuông reo vang.
Lông mày Trần Trúc giãn ra.
Hắn nở nụ cười bình thản nhưng đầy ẩn ý.
“Rất xin lỗi… một kẻ sắp chết, biết mấy chuyện này cũng không có ý nghĩa gì.”
Biểu tình trên mặt Trần Trúc trở nên lạnh lùng. Hắn chưa từng gặp được kẻ dùng thái độ này để nói chuyện với hắn.
Tử vong chính là kết cục tốt nhất dành cho kẻ đó!
Tiễn đã bắn ra không thể hồi đầu.
Vù ——
Cung tiễn kéo ra, ngưng khí thành cương, ngưng cương thành mũi tên.
“Trước khi chết ngươi còn có di ngôn gì không?” Tay phải Trần Trúc xuất hiện mấy đạo mũi tên bằng cương khí, ánh mắt lăng lệ.
Thần xạ thủ Nguyên Thần cảnh rất thuần thục phương pháp ngưng khí thành cương. Loại thần xạ thủ thế này hoàn toàn có thể được xưng tụng là cường giả một phương!
Không hổ danh tam đại thần xạ thủ của Thần Đô!
Chỉ từ chiêu này đã có thể nhìn ra, hắn còn cường đại hơn cả Lý Khánh, một trong tứ đại hắc kỵ!
Thấy biểu tình của Lục Châu vẫn đạm mạc không đáp, cung tiễn trong tay hắn lại phát ra tiếng cộng hưởng nguyên khí ngày càng lớn.
Cũng chính lúc đó.
Lục Châu khẽ lắc đầu, hừ nhẹ. “Kẻ ngu xuẩn phải trả giá thật đắt.”
Trong lòng bàn tay hắn đột nhiên xuất hiện năm tấm thẻ đạo cụ!
Không sai, chính là năm tấm chứ không phải một tấm!
Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn đã dùng ý niệm để mua bổ sung thêm bốn tấm thẻ!
Lục Châu nhẹ nhàng phất tay áo!
Trong lòng bàn tay xuất hiện năm vòng xoáy phát ra ánh sáng màu lam nhạt!
Xoay tròn theo hướng ngược chiều kim đồng hồ.
Hắn khẽ phất tay áo.
Năm vòng xoáy kia loé sáng rồi bay ra ngoài.
Vù vù vù… Mũi tên cương khí của Trần Trúc rời khỏi dây cung bắn tới.
Phốc phốc phốc…
Bị vòng xoáy thôn phệ toàn bộ!
Vòng xoáy ngược chiều kim đồng hồ được mê vụ màu tím nhạt của vu thuật đại trận phụ trợ, trở nên chói lọi dị thường.
Tựa như năm chiếc vòng nối đuôi nhau bắn về phía trước!
“Đây là…” Trần Trúc cau mày!
Kim quang vờn quanh!
Cấp tốc xoay tròn!
Đây là Đạo ấn.
Đạo ấn vừa xuất hiện, tất cả màu sắc khác đều trở nên ảm đạm!
Nguy hiểm tột cùng!
Trần Trúc kinh hô một tiếng, không khỏi lui lại.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy loại thủ đoạn như thế này!
Chính trong khoảnh khắc hắn đang ngây người.
Năm đạo vòng xoáy kia đột nhiên khuếch tán rồi biến lớn lên, kim quang lóng lánh!
Cái này chồng lên cái kia, từ nhỏ đến lớn, trông như vô số vòng tròn thái cực kim quang tạo thành.
“Pháp ấn Đạo môn!”
“Sao có thể như vậy?”
Trần Trúc không kịp lui lại, hai mắt tràn đầy kinh ngạc, hắn thuận thế kéo dây cung, bắn ra ba mũi tên cương khí.
Vù vù vù!
Liên tục ba lần, vù vù vù!
Thái Cực Kim Quang Ấn không mảy may bị ảnh hưởng, trực tiếp hấp thụ hết các mũi tên nguyên khí.
Con ngươi Trần Trúc trừng to, hắn bối rối và sợ hãi, cung tiễn trong tay rung động!
Vô số mũi tên bắn ra như vũ bão!
Nhưng mà…
Thái Cực Kim Quang Ấn đã bao bọc lấy toàn bộ thân thể hắn.
Ký hiệu đặc thù của kim quang bay múa đầy trời, phủ kín toàn trường!
Những mũi tên kia không gây ra một chút tác dụng nào!
Trần Trúc đứng cách quá gần, không cách nào trốn thoát!
Sao lại có pháp ấn to lớn đến vậy?
Pháp ấn Đạo môn có to như vậy sao?
Từng đạo kim quang chồng chất tạo thành một khối cầu đường kính một trượng.
ẦM!
Khối cầu vỡ ra, kim quang cũng tiêu tán theo gió.
Tất cả lại trở nên yên tĩnh, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Nơi đó rỗng tuếch, không còn lại một chút dấu vết.
Bốn đạo Thái Cực Kim Quang Ấn còn lại bay về phía chân trời!
Bốn nữ tử đang khiêng phi liễn màu đỏ rực sững sờ mất một lát mới ý thức được chuyện đang xảy ra.
Bọn họ nhướng mày, trầm giọng nói: “Lá gan không nhỏ!”
Bốn người đồng thời kết ấn thủ thế, nghênh đón bốn đạo kim quang kia.
Trần Trúc, kẻ đứng gần những vòng kim quang nhất nay đã hoá thành tro bụi ——
Lấy chỗ Trần Trúc từng đứng làm trung tâm, chung quanh trong bán kính mười thước đều là ký hiệu của Thái Cực Kim Quang.
