Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Tiểu Diên Nhi cười nói: “Lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ.”  

             Nói xong câu này, nàng quay sang hừ tên trung niên nam tử đứng bên người Hoa Vô Đạo, khiến hắn sợ hãi lui lại hai bước.  

             Hoa Vô Đạo không nhìn nàng, chỉ liếc mắt răn dạy tên đệ tử: “Phế vật, mặt mũi của vi sư đều bị ngươi làm mất hết.”  

             Trung niên nam tử hổ thẹn đỏ cả mặt.  

             Lục Châu vuốt râu nói: “Can đảm lắm.”  

             Hoa Vô Đạo chắp tay: “Ta một lòng hướng đạo, si mê tu hành, phân tranh giữa chính đạo và ma đạo không liên quan gì đến ta.”  

             Minh Thế Nhân cười nói: “Nói thật là dễ nghe, nhưng ngươi vẫn là trưởng lão Vân Tông…”  

             Hoa Vô Đạo khoát tay: “Từ khi quyết định đến Ma Thiên Các, ta đã từ chức trưởng lão.”  

             Đám người khẽ giật mình.  

             Thế nhân đều rất coi trọng thanh danh và quyền thế.  

             Trong tam đại tông môn Vân Thiên La thì Vân Tông là tông môn cầm đầu, có biết bao nhiêu người ngấp nghé vị trí trưởng lão Vân Tông này, vậy mà hắn có thể từ bỏ nó đơn giản như vậy.  

             Trên mặt Hoa Vô Đạo lộ vẻ thản nhiên. “Tuổi ta đã cao, rồi cũng sẽ trở về với cát bụi. Hôm nay đến Ma Thiên Các, ta không có cầu mong gì khác, chỉ muốn giải được tâm kết năm xưa.”  

             “Tâm kết năm xưa?” Tiểu Diên Nhi xoắn xoắn tóc, nghi ngờ hỏi lại.  

             Hoa Vô Đạo chậm rãi nói: “Hai mươi năm trước ta từng bại trong tay Cơ huynh. Từ đó về sau tu vi không thể tiến thêm một bước nào nữa. Việc này đã trở thành trò cười cho Vân Thiên La tam tông, thậm chí là của toàn bộ tu hành giới. Đây chính là tâm kết trong lòng ta.”  

             “Tâm kết trong lòng ngươi thì liên quan quái gì đến sư phụ ta?” Minh Thế Nhân liếc mắt nói.  

             “Nguyên do từ Cơ huynh mà ra, đương nhiên phải nhờ Cơ huynh kết thúc… Hai mươi năm qua ta vẫn luôn nghĩ đến mấy chiêu lúc đó Cơ huynh dùng để đánh bại ta…” Hoa Vô Đạo nói.  

             “Đánh rắm!” Minh Thế Nhân mắng, “Ngươi mà cũng dám gọi sư phụ ta là Cơ huynh? Hơn nữa, hai mươi năm nay tu vi của ngươi không tiến thêm bước nào còn đến Ma Thiên Các để bị ăn đánh hay sao?”  

             Hoa Vô Đạo sững sờ.  

             Nơi này là Ma Thiên Các, là nơi thế nhân sợ hãi nhất.  

             Người hắn đang đối mặt là đệ nhất ma đầu vang danh thiên hạ.  

             Xưng hô Cơ huynh quả thật có chút không ổn.  

             “Là ta thất lễ.” Hoa Vô Đạo thẳng thắn nói.  

             Lục Châu vuốt râu. “Đồ nhi này của bản toạ từ trước tới giờ đều không có quy củ… Nhưng lời hắn nói cũng là suy nghĩ trong lòng bản toạ.”  

             Minh Thế Nhân nghe vậy, trong lòng mừng thầm, trên mặt càng biểu hiện ra vẻ “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”.  

             Hoa Vô Đạo không thèm để ý đến thái độ của Minh Thế Nhân, chỉ nói: “Ta đến Ma Thiên Các chỉ có một mục đích… đó là giải khai tâm kết. Hai mươi năm trước ta không phải đối thủ, thì hai mươi năm sau ta cũng tự nhận mình không phải đối thủ.”  

