Trong đại điện Ma Thiên Các hoàn toàn yên lặng.
Lời nói của Lục Châu khiến mọi người cả kinh.
Cái loại người tham sống sợ chết, miệng lưỡi trơn tru, hành vi quái dị như hắn sao có thể là tam hoàng tử của Đại Viêm?
Từ trên xuống dưới nhìn hắn có chỗ nào giống người trong hoàng thất đâu!
Có phải mắt sư phụ mờ rồi không?
Các đồ đệ không tin tưởng, nhưng không ai dám nói ra miệng.
Giang Ái Kiếm ban đầu sửng sốt, sau đó nói: “Lão tiền bối nói đùa rồi… bộ dạng này của ta sao có thể là tam hoàng tử.”
Lục Châu cũng không mong đợi hắn sẽ trực tiếp thừa nhận, chỉ nhàn nhạt nói: “Nghiệt đồ Diệp Thiên Tâm của bản toạ mất năm năm mới có thể điều tra được hồ sơ vụ án trong cung, kẻ chủ mưu trong vụ án đó lại là bản toạ. Mà ngươi chỉ là một tán tu, sao có thể tra ra được?”
“Ta đã từng nói là ta có bằng hữu trong cung mà.” Giang Ái Kiếm nói.
“Loại bằng hữu gì có thể điều động được thế lực để tra ra sự tình cơ mật như thế?” Lần này người nói chuyện không phải Lục Châu mà là Hoa Vô Đạo đã bước vào đại điện.
“. . .”
Giang Ái Kiếm á khẩu không trả lời được.
Hoa Vô Đạo lại nói: “Hoa Vô Đạo tham kiến điện hạ.”
Hoa Vô Đạo vốn xuất thân từ Vân Tông, không bỏ được những thứ lễ nghi phiền phức của chính đạo.
Đối mặt với Hoa Vô Đạo đang hành lễ, Giang Ái Kiếm không biết sợi dây thần kinh nào bị chạm, lại bất giác đáp một câu: “Miễn lễ.”
Chợt ý thức được mình nói sai, hắn lập tức vỗ đùi. “Hiểu lầm, hiểu lầm… đều là hiểu… lầm… Thôi được rồi.”
Hoa Vô Đạo cung kính đứng thẳng người.
Lục Châu gật đầu nói: “Bản toạ còn nhiều thời gian, không sợ ngươi không thừa nhận.”
Giang Ái Kiếm thở dài nói: “Uổng cho ta cực cực khổ khổ truyền tin cho Ma Thiên Các… lão tiền bối người làm như thế, ta rất uỷ khuất đó!”
Minh Thế Nhân nói: “Bớt nói nhảm đi, ngươi đã là hoàng tử, vậy Ma Thiên Các thanh trừ chướng ngại cũng là đang thanh trừ chướng ngại của ngươi.”
Điều này đồng nghĩa với việc hắn lợi dụng Ma Thiên Các.
Trước giờ làm gì có ai có lá gan lớn như vậy?
Ngay cả Giáo chủ U Minh Giáo Vu Chính Hải khi trước lúc muốn mở rộng phạm vi thế lực cũng chưa từng dám lợi dụng Ma Thiên Các. Mà Giang Ái Kiếm hắn lại dám làm thế.
Giang Ái Kiếm liên tục xua tay: “Oan uổng, thật sự là oan uổng quá… Ta từng nói với lão tiền bối, ta rất chán ghét việc người trong cung lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt. Cho nên ta rời khỏi hoàng cung, rời khỏi những thị phi tranh chấp nơi đó. Cho dù lão tiền bối có thanh trừ bao nhiêu chướng ngại thì ta đã không thể nào quay trở lại thân phận hoàng tử được nữa rồi.”
Hoa Vô Đạo hỏi: “Điện hạ, vậy tại sao người vẫn giữ liên lạc với người trong cung?”
Nói đến đây.
Giang Ái Kiếm lại thở dài lần nữa. “Tuy ta là hoàng tử nhưng cũng có một số bạn tri kỷ. Nói ra không sợ mọi người cười, điều ta hướng đến là một cuộc sống của người bình thường. Nhưng trong Đại Viêm thiên hạ muốn được là chính mình khó khăn đến cỡ nào, ta không thể làm gì khác hơn là dùng tên giả Giang Ái Kiếm, trở thành một tên tán tu tự do tự tại.”
“Tam đại kiếm si đều có tu vi Nguyên Thần cảnh. Điện hạ là tán tu mà lại có tu vi như thế quả thực khiến người khác phải kính nể.” Hoa Vô Đạo cung kính nói.
“Đều là hư danh cả…” Giang Ái Kiếm nói.
“Nói hay lắm.” Lục Châu lạnh nhạt nói. “Nếu ngươi không có tư tâm, sao lại bán đứng hoàng huynh của mình?”
Giang Ái Kiếm giật mình.
Chủ mưu đứng sau vụ án ở Ngư Long thôn chính là nhị hoàng tử. Ngươi thân là tam hoàng tử lại không bảo vệ huynh đệ của mình, còn đâm một dao sau lưng, ngươi nói không có tư tâm thì ai tin?
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía hắn.
Cảnh tượng trước mắt không khác gì phạm nhân bị thẩm vấn trên công đường.
Mà Giang Ái Kiếm lại chính là tên phạm nhân đang bị thẩm vấn.
Hắn thở dài nói: “Trên đời này, bạc tình bạc nghĩa nhất chính là hoàng tử.”