Cạm bẫy vu thuật dưới chân cũng bị kim quang che lại, trở nên ảm đạm thất sắc.
Ánh mắt Đinh Phồn Thu đờ đẫn ——
Trong tu hành giới, có thể sử dụng pháp ấn Đạo môn cao minh đến vậy ít nhất cũng phải có tu vi Nguyên Thần cảnh thất diệp kim liên. Mà nơi đây còn có vu thuật đại trận, phải dồn lực để chống cự sự ăn mòn và trói buộc của vu thuật…
Điều này cho thấy, đệ nhất cường giả trong truyền thuyết tung hoành thiên hạ này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào.
So với cương ấn khổng lồ này…
Pháp ấn Đạo môn vừa rồi Đinh Phồn Thu thi triển trở nên nhỏ bé như sâu kiến, không có chút ý nghĩa gì, hoàn toàn không thể đem ra so sánh.
Đinh Phồn Thu tu hành một đời cũng chưa từng nhìn thấy pháp ấn Đạo môn nào kinh người đến vậy.
Có thể vận dụng pháp ấn Đạo môn tới tình trạng này… chỉ có thể là Đạo môn đại sư!
Pháp ấn tinh diệu như thế…
Vậy mà hắn còn mưu toan giả mạo.
Quá buồn cười!
Trên bầu trời, bốn vị nữ tu ánh mắt kiên định, trên mặt vẫn lộ vẻ bình tĩnh.
Bọn họ tràn đầy tự tin, muốn đánh tan Thái Cực Kim Quang Ấn.
Đáng tiếc…
Cương khí của bọn họ đánh vào những pháp ấn mênh mông như biển kia, tạo thành một tia gợn sóng nhỏ rồi biến mất không còn chút tác dụng gì.
“Đạo môn đại sư?”
Một người chỉ kịp kinh hô lên trước khi từng đạo thái cực kim quang sáng rực đánh thẳng vào mặt.
Ầm!
Vù vù vù!
Bốn đạo Thái Cực Kim Quang Ấn đánh vào người bốn nữ tử, sau đó nở rộ như pháo hoa rực sáng trên bầu trời rồi biến mất.
Những tia sáng chói lọi vụt tắt, hoá thành làn khói bay theo cơn gió.
“. . .”
“. . .”
Tất cả mọi người có mặt ở đây tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này đều lộ ra thần sắc không thể tin nổi.
[Ting — đánh giết 3 tên Nguyên Thần cảnh, 2 tên Thần Đình cảnh, thu hoạch được 3.700 điểm công đức.]
Cũng may không bị lỗ.
Hắn thầm tính nhẩm, một mình tên Trần Trúc đã mang lại cho hắn 1.500 điểm thưởng.
Có điều… vừa rồi hắn dùng ý niệm mua thẻ đạo cụ hết 2.000 điểm công đức, xem như cũng không lời nhiều.
Lục Châu khẽ lắc đầu, tay vuốt râu nhìn xa xăm.
Lão phu không muốn động thủ.
Nhưng ——
Thần xạ thủ Nguyên Thần cảnh như Trần Trúc thông thường có thể bắn ra ba mũi tên một lúc. Thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng của hắn không ngăn được bao nhiêu lần, đến lúc đó lại phải xài tới thẻ Miễn Dịch Sát Thương. Lãng phí như vậy, chẳng bằng ra tay cho gọn gàng một chút.
Hơn nữa, Đại Viêm thiên hạ sao có thể để cho dị tộc tung hoành.
Bạch Dân không giống với Tam Trang. Bạch Dân là do Nhân tộc từ từ phân hoá mà thành, đã sinh tồn cùng Nhân tộc suốt mấy ngàn năm và cắm rễ trên mảnh đất này, là chủng tộc bản địa điển hình. Còn Tam Trang từ trước đến nay vốn là dị tộc.
Hoàng đế ơi Hoàng đế, ngươi chưởng quản hoàng cung kiểu gì mà lại để dị tộc trà trộn vào như thế?
Nếu có thể mọc ra thêm vài tên dị tộc cho hắn đánh giết thì tốt biết bao nhiêu.
Đáng tiếc, cao thủ như thế sao có thể muốn có là có.
Không biết tại vì sao, sau khi Trần Trúc bị giết, vu thuật đại trận chung quanh dần dần bị suy yếu.
Trên bầu trời, phi liễn màu đỏ rực không còn người khiêng lập tức rơi xuống.
Đám binh lính đứng phía dưới loạn thành một đoàn, vội vàng né tránh.
Trong lòng đám binh lính vô cùng bối rối… cao thủ đến từ trong cung cứ như vậy đã bị người ta giết chết rồi sao?
Chuyện này cứ hệt như một giấc mơ, không thể tin nổi!
Lục Châu không chớp mắt nhìn toà phi liễn…
Có thể khiến cho người mạnh nhất trong tam đại thần xạ thủ chịu làm thuộc hạ thì chủ nhân của hắn sao có thể là kẻ yếu?
Ầm ——
Phi liễn đỏ chạm đất, vỡ tan thành từng mảnh!
Bụi mù bay tung toé!
Sau khi vu thuật đại trận suy yếu đi, tầm nhìn của mọi người cũng đã được khôi phục.
Ánh mắt bọn hắn đều tập trung nhìn về phía phi liễn vỡ tan dưới đất kia.