             “Thua cũng đã thua… Tu vi của ngươi dậm chân tại chỗ, ngươi có khúc mắc trong lòng thì có liên can gì đến bản toạ? Ngươi xem Ma Thiên Các là Bồ Tát cứu nhân độ thế?” Lục Châu vuốt râu trầm giọng hỏi.  

             Những lời này khiến Hoa Vô Đạo á khẩu không trả lời được.  

             Minh Thế Nhân lại nói lần nữa: “Chính ngươi tài nghệ không bằng người thì đừng có trách người khác, cho dù ngươi ghi hận Ma Thiên Các thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”  

             Lúc này, trung niên nam tử vốn chưa hề mở miệng nói câu nào đột nhiên không phục nói: “Sư phụ ta thành tâm đến đây, các ngươi vũ nhục sư phụ ta như vậy đúng là khinh người quá đáng.”  

             “Nói thật lại bảo là ức hiếp người? Ha ha…” Minh Thế Nhân cười to.  

             “Ngươi…”  

             “Im miệng!”  

             Hoa Vô Đạo quát trung niên nam tử. “Mặt mũi vi sư đều bị ngươi làm mất hết! Lui ra!”  

             Trung niên nam tử vốn còn đang không phục, sau khi bị Hoa Vô Đạo răn dạy lại trở nên ngoan ngoãn lui ra sau, không dám nói thêm lời nào nữa.  

             Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Nghiệt đồ vô lễ, mong các vị rộng lòng tha thứ.”  

             “Đừng nói mấy lời vô ích nữa, mau nói chính sự.” Minh Thế Nhân thúc giục.  

             Hoa Vô Đạo mở miệng:  

             “Vẫn là câu nói cũ, ta đến Ma Thiên Các chỉ có một mục đích… chính là để giải khai tâm kết đã lâu. Ta chỉ cần ba chiêu… ba chiêu thôi là đủ.”  

             Lục Châu minh bạch.  

             Hắn gật đầu, vuốt râu nói: “Là ba chiêu của hai mươi năm trước?”  

             Nói thật, dù cho trong não hải Lục Châu không có một phần ký ức bị thiếu thì hắn cũng nhớ không rõ chuyện này.  

             Mấy năm nay số lượng đối thủ mà hắn đánh bại nhiều vô số kể, có thể nhớ ra tên của Hoa Vô Đạo đã là coi trọng lão ta rồi, làm sao nhớ rõ mình đã đánh lão bằng ba chiêu nào?  

             “Năm đó ta tu luyện cương khí hộ thể mạnh nhất của Đạo môn nhưng không chống lại được Cơ huynh… Hai mươi năm qua ta khổ tâm nghiên cứu, không ngừng rèn luyện cải tiến. Cơ huynh có thể sử dụng bất kỳ chiêu số nào, ta chỉ phòng thủ chứ không hề tấn công! Nếu ta có thể bảo vệ tốt bản thân… vậy tâm kết sẽ được giải. Nếu ta không phòng thủ được, ta sẽ tự phế tu vi, từ nay về sau mai danh ẩn tích!” Hoa Vô Đạo rất phóng khoáng nói.  

             Nói xong lời này.  

             Minh Thế Nhân đột nhiên cười ha hả nói: “Ngươi đúng là không biết xấu hổ! Suốt hai mươi năm trời nghiên cứu công pháp mai rùa, sau đó chạy tới bảo sư phụ ta đánh ngươi đi! Còn luôn miệng nói chỉ cần bị đánh sẽ được giải khai tâm kết!!! Nói thật nha… ngươi là người không biết xấu hổ nhất mà ta từng gặp trên đời!”  

             “. . .”  

             Trung niên nam tử tức giận vô cùng, vừa định nói chuyện đã bị Hoa Vô Đạo ngăn lại.  

             Không thể không nói, lời này của Minh Thế Nhân rất có đạo lý.  

             Hoa Vô Đạo cũng biết yêu cầu này của mình quá mức vô lý. Trên đời này làm gì có ai bỏ ra hai mươi năm chuyên môn nghiên cứu công pháp phòng ngự, sau đó lại chạy đến trước mặt đối thủ bảo người ta đánh mình?  

