Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Trong lòng Lục Châu khẽ động.

Cái Hệ thống này toàn làm hắn bất ngờ.

Cũng may bây giờ thân thể hắn già cỗi, da nhăn mặt mốc, không có biểu cảm gì nên chẳng ai nhận ra cảm xúc của hắn.

Chu Kỷ Phong nghe vậy lập tức gào to:

“Ngươi nói bậy! Lão ma đầu ngươi đừng hòng châm ngòi ly gián! Ai mà chẳng biết thất đệ tử Tư Vô Nhai của Kim Đình Sơn là một tên tiểu nhân hèn hạ giỏi về tâm kế. Đáng tiếc loại thủ đoạn ti tiện này chẳng có tác dụng gì với ta đâu!”

Lục Châu lắc đầu nói: “Đúng là thanh niên máu nóng dồn lên não… Đã như vậy bản toạ sẽ kể lại toàn bộ sự tình cho ngươi nghe. Năm đó khi bản toạ đến Ích Châu đã nghỉ chân ở Khương gia, ngay lúc thiếu phu nhân của Khương gia lâm bồn. Bản toạ thấy đứa nhỏ mới sinh của Khương gia căn cốt kỳ lạ, thiên phú kỳ giai nên có ý định muốn thu làm đồ đệ. Bản toạ cho vợ chồng Khương gia ba ngày để cân nhắc. Không cần biết bọn họ có đồng ý hay không, sau ba ngày bản toạ đều sẽ đưa đứa nhỏ kia đi… Thế nhưng qua hôm sau, cả nhà Khương gia đều bị tru diệt.”

“Khi bản toạ đến Khương gia thì đã trễ… Khắp tu chân giới đều cho rằng bản toạ giết sạch cả nhà Khương gia. Bản toạ cả đời giết người vô số, có thêm một vụ cũng không nhiều, bớt đi một vụ cũng không ít. Phe chính đạo trong thiên hạ đều tưởng đây là việc làm của bản toạ… nhưng chẳng ai biết việc đó thật ra là do Lạc Trường Phong gây ra.”

“Dối trá… ngươi cứ tiếp tục nói dối đi.”

Lục Châu biết hắn sẽ không tin tưởng.

Thế là hắn ra đòn quyết định:

“Trên vai ngươi có một cái bớt. Khi ngươi vừa mới sinh, thể nội có tính hàn, chính bản toạ đã ra tay giúp ngươi, đó cũng là lý do trong cơ thể ngươi luôn có một đạo tà khí. Ngươi vốn họ Khương, đứa nhỏ của Khương gia chính là ngươi…”

Chu Kỷ Phong giật mình.

Chuyện hắn có vết bớt rất ít người biết.

Sao lão ma đầu này lại biết được?

“Bản toạ thấy ngươi tuổi còn quá nhỏ, nếu nói toàn bộ sự thật cho ngươi biết, chỉ sợ ngươi sẽ không thể chịu nổi áp lực… Thôi được rồi, ngươi đi đi.”

Lấy lùi làm tiến là cách đơn giản nhất để gợi lên sự tò mò của người khác.

Quả nhiên.

Chu Kỷ Phong tuy không tin nhưng vẫn nói: “Ta vốn chẳng tin lời của ngươi.. nên chẳng sợ áp lực gì cả. Lão ma đầu, ngươi là kẻ giết người không chớp mắt, không cần phải chơi chiêu với ta như vậy.”

“Ngươi mà còn dám chửi bới sư phụ ta, có tin ta chém chết ngươi ngay bây giờ không?” Tiểu Diên Nhi nâng tay lên.

Chu Kỷ Phong: “…”

Hắn đột nhiên cảm thấy lão ma đầu không hề đáng sợ như trong tưởng tượng, nhưng tiểu cô nương này lại rất doạ người.

Người tốt bị lấn lướt, ngựa tốt bị người cưỡi. Lục Châu đột nhiên cảm giác được, đối phó với loại thanh niên như thế này không thể quá mức tốt bụng hiền hoà.

Lục Châu cười ha ha nói:

“Sư phụ Lạc Trường Phong của ngươi diệt Khương gia, làm nhục mẫu thân ngươi rồi mang ngươi đi… Ba mươi năm trước Lạc Trường Phong đột phá Nguyên Thần cảnh, cảnh giới này chia thành ba đại cảnh giới là Đạo nguyên, Hỗn nguyên và Hợp đạo. Trong đó cảnh giới Hợp đạo có một cách để đột phá…”

Lời còn chưa nói hết.