Trong hoàng thất, ngoại trừ các lễ nghi quy củ thì cũng chỉ còn quyền thế địa vị, nào có thứ gọi là thân tình?
Lục Châu vuốt râu nói: “Quay về chủ đề chính… Ngươi có biết tại sao bản toạ muốn điều tra sự tình ở Ngư Long thôn không?”
“Vì lục đồ đệ của người?” Giang Ái Kiếm nghi ngờ hỏi.
Lục Châu lắc đầu. “Không chỉ có như thế… ngươi có biết Đinh Phồn Thu?”
Nghe thấy ba chữ Đinh Phồn Thu, Hoa Vô Đạo nhíu mày. “Đinh Phồn Thu chính là người của Vân Tông ta.”
Lời vừa nói ra, Minh Thế Nhân đã chen ngang: “Hoa trưởng lão, xin chú ý thân phận và thái độ nói chuyện bây giờ của ngươi! Đinh Phồn Thu giả mạo gia sư đi làm xằng làm bậy khắp nơi, làm bại hoại thanh danh gia sư và Ma Thiên Các. Dựa theo quy củ của chúng ta, sớm nên chặt hắn thành tám khúc quăng cho dã thú ăn!”
“. . .” Hoa Vô Đạo mặt mo đỏ ửng.
Hắn đã gia nhập vào Ma Thiên Các, chức vị trưởng lão Vân Tông đã bỏ đi rồi.
“Ta có nghe nói.” Giang Ái Kiếm thản nhiên nói.
“Đinh Phồn Thu đã nói với bản toạ, mục đích thật sự của việc đồ sát Ngư Long thôn là để tìm kiếm một khối xương cốt đặc thù.”
“Có chuyện này?” Giang Ái Kiếm gãi đầu.
“Giang Ái Kiếm, ngươi cảm thấy bản toạ rất dễ bị lừa?” Hai mắt Lục Châu đục ngầu nhìn chằm chằm Giang Ái Kiếm khiến hắn xấu hổ không biết làm sao.
“Lão tiền bối, người đã biết rồi còn cố hỏi làm gì.” Giang Ái Kiếm nói.
Tương đương với việc đã thừa nhận.
“Trong mười năm qua, người trong cung đều cho người vớt trầm thi ở Độ Thiên Giang. Theo ý kiến của ngươi… điều này có khả thi không?” Lục Châu hỏi.
“Họ vẫn chưa có thu hoạch gì.”
“Khối xương đặc thù đó là gì?” Lục Châu lại hỏi.
“Chuyện này…”
Giang Ái Kiếm nhìn quanh, dường như rất để ý việc xung quanh có nhiều người đang lắng nghe.
Lục Châu tỏ ra tuỳ ý. “Ngươi nên rõ ràng… chuyện đã đến nước này thì giấu diếm cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
Giang Ái Kiếm chắp tay về phía Lục Châu, thu lại dáng vẻ bất cần đời rồi nghiêm túc nói:
“Ta không việc gì phải lừa gạt lão tiền bối. Nói thật, ta rời hoàng cung đã nhiều năm, e là rất nhiều người đều đã quên mất vị hoàng tử như ta. Vài bằng hữu còn lại trong cung cũng không được bao nhiêu người. Lại thêm vài năm, có lẽ trên đời này chẳng còn tam hoàng tử nữa.”
“Vì muốn điều tra ra sự tình ở Độ Thiên Giang, có hai người đã bị loạn đao chém chết. Đương nhiên đây là do bọn họ học nghệ không tinh, không thể trách ai.” Giang Ái Kiếm nói.
Bên trong đại điện lại trở nên yên tĩnh.
Giang Ái Kiếm nói tiếp: “Nhị hoàng huynh trời sinh tính tình tàn bạo, không thích hợp làm quân chủ của một nước.”
“Bản toạ tin tưởng ngươi.” Lục Châu mở miệng nói.
“Đa tạ lão tiền bối…”
“Giang Ái Kiếm, theo ý kiến của ngươi, khối xương cốt đặc thù kia có phải là xương của Bạch Dân không?” Lục Châu bình tĩnh hỏi.
“Bạch Dân…”
Giang Ái Kiếm lắc đầu. “Trong cung có lời đồn rằng xương của Bạch Dân có thể phá được đại nạn về thọ mệnh, nhưng ta không cho là như vậy. Nếu chuyện này là thật thì mười năm qua vớt xương đâu có ý nghĩa gì?”
Mười năm qua bọn họ đã vớt nhiều xương cốt Bạch Dân như vậy, cũng không thấy có người nào thành công. Có thể thấy được chuyện xương của Bạch Dân phá được đại nạn thọ mệnh chỉ là lời nói vô căn cứ. Thế nên mười năm qua, từ việc vớt xương Bạch Dân đã chuyển sang chú ý tới những vật khác.
“Lão tiền bối, điều nên nói ta đã nói… Quả thật ta đúng là có một chút tư tâm. Thanh kiếm tốt đó ta cũng không cần nữa.” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu lắc đầu. “Bản toạ đã nói, bản toạ hận nhất người không giữ được lời hứa. Đã hứa với ngươi, đương nhiên phải thực hiện.”
Lục Châu chậm rãi nâng tay lên.
Nhẹ nhàng huy động.
Một vật thể màu đen được cương khí mềm mại bao bọc bay về phía Giang Ái Kiếm.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía vật thể màu đen kia, không khỏi tò mò, đồ vật do Các chủ Ma Thiên Các tặng rốt cuộc là bảo bối gì?