             “Hoa Vô Đạo, ngươi thật không biết xấu hổ… Hay là ngươi cũng cho ta thời gian mười năm, ta sẽ chỉ nghiên cứu chiêu phòng ngự này của ngươi, mười năm sau nếu ta không đâm chết ngươi thì ta sẽ tự đọc ngược tên mình!” Đoan Mộc Sinh huơ Bá Vương Thương trong tay.  

             Dưới lực tác động của nguyên khí, Bá Vương Thương rung động không ngừng, lộ ra uy lực thiên giai!  

             Hoa Vô Đạo nhướng mày, lời này của Đoan Mộc Sinh khiến hắn nghẹn không thở nổi.  

             “Ngươi nghiên cứu hai mươi năm, vậy ta chỉ nghiên cứu mười năm thôi, à không, năm năm cũng được.” Đoan Mộc Sinh nói.  

             “. . .”  

             Trung niên nam tử không nhịn được nữa, quay sang nói với Hoa Vô Đạo: “Sư phụ, chúng ta vẫn nên quay về thì hơn… Không cần phải làm như vậy! Đồ nhi đã nói từ trước, Ma Thiên Các sao có thể để chúng ta vào mắt.”  

             “Câm miệng!” Hoa Vô Đạo trừng mắt nhìn đồ đệ.  

             Hắn bước lên một bước, quỳ một gối xuống rồi cung kính chắp tay nói: “Ta không cầu gì hơn… Ta tự biết mình không phải đối thủ của Cơ huynh, nhưng tâm kết này một ngày không giải, nhân sinh của ta vô cùng tiếc nuối. Khẩn cầu Cơ huynh chấm dứt tâm kết giúp ta!”  

             Thanh âm vang dội hữu lực.  

             Đám người hoàn toàn ngây ngốc.  

             Tới cửa Ma Thiên Các khiêu khích có không ít người, kéo cả quân đoàn tới vây công cũng đã vài lần, ngay cả đánh lén cũng không thiếu… Nhưng đây là lần đầu tiên có người đến đây quỳ xuống cầu xin được ăn đòn!  

             Đúng là làm trò cười cho thiên hạ, chuyện lạ đó đây!  

             Bên trong đại điện Ma Thiên Các hoàn toàn yên tĩnh.  

             Có thể khiến cho đường đường là trưởng lão Vân Tông phải chủ động quỳ xuống cầu xin là chuyện rất khó.  

             Nhưng ai mà ngờ được lại là cầu xin bị đánh?  

             “Thỉnh cầu Các chủ chỉ giáo!” Hoa Vô Đạo lại lần nữa cất cao giọng nói.  

             “Không có chỉ giáo gì hết, mau cút đi!” Tiểu Diên Nhi nhảy xuống mấy bậc thang đi về phía lão.  

             Nhưng mà…  

             Thanh âm Lục Châu đột ngột vang lên: “Hoa Vô Đạo, ngươi thật sự muốn giải khai tâm kết này?”  

             “Đương nhiên… Đây là tâm nguyện cả đời của ta. Hơn nữa ta càng hy vọng Các chủ sẽ toàn lực ứng phó.” Hoa Vô Đạo chân thành nói.  

             “Chính ma vốn không chung đường, ngươi cầu xin bản toạ như vậy… không sợ người trong thiên hạ chế nhạo sao?” Lục Châu lạnh nhạt nói.  

             “Đại Viêm thiên hạ vốn không phân chính ma… Chẳng qua có người muốn lợi dụng quấy phá nên mới phân ra chính đạo ma đạo mà thôi.” Hoa Vô Đạo lạnh nhạt đáp.  

             Lục Châu nhẹ nhàng gật đầu.  

             Sau đó hắn vuốt râu nói: “Đã như vậy, bản toạ sẽ ban cho ngươi cơ hội này.”  

             Hoa Vô Đạo vô cùng kinh hỉ, cung kính chắp tay nói: “Đa tạ Các chủ thành toàn.”  

             “Nhưng mà…”  

             Lục Châu thay đổi giọng điệu, trầm giọng nói: “Bản toạ phải nói trước vài điều.”

Advertisement
';
Advertisement