Xuyên Vân phi liễn dừng lại trên bầu trời Ma Thiên Các một lát…
Đám nữ tu không có cơ hội ngồi phi liễn đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Từ bên dưới nhìn lên, trông phi liễn như một chiếc thuyền nhỏ phát sáng.
Minh Thế Nhân đột nhiên cảm thấy đứng ở đầu thuyền cầm lái cảm giác cũng không tệ lắm.
Cả toà Kim Đình Sơn đều thu hết vào mắt.
“Đi nhé.” Minh Thế Nhân lên tiếng nhắc nhở.
Phi liễn trên không trung dần di chuyển về phía trước.
“Canh Tử Trấn cách đây không xa… thả tốc độ chậm nhất.” Lục Châu phân phó.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Tốc độ hoãn chậm lại, mọi người đều đứng bên hông phi liễn nhìn ra ngoài quan sát đại địa non sông.
Một số hung thú giống phi cầm đặc thù bay trên tầng mây, ánh nắng xuyên thấu hắt vào trong phi liễn.
Cảnh tượng đẹp kinh người.
Lục Châu nói: “Hoa trưởng lão… Mời.”
Hoa Vô Đạo được sủng mà kinh, lập tức cũng làm tư thế mời, để Lục Châu dẫn đầu đi trước.
Hai người sóng vai đi đến phía trước phi liễn, đứng ở vị trí tốt nhất để thưởng thức cảnh sắc.
“Vân Tông có hai chiếc phi liễn, một chiếc do Tông chủ sử dụng, một chiếc do nữ nhi của Tông chủ dùng. Nhưng đem ra so sánh với Xuyên Vân phi liễn thì cả hai chiếc đó cộng lại cũng không thể nào bằng.” Hoa Vô Đạo tán thưởng từ tận đáy lòng.
Lục Châu chậm rãi đáp: “Cũng chỉ là công cụ thay thế cho việc đi bộ mà thôi, không đáng nhắc tới.”
“Công cụ thay thế cho đi bộ? Thuyết pháp này của Các chủ thật đúng là khiến người ta cảm thấy mới lạ.” Hoa Vô Đạo gật gù.
Xuyên Vân phi liễn vẫn tiếp tục thong thả bay.
Hoa Vô Đạo ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Phạm Tu Văn là tù nhân, tu vi cũng đã bị phong bế. Nếu chúng ta đến tìm hậu nhân thập vu đòi lại công đạo thì sao phải dẫn bọn họ theo?”
“Phạm Tu Văn là thủ lĩnh hắc kỵ, tu vi cao thâm nhưng lại nguyện ý vì Mạc Ly mà quỳ gối cầu xin bản toạ.” Lục Châu nói.
“Ý Các chủ là nói, có lẽ Mạc Ly sẽ vì Phạm Tu Văn mà nhượng bộ?”
“Không hẳn.”
Lục Châu vuốt râu nói: “Với kiến thức và tính tình của Phạm Tu Văn thì dạng nữ nhân nào hắn chưa từng gặp qua? Sao có thể tồn tại người khiến cho hắn cam nguyện cúi đầu làm trâu làm ngựa, thậm chí không sợ sinh tử?”
Phạm Tu Văn nhìn kiểu gì cũng không giống với loại người si tình.
Hoa Vô Đạo bất đắc dĩ lắc đầu. “Vu thuật?”
“Hẳn là như vậy.”
“Quả nhiên là thế…” Hoa Vô Đạo lộ rõ vẻ kinh ngạc. “Ta vốn cho rằng loại thủ đoạn hèn hạ tà ác này đã sớm thất truyền, không ngờ đến nay vẫn còn tồn tại.”
“Thế giới rộng lớn không thiếu điều lạ.” Lục Châu nói.
Phi liễn bay lướt qua chân trời.
Khi đến gần Canh Tử Trấn…
Một số tu hành giả bay ở tầng trời thấp nhìn thấy cảnh này.
“Phi liễn, là phi liễn!”
“Là phi liễn của đại môn phái nào thế?”
“Cờ xí nhìn không rõ… cũng chẳng thấy danh hào đâu.”
Các tu hành giả tuổi trẻ đương nhiên không nhận ra Xuyên Vân phi liễn.
Một số tu hành giả lão thành lại mở to hai mắt, kích động nói:
“Đây là Xuyên Vân phi liễn của Cơ Thiên Đạo Ma Thiên Các!”
“Phi liễn của Ma Thiên Các?”
Đám tu hành giả lập tức hạ thấp xuống, sợ hãi nhìn Xuyên Vân phi liễn đang chầm chậm phi hành trên bầu trời, một số người lá gan nhỏ đã lục tục chạy trốn!