Tiểu Diên Nhi đứng một bên đã cười nói xen vào: “Sư phụ, cái này con cũng biết… Cảnh giới Hợp đạo có thể dùng tu vi cường đại của mình để thôn phệ tu vi tinh nguyên của người khác, hợp hai thành một, nên mới gọi là Hợp đạo. Sư phụ, con nói có đúng không?”

Lục Châu không thèm trả lời nàng.

Tiểu Diên Nhi lập tức ngoan ngoãn cúi đầu, không dám nói thêm lời nào.

Chu Kỷ Phong chau mày, không nhịn được lắc đầu.

Lục Châu lại nói tiếp.

“Toàn bộ Thiên Kiếm Môn cũng chỉ có ngươi tu hành cùng một đại đạo với Lạc Trường Phong… Ngươi vẫn còn cho rằng Lạc Trường Phong không có vấn đề?”

Những thứ còn lại cũng không cần nói nữa.

Lời này tuy không thể khiến Chu Kỷ Phong lập tức thay đổi hay tin tưởng.

Nhưng ít nhất cũng sẽ khiến hắn nghi ngờ.

“Bản toạ biết ngươi không tin… Sau khi trở về ngươi hãy hỏi lại sư gia của mình. Tiểu Diên Nhi, tiễn hắn rời đi.” Lục Châu thản nhiên nói.



“Sư phụ, để hắn đi như vậy sao? Hắn đánh lén người mà?” Tiểu Diên Nhi dẩu môi.

“Làm càn.”

Tiểu Diên Nhi bất đắc dĩ đành khẽ dậm chân.

Nàng hừ một tiếng nói với Chu Kỷ Phong: “Đồ con lợn! Sư phụ ta có cần phải nói dối để lừa ngươi không? Người trực tiếp giết ngươi chẳng tốt hơn sao? Đồ não lợn!”

Chu Kỷ Phong: “…”

Bây giờ hắn chỉ còn như một đống bột nhão.

Trong lòng hắn vẫn cứ lặp đi lặp lại câu ‘ta không tin’, ‘ta không tin’.

-------------

Sau khi Tiểu Diên Nhi đưa Chu Kỷ Phong rời núi.

Lục Châu nhìn xem thông tin của nhiệm vụ. Hắn cũng biết nhiệm vụ này không thể lập tức mà hoàn thành được.

Nhưng đây cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Trừ khi Chu Kỷ Phong là một kẻ ngu, nếu hắn có một chút đầu óc thì sẽ đi điều tra thực hư.

“Sư phụ… Tại sao người lại không giết hắn?” Tiểu Diên Nhi vừa trở lại Ma Thiên Các đã hỏi.

Lục Châu lắc đầu.

Sát khí của nha đầu này quá nặng.

Nàng giống với các sư huynh sư tỷ của mình, đều bị Cơ Thiên Đạo ảnh hưởng.

Lục Châu đứng dậy, chắp tay sau lưng nói: “Giết người không phải là phương thức duy nhất để giải quyết vấn đề.”

“Nhưng sư phụ vừa sai con xuống núi giết chết không ít tu hành giả phe chính đạo mà… Bọn hắn dám rình rập Kim Đình Sơn, nên giết!” Tiểu Diên Nhi thở phì phò nói.

Lục Châu cạn lời. Hắn cốc đầu nàng một cái. “Đừng có giảo biện.”

“Ui.”

“Vi sư có nói không được giết người sao? Giết người không phải là phương thức duy nhất để giải quyết vấn đề, nhưng nó vĩnh viễn là một trong những phương thức đó!”

Tiểu Diên Nhi mơ mơ hồ hồ, “ồ” một tiếng.

[Ting — đồ đệ của ký chủ đang làm việc ác, sắp khấu trừ điểm công đức tương ứng.]

[Ting — đồ đệ của ký chủ đang làm việc ác, sắp khấu trừ điểm công đức tương ứng.]

Đờ mờ!

Điểm công đức cũng có thể bị trừ?

Dù Lục Châu muốn tỏ ra vững vàng như con chó già thì lúc này đây cũng suýt nữa lật bàn chửi ầm lên.

Cái quái gì thế, còn có chiêu này.

“Gọi sư huynh sư tỷ con tới đây.”

“Đồ nhi đi ngay ạ.”

Lục Châu cau mày nói: “Hệ thống, ta chỉ có bấy nhiêu điểm công đức mà ngươi cũng nỡ trừ?”

