Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Ánh mắt Lục Châu từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Phạm Tu Văn.  

             Nghe thấy tiếng nói bên ngoài, Lục Châu bình tĩnh nhả ra hai tiếng: “Đáng tiếc.”  

             Sau đó xoay người rời đi.  

             Đại môn lại đóng kín một lần nữa, trong phòng trở nên đen kịt một màu.  

             Trong bóng tối giơ tay không thấy ngón, hai tròng mắt Phạm Tu Văn lại loé lên quang mang màu xanh nhạt…  

             Lục Châu vừa ra khỏi Bắc Các đã nhìn thấy Tiểu Diên Nhi vô cùng lo lắng đứng bên ngoài.  

             “Sư phụ, mau mau mau… Ngũ sư tỷ điên mất rồi!”  

             Lục Châu lắc đầu, sắc mặt thản nhiên nói: “Đừng kinh hoảng.”  

             Hai người một trước một sau đi về phía động diện bích hối lỗi ở hậu sơn.  

             Khi đến cửa động, Lục Châu thấy bên ngoài đã tụ tập không ít nữ tu Diễn Nguyệt Cung, ngay cả trưởng lão Hoa Vô Đạo cũng đứng gần đó quan sát.  

             Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh giống như hung thần đứng ngăn ngoài cửa động.  

             “Không ngờ thế gian này vẫn còn thuật pháp tà ác như vậy… đúng là vu thuật.” Hoa Vô Đạo cảm thán.  

             “Hoa trưởng lão… Ngươi có biện pháp giải cứu không?” Minh Thế Nhân hỏi.  

             Hoa Vô Đạo lắc đầu nói: “Người có thể cứu nàng ta e là chỉ có mình Các chủ.”  

             Hắn vừa nói xong.  

             Các nữ tu Diễn Nguyệt Cung đồng thời hạ mình hành lễ. “Các chủ.”  

             Hoa Vô Đạo vội vàng quay lại, khom người: “Các chủ.”  

             “Không cần đa lễ.”  

             Lục Châu phất phất ống tay áo rồi chắp tay bước vào trong động diện bích hối lỗi.  

             Chiêu Nguyệt giống như người điên đang chạy loạn bên trong động.  

             Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh phóng ra cương khí mềm mại áp vào vách động để tránh cho nàng tự làm hại mình. Nhưng trước khi bọn họ đến đây, Chiêu Nguyệt đã đập đầu vào vách động đến mức mặt mũi bầm dập, đầu tóc rối bời.  

             Đoá hoa sen màu đỏ ở giữa mi tâm Chiêu Nguyệt lại càng trở nên yêu diễm.  

             “Sư phụ, ngũ sư muội đang bị vu thuật khống chế, xin sư phụ mau chóng hạ thủ!”  

             “Chiêu Nguyệt sư muội tội không đáng chết, xin sư phụ khai ân!”  

             Lục Châu liếc nhìn bốn phía rồi nói: “Có tình cảnh như ngày hôm nay cũng là do nó gieo gió gặt bão.”  

             Nếu Chiêu Nguyệt chịu ngoan ngoãn ở lại Kim Đình Sơn thì sao có thể gặp phải sự tình như ngày hôm nay.  

             Hiện tại thần trí Chiêu Nguyệt đã không còn thanh tỉnh, vẻ mặt dữ tợn, nhìn thấy ai cũng điên khùng gào lên.  

             “Ta muốn giết ngươi!”  

             “Ta muốn giết ngươi!”  

             “Giết, giết ——”  

             Thậm chí nàng ta còn bổ nhào về phía Lục Châu.  

             Tuy Chiêu Nguyệt đã bị phong bế tu vi nhưng Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh sao dám để Chiêu Nguyệt làm như thế.  

             Hai người lập tức điều động nguyên khí ngăn Chiêu Nguyệt lại.  

             Hai sợi dây leo xuất hiện trói chặt nàng ta lại.  