“Năm đó khi Cơ Thiên Đạo tung hoành thiên hạ… đã ngồi trên chiếc phi liễn này.”
“Không phải mọi người đều nói đại nạn của Cơ Thiên Đạo sắp tới, hiện tại đang an hưởng tuổi già ở Kim Đình Sơn sao?”
“Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo… Đừng quên lần trước thập đại cao thủ vây công Kim Đình Sơn cuối cùng có kết cục thảm bại như thế nào.”
Nhóm tu hành giả vùng phụ cận Canh Tử Trấn đều ngẩng đầu nhìn lên.
Nhắc đến tên tổ sư gia Ma Thiên Các, ai nấy đều biến sắc.
Không bao lâu sau.
Xuyên Vân phi liễn lướt qua non sông gấm vóc bay đến Canh Tử Trấn.
Phan Trọng quan sát đại địa rồi nhướng mày nói: “Mời Các chủ nhìn, bên dưới có vụ khí bốc lên mù mịt, có chút quái dị.”
“Đúng vậy nhỉ… đang nắng đẹp thế này sao lại xuất hiện vụ khí mù mịt như thế?” Chu Kỷ Phong nghi ngờ nói.
“Là đại trận vu thuật?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
Nàng đã từng cùng Lục Châu đến Độ Thiên Giang, loại hiện tượng trên mặt đất tràn ngập vụ khí như thế này, trừ việc nó không có màu tím nhạt ra thì còn lại trông giống hệt với đại trận vu thuật ở Độ Thiên Giang.
“Trận thế này không giống với đại trận chỉ mới được bày ra từ bảy ngày trước…” Phan Trọng nhíu mày nói.
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn hắn. “Chuyện này rất đơn giản… điều đó có nghĩa là bọn hắn đã bố trí đại trận này từ rất lâu trước khi đến Ma Thiên Các.”
Mọi người đều cả kinh.
Hoa Vô Đạo nhìn về phía Lục Châu đang đứng bên cạnh… Vẻ mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh không có một tia ba động.
“Xem ra… vị trong cung kia từ đầu đến cuối đều không có dự định cầu hoà.” Hoa Vô Đạo nói.
“Đã đoán trước được.” Lục Châu không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Trông thấy nồng độ vụ khí mù mịt thế kia đã biết đại trận này không hề tầm thường, nó đã được chuẩn bị trong khoảng thời gian rất dài.
Đưa Xuyên Vân phi liễn tới đây là đúng.
“Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.”
“Lái một vòng quanh Kim Đình Sơn.”
“Tuân lệnh!” Minh Thế Nhân đứng thẳng người lên, toàn thân lộ vẻ khí phách đầy phấn chấn.
Hoa Vô Đạo gật đầu. “Các chủ thật cao kiến.”
“Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.” Lục Châu đáp.
Tốc độ của Xuyên Vân phi liễn đột nhiên tăng tốc.
Gần như nhanh gấp mấy lần trước đó.
Phong cảnh và kiến trúc dưới mặt đất trôi qua vùn vụt.
Phan Trọng rất cẩn thận quan sát mọi dị động bên dưới.
Ma Thiên Các từ trước đến nay vẫn luôn bị thế nhân sợ hãi và kính sợ, thế nên trong vòng bán kính mấy chục dặm quanh đây, ngoại trừ Canh Tử Trấn, đều chẳng có người nào dám sinh sống, cũng rất ít khi có tu hành giả xuất hiện.
Phi liễn bay vụt qua, rất nhiều nơi bên dưới đều bốc lên vụ khí mù mịt. Hơn nữa những vụ khí này còn đang chậm rãi di chuyển về phía Kim Đình Sơn, một phần của chúng đã tiếp xúc đến bình chướng!
Người không hiểu trận pháp sẽ cho rằng đây chỉ là hiện tượng rất bình thường trong tự nhiên.
Tốc độ của Xuyên Vân phi liễn lại tăng lên.
Minh Thế Nhân cầm lái, Chiêu Nguyệt, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cùng hỗ trợ rót nguyên khí vào.
Hiệu ứng chiếc đuôi dài loé sáng của phi liễn đã xuất hiện.
Kim Đình Sơn vốn rất lớn, khoảng thời gian dùng để đi quanh một vòng không hề ngắn…
Nhưng đối với Xuyên Vân phi liễn mà nói thì nhiêu đó chẳng thấm tháp vào đâu.
Một lát sau.
Minh Thế Nhân cao giọng nói: “Lại sắp đến Canh Tử Trấn.”
Hắn cố ý thêm chữ “lại” vào câu.
Ý nói Xuyên Vân phi liễn đã đi hết một vòng.