Hệ thống vẫn không đáp lại hắn.

Điều này có nghĩa là, công đức có thể thu hoạch nhờ đồ đệ làm việc tốt, cũng có thể bị khấu trừ khi bọn hắn làm chuyện ác.

Nhưng mà… làm chuyện gì mới gọi là ác đây?



Không bao lâu sau.

Tiểu Diên Nhi dẫn đầu bước vào, theo sau là ba tên ác đồ Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt cúi đầu đi vào Ma Thiên Các như không có việc gì.

Ba người đồng thời hành lễ.

“Sư phụ!”

“Nói đi, vừa rồi các ngươi đã làm gì?” Vẻ mặt Lục Châu không thay đổi.

“Dạ? Sư phụ… Đồ nhi nghe lời người, vẫn luôn tuần tra ở khu vực phụ cận Kim Đình Sơn, chẳng làm gì cả ạ!” Minh Thế Nhân tỏ ra vô tội nói.

Lục Châu thản nhiên đáp.

“Các ngươi hẳn phải hiểu rõ tính tình của vi sư. Vi sư ghét nhất là nói láo.”

Ba người nghe vậy, sắc mặt đồng thời biến hoá.

Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân vội vàng nói: “Ở chân núi phía Nam có xuất hiện mấy tên thợ săn… Kim Đình Sơn là nơi nào, sao có thể để bọn hắn đi săn được chứ.”

“Ngươi ra tay rồi?”

“Đồ nhi… đồ nhi biết sai! Lẽ ra đồ nhi nên giết sạch bọn chúng mới đúng!” Minh Thế Nhân vội nói.

Lục Châu: “…”

“Kim Đình Sơn danh chấn cả giới tu hành, thế mà mấy tên thợ săn lại không biết. Có khi chúng là do bọn danh môn chính đạo phái tới làm gian tế cũng nên. Sư phụ, để đồ nhi đi giết sạch bọn này!”

Minh Thế Nhân xoay người định đi.

Lục Châu đen mặt.

“Đứng lại.”

“A?”

“Bình chướng của Kim Đình Sơn chưa khôi phục, có người đi nhầm cũng là chuyện bình thường. Đuổi họ ra xa là được, nếu phát hiện có người cố ý gây rối thì ngươi ra tay cũng không muộn.” Lục Châu nói.

Bọn Minh Thế Nhân ba mặt nhìn nhau, thầm nghĩ, như thế này đâu phải là sáo lộ của sư phụ. Bình thường hẳn phải là ‘giết cả nhà bọn hắn’ mới đúng chứ!

“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”

Độ trung thành của ba người là 68%, 62%, 65%.

Sau đó ba người cùng nhau rời đi.

Ra khỏi Ma Thiên Các, áp lực trên người bọn hắn cũng biến mất.

Ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt vừa vuốt tóc vừa nhẹ nhàng cười nói: “Sư phụ đột nhiên trở nên ôn nhu, ta thấy không quen. Sư huynh… các huynh có thấy sư phụ trở nên khác trước rồi không?”

Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân tự xưng là người giỏi phân tích sự việc, hắn vuốt cằm nói: “Đừng hoảng hốt, cũng đừng suy nghĩ lung tung. Ta ngã một lần đã khôn hơn một chút… có lẽ là sư phụ đang chơi thử sáo lộ mới.”

“Đúng vậy, chúng ta cứ phục tùng mệnh lệnh của người là được, đừng nghĩ mấy chuyện khác.” Đoan Mộc Sinh không thèm để ý, chỉ trực chỉ xuống dưới núi.

Không lâu sau…

Lục Châu đang nghỉ ngơi trong Ma Thiên Các bỗng nghe tiếng Hệ thống nhắc nhở.

[Cứu vớt mười lăm sinh mệnh vô tội, ban thưởng 150 điểm công đức.]

[Thu hoạch được mười bốn người quỳ bái, ban thưởng 14 điểm công đức. Thu hoạch được một người thành kính quỳ bái, ban thưởng 10 điểm công đức.]

[Nhắc nhở: thành kính quỳ bái thu hoạch được gấp mười lần điểm thưởng, quỳ bái thông thường không được tăng thêm.]

Lục Châu lập tức mở hai mắt ra.

“Còn có trò này? Sao không sớm nói chứ?”

Công đức, công đức, được người ta quỳ bái là được công đức.
Advertisement
';
Advertisement