             Minh Thế Nhân khom người nói: “Thần trí ngũ sư muội không còn minh mẫn, hồ ngôn loạn ngữ, không biết đã bị trúng vu thuật quỷ dị gì mà lại như thế. Đồ nhi đã hỏi Phan Trọng, Phan Trọng nói loại vu thuật này chỉ có thi thuật giả mới có thể giải khai, nếu không… Nhưng con quyết không tin, xin sư phụ xuất thủ!”  

             “Phan Trọng đâu rồi?”  

             “Hắn đến Tây Các tìm thư tịch có liên quan đến vu thuật rồi.” Một nữ tu đứng bên ngoài động đáp lời.  

             Hoa Vô Đạo nói: “Điều Phan Trọng nói cơ bản không sai. Vu thuật này vô cùng tà ác, có thể mê hoặc lòng người, còn có thể khống chế nàng ta thành khôi lỗi. Cũng may ý chí của Chiêu Nguyệt rất mạnh, lại thêm nội tình tu hành không tệ nên mới gắng gượng được đến bây giờ.”  

             Lục Châu nhíu mày.  

             Hắn nhìn vào đôi mắt vô hồn của Chiêu Nguyệt, thấy nàng đã hoàn toàn mất khống chế, bèn giơ tay lên nói: “Thật to gan!”  

             Nói rồi tung ra một chưởng đánh vào bả vai Chiêu Nguyệt.  

             Tu vi hiện tại của Lục Châu chỉ có Phạn Hải cảnh bát mạch, nhưng khi nguyên khí rung động mọi người cũng không hề hoài nghi, vì ai nấy cũng đều đang lo lắng cho Chiêu Nguyệt.  

             Lục Châu điều động nguyên khí đi vào trong kinh mạch Chiêu Nguyệt.  

             Kỳ kinh bát mạch của nàng ta đã bị lực lượng vu thuật khống chế hoàn toàn.  

             Khác với Minh Thế Nhân, toàn thân Chiêu Nguyệt đều là lực lượng vu thuật!  

             Hơn nữa, lực lượng đó lại ngay lập tức tấn công về phía nguyên khí của Lục Châu!  

             “Hử?”  

             Tu vi Phạn Hải cảnh bát mạch lúc này có vẻ vô cùng yếu ớt, nguyên khí vừa được điều động ban nãy đã bị lực lượng vu thuật thôn phệ toàn bộ.  

             Những vu thuật kia thậm chí còn đi theo kinh mạch chạy vào trong lòng bàn tay Lục Châu, ra sức ăn mòn.  

             Chiêu Nguyệt đột nhiên mở hai mắt ra, nở nụ cười quỷ dị. “Rốt cuộc cũng tìm được ngươi… lão già!”  

             “Phá!”  

             Lục Châu trầm giọng tung chưởng.  

             Không biết là vì ý niệm của hắn hay vì bản thân cảm giác được đang gặp nguy hiểm, trạng thái khi lĩnh hội Thiên thư đột nhiên xuất hiện.  

             Não hải thanh minh, nội tâm bình tĩnh!  

             Lực lượng phi phàm của Thiên thư như nghe theo lệnh hắn, nhanh chóng tập trung về phía lòng bàn tay.  

             Lòng bàn tay hắn bỗng lạnh băng như đang cầm một khối nước đá!  

             Ầm!  

             Chiêu Nguyệt bị bắn ngược ra ngoài!  

             Cương khí của Minh Thế Nhân ngăn ở phía sau để nàng ta không đâm vào vách đá.  

             Phốc ——  

             Chiêu Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi.  

             Cùng lúc đó, đoá hoa sen màu đỏ thắm trên trán nàng từ từ tiêu tán.  

             Chiêu Nguyệt rơi xuống đất, hai tay hai chân quỳ bò lên.  

             Nàng gian nan ngẩng đầu, trên khoé môi nở một nụ cười quỷ dị nói với Lục Châu. “Lão già, xem như ngươi lợi hại.”  

             Phịch!  

             Chiêu Nguyệt hoàn toàn bất tỉnh té sấp xuống đất.  

             Bên trong động trở nên vô cùng yên tĩnh.  

             Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh không biết có nên đỡ Chiêu Nguyệt dậy hay không, dù sao vừa rồi nàng nói hai câu đó chẳng khác nào đang nhục mạ sư phụ. Bọn họ rất lo lắng sư phụ lão nhân gia người lại vì thế mà tức giận.  

             Nhưng mà…  

             Lục Châu lạnh nhạt nói: “Đưa nó vào Nam Các tịnh dưỡng.”  

             “Vâng!”  

             Minh Thế Nhân vội vàng bước tới đỡ Chiêu Nguyệt dậy.  

             Đoá hoa sen trên trán Chiêu Nguyệt đã hoàn toàn biến mất, đồng thời nguyên khí trên người nàng đang tự động vận chuyển.  

             Minh Thế Nhân quá sức vui mừng, lập tức nói: “Sư phụ, vu thuật trên người Chiêu Nguyệt sư muội được giải rồi!”  

             Bên ngoài động trở nên xôn xao ồn ào.  

             Nhóm nữ tu lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.  

             Hoa Vô Đạo kinh ngạc nói: “Vu thuật tà ác như thế mà Các chủ cũng có thể giải khai! Đúng là làm ta được mở rộng tầm mắt!”  

             Từ đằng xa, Phan Trọng ôm một đống sách chạy tới.  

             Hắn vừa chạy vừa hét to: “Tìm được, tìm được rồi… những điển tịch có liên quan đến vu thuật đều ở đây cả!”  

             “. . .”  

             “Ủa… Xong luôn rồi hả?” Phan Trọng ngơ ngác nhìn.  

             Mọi người đều trợn trắng mắt.  

             Đợi ngươi đến chắc mặt trời cũng đã xuống núi rồi!  

             Chiêu Nguyệt được hai nữ tu đưa về Nam Các.  

             Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh bước đến bên cạnh Lục Châu.  

             “Sư phụ, vừa nãy có phải Chiêu Nguyệt sư muội đã bị người ta khống chế không?” Trong lòng Minh Thế Nhân vẫn còn sợ hãi.  

             “Thông qua vu thuật, điều khiển nhân tâm.”  

             Hoa Vô Đạo chậm rãi đi tới, chắp tay với Lục Châu.  

             Lục Châu lạnh nhạt hỏi: “Hoa trưởng lão có đề nghị gì?”  

             “Vu thuật trên người Chiêu Nguyệt đã giải, hẳn là trong một khoảng thời gian ngắn người này sẽ không có động tĩnh gì. Khi Các chủ giải vu thuật, thi thuật giả muốn giành lại khống chế nhưng đã bị phản phệ.”  

             Lục Châu vuốt râu. “Hoa trưởng lão, ngươi hiểu rõ người này?”  

             Hoa Vô Đạo thở dài một tiếng. “Chỉ là có nghe nói tới.”  

             “Bản toạ muốn biết, ngươi thà rằng ở lại đây cũng không nguyện ý khai ra nhị hoàng tử, thật sự chỉ là vì sự ổn định của thiên hạ Đại Viêm?” Ánh mắt Lục Châu nhìn thẳng vào Hoa Vô Đạo.  

             “Chuyện này…”  

             Sắc mặt Hoa Vô Đạo khẽ biến rồi lắc đầu nói: “Những điều này e là chỉ có Tông chủ và nhị hoàng tử biết thôi.”  

             Lục Châu nhìn hắn. “Vân Tông quả nhiên âm thầm cấu kết với hoàng thất.”  

             “. . .” Hoa Vô Đạo mặt mo đỏ ửng.  

             Lục Châu nói với Tiểu Diên Nhi: “Phi thư cho Giang Ái Kiếm, bản toạ sẽ cho hắn một thanh kiếm đủ tốt để hắn phải tự mình đến nhận.”  

             Giang Ái Kiếm?  

             Hoa Vô Đạo nghĩ ngợi, hắn có chút ấn tượng về người này. Đây là một kẻ giỏi về dùng kiếm, tuy vậy cũng chỉ là loại người cấp thấp trong tu hành giới, sao lại được Ma Thiên Các đặc biệt coi trọng như thế?

Advertisement
';
Advertisement