Phan Trọng nói: “Các chủ, ta đã xem kỹ rồi… Chỉ có khu vực cách Kim Đình Sơn ba dặm về phía Nam mới có bố trí trận pháp, những chỗ khác đều không có.”
Lục Châu gật đầu. “Hậu nhân của thập vu suy cho cùng cũng không phải là thập vu, không thể nào có được toàn bộ thủ đoạn của thập vu được.”
Hoa Vô Đạo tán thành: “Thập vu là người đã tu hành vu thuật đại thành… nhưng hậu nhân của thập vu có thể bày ra đại trận ba dặm đã là không đơn giản rồi.”
Tốc độ của Xuyên Vân phi liễn dần dần chậm lại.
Hiệu ứng chiếc đuôi sao băng loé sáng cũng dần biến mất.
Cùng lúc đó.
Đám tu hành giả mặc hồng bào đang bố trí đại trận ở phụ cận Canh Tử Trấn đều dừng động tác, ngẩng đầu nhìn lên thiên không.
Xuyên Vân phi liễn to lớn đã hấp dẫn lực chú ý của bọn hắn.
Ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào rất nhanh đã tụ lại một chỗ, xếp thành ba hàng.
Vu Sinh và Vu Quan nhìn nhau.
“Là phi liễn của Ma Thiên Các.”
“Bọn họ vẫn chưa nhìn ra đâu.” Gương mặt bình tĩnh của Vu Quan nở một nụ cười quỷ dị.
“Ma Sát Tông đã đồng ý liên hợp với chúng ta, không biết lúc nào mới tới?” Một tu hành giả hồng bào khác nói.
Lời còn chưa nói xong.
Vù ——
Từ chân trời đã truyền đến thanh âm của Xuyên Vân phi liễn.
Xuyên Vân phi liễn bắt đầu giảm tốc, từ từ hạ xuống.
Khi nguyên khí ngưng quán thâu vào…
Quang mang toàn thân Xuyên Vân phi liễn cũng biến mất. Không có quang mang bao bọc, phi liễn trông càng giống một chiếc thuyền con trôi nổi ở phía chân trời.
Khi phi liễn hạ xuống đến ngang tầm ngọn cây trong rừng thì dừng lại, đứng im bất động.
Mí mắt Vu Sinh và Vu Quan giật mấy lần.
Phía trên phi liễn, Lục Châu và Hoa Vô Đạo đứng ngoài cùng, đang từ trên cao nhìn xuống.
Đám tu hành giả mặc hồng bào không hề rời đi mà bay về phía phi liễn.
Khi lên đến cùng độ cao với Xuyên Vân phi liễn, bọn hắn đồng thời cúi chào.
“Vu Sinh tham kiến Cơ lão tiền bối.”
Những tu hành giả mặc hồng bào cũng khom người.
Lục Châu chắp tay sau lưng, ánh mắt đảo qua ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào.
“Đại trận bố trí đến đâu rồi?”
Hỏi thẳng vấn đề, vào đúng trọng tâm.
Trong lòng Vu Sinh run lên. Hiển nhiên là Ma Thiên Các đã biết hành vi bày trận của bọn hắn.
Chuyện cơ mật như vậy, là ai dám để lộ ra?
“Các chủ nói đùa… chúng ta phụng mệnh làm việc, trùng hợp ở lại Canh Tử Trấn vài ngày.” Vu Sinh nói.
Loại đối thoại này vừa lãng phí thời gian vừa không có chút ý nghĩa nào.
Lục Châu lại hỏi: “Mạc Ly đâu?”
“Mạc đại nhân… ở xa tận Thần Đô. Không biết Các chủ tìm người có chuyện gì? Ta có thể thay lời truyền đạt.” Vu Sinh đáp.
Ánh mắt Lục Châu lãnh đạm nhìn đám tu hành giả mặc hồng bào trước mắt. Bọn hắn không chỉ không biết sợ mà còn dám lén lút ngấp nghé đồ của Ma Thiên Các, muốn ăn cắp lực lượng bình chướng còn giả vờ như chuyện gì cũng không biết, đúng là lũ dối trá.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Can đảm lắm.”
Nhóm tu hành giả mặc hồng bào khẽ giật mình, không hiểu lắm lời của Lục Châu.
Minh Thế Nhân lạnh giọng quát: “Dám can đảm có ý đồ xấu với Kim Đình Sơn… các ngươi chán sống rồi? Tranh thủ thời gian huỷ trận pháp này đi, ngoan ngoãn quỳ xuống buông tay chịu trói, nếu gia sư vui thì còn có thể tha cho các ngươi một mạng.”