Vu Chính Hải uống liên tục ba chén rươu, tiểu đệ Mãnh Hổ Sơn không ngừng rót thêm.
“Nếu ta không rời khỏi Ma Thiên Các thì chỉ còn một con đường chết.”
Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng nghe vậy đều khẽ giật mình.
“Nghiêm trọng vậy sao?”
Vu Chính Hải lạnh nhạt gật đầu nói: “Thôi, không đề cập tới việc này nữa. Nào, uống rượu đi.”
“. . .”
Minh Thế Nhân ngơ ngẩn uống cạn chén rượu.
“Cạn tiếp nào.”
“Ách…”
Đại sư huynh tửu lượng tốt, mọi người trên Ma Thiên Các đều biết.
Những chuyện khác hắn sẽ không so đo, nhưng mỗi khi uống rượu đều muốn phải tận hứng.
Nuốt vài chén rượu nóng hổi vào bụng, cả người Minh Thế Nhân nóng hừng hực.
“Đại sư huynh, đã ôn chuyện xưa, rượu cũng uống rồi. Chiếc rương kia…”
“Lão tứ, nếu ta muốn giữ chiếc rương này lại thì đệ định làm thế nào?” Vu Chính Hải đặt chén rượu xuống, nghiêm túc nhìn Minh Thế Nhân.
“Sư mệnh khó vi phạm, đại sư huynh hẳn đã rõ ràng tính tình của sư phụ người… Ta chỉ là phụng mệnh làm việc, nếu không cầm được rương về, đương nhiên ta sẽ bị sư phụ trách phạt.” Minh Thế Nhân nói.
Vu Chính Hải nhẹ nhàng cười. “Trước kia đệ không có như vậy. Trong thư Vô Nhai sư đệ có nhắc đến sự thay đổi của đệ, bảo là đệ đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, ta còn không tin. Bây giờ xem ra, Vô Nhai sư đệ nói rất đúng.”
“Lão thất này cứ thích nói sau lưng người khác…” Minh Thế Nhân bất mãn lầm bầm một câu.
“Hắn khen đệ chứ không có nói xấu, đệ đừng để ý.”
“Vậy thì còn tạm được.”
Vu Chính Hải nhìn lão bát một chút rồi lại quay sang nhìn Minh Thế Nhân: “Sư phụ đã lớn tuổi, thời huy hoàng của Ma Thiên Các đã qua. Năm nay người còn chịu nổi, nhưng mà sang năm, rồi năm sau, năm sau nữa, hoặc mười năm nữa thì sao?”
“Đại sư huynh, ta hiểu ý của huynh… Ta biế sư phụ tuổi tác đã cao, không thể tránh khỏi đại nạn về thọ mệnh, lời nói này ta nghe đến nhàm cả tai rồi!” Minh Thế Nhân đáp. “Sư phụ hiện nay vẫn còn khoẻ mạnh thì không cần nói tới những chuyện chưa phát sinh… Chuyện sau này thì để sau này nói.”
“Nói hay lắm.”
Vu Chính Hải nhịn không được phải vỗ tay khen ngợi lời nói của Minh Thế Nhân.
Chư Hồng Cộng cũng vỗ tay theo: “Tứ sư huynh nói rất tuyệt!”
Minh Thế Nhân lườm hắn một cái, miệng khiển trách: “Ăn đồ ăn của đệ đi!”
Chư Hồng Cộng cầm chén đũa lên.
Thỉnh thoảng lại liếc trộm về phía hai người.
Hai đại lão không thể trêu chọc đang nói chuyện phiếm, sao ta lại nhiều chuyện xen vào làm gì!
Vu Chính Hải khen ngợi xong lại chân thành nói:
“Lão tứ, nếu sau này đệ không có chỗ đi thì nên nhớ U Minh Giáo của đại sư huynh luôn có một chỗ dành cho đệ.”
Minh Thế Nhân chắp tay. “Đa tạ ý tốt của đại sư huynh. Nghe nói tứ đại hộ pháp của U Minh Giáo thấp nhất cũng là tu vi lục diệp, ta dựa vào quan hệ mà vào sợ là sẽ bị nhiều người ganh ghét đây.”
“U Minh Giáo… do ta quyết định.” Vu Chính Hải nói đầy tự tin. Thấy Minh Thế Nhân còn định nói thêm gì, hắn bèn tiếp lời: “Đừng vội cự tuyệt, không ai nói chắc được chuyện sau này, có thêm một con đường lui vẫn tốt hơn là tuyệt lộ. Đệ thấy đúng không?”
Minh Thế Nhân trầm mặc rồi chắp tay, bưng chén rượu lên uống cạn.
Chư Hồng Cộng mặt dày nói: “Đại sư huynh… có muốn Mãnh Hổ Sơn của đệ nhập vào U Minh Giáo luôn không?”
Vu Chính Hải khoát tay nói:
“Bảo vệ tốt Mãnh Hổ sơn trại của đệ là được rồi.”
“. . .”
Chư Hồng Cộng cảm thấy đại sư huynh nhìn mình bằng ánh mắt ghét bỏ.
Trầm mặc một lúc.
Minh Thế Nhân uống rượu xong, chậm rãi đứng dậy rồi chắp tay nói với Vu Chính Hải: “Sư phụ có lệnh phải mang chiếc rương về. Mời đại sư huynh giao rương ra.”
Loảng xoảng.
Đôi đũa trong tay Chư Hồng Cộng rơi xuống mặt bàn.
Tứ sư huynh đúng là… gan to bằng trời, dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với đại sư huynh!
Xong rồi xong rồi! Đại sư huynh mà giận lên thì cái trại nát này của ta gánh không nổi đâu!
Chư Hồng Cộng len lén liếc nhìn Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải không hề tức giận mà ngược lại còn có vẻ rất bình tĩnh, thậm chí còn tự rót một chén rượu uống cạn sạch một hơi.
Đặt chén rượu xuống, Vu Chính Hải nhẹ nhàng gật đầu nói: “Chiếc rương đệ có thể mang đi… Thay ta gửi lời chào hỏi đến sư phụ, nói là Vu Chính Hải thân ở cửu châu tứ hải nhưng tâm vẫn hướng về Ma Thiên Các.”
Minh Thế Nhân đáp: “Đa tạ đại sư huynh, lời này ta nhất định sẽ truyền lại.”
Vu Chính Hải vung tay lên.
Bảo rương thần bí nằm trong góc nhà nhẹ nhàng bay về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân dùng một tay tiếp lấy, bên trong nhẹ tênh như không có gì.
“Lão bát… ta phải về Ma Thiên Các phục mệnh đây. Nếu có thời gian ta sẽ thường xuyên đến thăm đệ.”
“A? Đừng đừng đừng… đừng khách khí như vậy, ta cực kỳ hoan nghênh!” Chư Hồng Cộng nói.
Minh Thế Nhân gật gật đầu rồi xoay người bước ra khỏi sơn trại.
“Cung tiễn tứ sư huynh.” Chư Hồng Cộng nói theo.
Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh Minh Thế Nhân đã biến mất không còn thấy nữa.
Chư Hồng Cộng lau mồ hôi trên mặt. “Đại sư huynh, tứ sư huynh cũng thật là, sao lại dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với huynh chứ. Nếu không phải vì thấy huynh ấy quá gầy yếu thì ta đã sớm đánh cho một trận rồi!”
“Hửm?”
“Ách, đương nhiên đại sư huynh không để ý đến chuyện nhỏ nhặt này rồi. Chỉ tiếc chiếc rương kia thôi.” Chư Hồng Cộng nói.
“Chiếc rương đó được chế tác từ một loại chất liệu đặc thù, tứ đại hộ pháp liên thủ cũng không thể làm nó suy suyển mảy may. Chiếc chìa khoá cuối cùng lại ở trong tay sư phụ. Cho nên… ta có giữ chiếc rương đó lại cũng vô dụng.”
“Thần kỳ như vậy? Cái rương này rắn chắc như thế, thôi thì lấy nó làm vũ khí luôn cho rồi.” Chư Hồng Cộng thuận miệng nói.
Vu Chính Hải lại nhìn về phía Chư Hồng Cộng lần nữa.
“Đại, đại sư huynh… ta, ta lại nói sai rồi.”
“Không, lần này đệ nói có lý lắm.”
“. . .”
Các loại vũ khí thiên giai cực phẩm đều không thể làm gì được chiếc rương này, vậy bản thân chiếc rương đã có thể xem như là một loại bảo bối không thể phá vỡ!
Chư Hồng Cộng hung hăng bấm đùi một cái, hối hận muốn chết.
Đáng tiếc là lực chú ý của mọi người đều bị đồ vật trong rương hấp dẫn nên đều xem nhẹ sự thật đơn giản nhất.
Cùng lúc đó.
Minh Thế Nhân trở về Ma Thiên Các.
Hắn bước vào trong đại điện.
“Tiểu sư muội, sư phụ đâu rồi?” Minh Thế Nhân ôm chiếc rương đi tới.
“Tứ sư huynh, huynh về rồi à? Thật không may, sư phụ còn tưởng là đến tối huynh mới trở về nên đã vào mật thất rồi.”
Minh Thế Nhân gật gật đầu. “Đúng là không may thật, ta gặp phải đại sư huynh, may mà thái độ ta cường ngạnh, lại còn hung hăng phê bình nên huynh ấy mới dừng tay. Huynh ấy tự biết mình đuối lý, không dám lý luận với ta nữa nên đành phải trả chiếc rương cho ta.”
Tiểu Diên Nhi vỗ tay nói: “Vẫn là tứ sư huynh làm việc thoả đáng nhất!”
Minh Thế Nhân gật đầu, hai người đi vòng qua đại điện bước về phía mật thất.
Không bao lâu sau đã đến bên ngoài mật thất.
Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, đã lấy lại được chiếc rương.”
Bên trong mật thất.
Lục Châu nghe thấy âm thanh của Minh Thế Nhân liền mở mắt ra.
“Tình huống chiếc rương thế nào rồi?” Lục Châu ngồi xếp bằng, truyền âm hỏi ra.
“Các vị sư huynh cũng không làm khó đồ nhi, bọn họ đều dùng vũ khí để mở khoá, bây giờ chỉ còn thiếu Đa Tình Hoàn nữa thôi.” Minh Thế Nhân đáp.
Ông ——
Cửa mật thất từ từ mở ra.
Lục Châu chắp tay sau lưng thong thả đi ra ngoài, ánh mắt nhìn thẳng vào chiếc rương trong tay Minh Thế Nhân.
Trong lòng Minh Thế Nhân mừng thầm, chuyện lần này hắn làm tốt như vậy.
Sư phụ có phải sẽ vui vẻ mà ban thưởng cho hắn không?
Lục Châu không để ý đến Minh Thế Nhân mà chỉ quan sát chiếc rương, đồ án trên năm mặt rương đều đã được kích hoạt, chỉ còn thiếu mỗi đồ án Đa Tình Hoàn.
Chỉ mong thứ bên trong bảo rương thần bí không phải là một đống rác rưởi.
Hắn tự nhủ: “Mở rương thì tay phải thơm mới được.”