Vu Sinh chắp tay nói: “Các chủ không cần phải như thế… Một khi thập vu đã ra tay thì hơn xa thập đại cao thủ của danh môn chính đạo! Tiền bối không ở trong bình chướng thì sao có thể chống lại?”
Nhậm Bất Bình phất tay, hỏi tên thuộc hạ đứng sau lưng: “Tam thủ toạ đâu?”
“Tam thủ toạ và Kiếm Thánh La Sĩ Tam rất nhanh sẽ đến.” Tên thuộc hạ khom người trả lời.
Hoa Vô Đạo cau mày.
Sự tình hắn không muốn thấy nhất cuối cùng cũng xảy ra.
Hắn vốn xuất thân từ Vân Tông… nay đầu nhập vào Ma Thiên Các, người hắn không muốn gặp nhất chính là các đồng môn cũ.
“Hoa trưởng lão… Kiếm Thánh La Sĩ Tam luôn chỉ quan tâm đến việc tu hành, sao bây giờ lại cấu kết với Ma Sát Tông? Vân Tông không phải luôn tự xưng là danh môn chính đạo hay sao?” Minh Thế Nhân hỏi.
Hoa Vô Đạo mặt mo đỏ ửng, không thể giải thích.
Ngay cả bản thân hắn còn gia nhập Ma Thiên Các thì còn nói được ai.
Phan Trọng nói: “Kiếm Thánh La Sĩ Tam là đệ đệ của La Trường Khanh, một trong tam đại Kiếm Si. Kiếm thuật của cả hai đều đăng phong tạo cực, một lòng vấn đạo, rất ít khi tham dự vào các cuộc phân tranh. Không ngờ rốt cuộc La Sĩ Tam lại trở thành quân cờ cho người khác.”
Vu Sinh lắc đầu, không tán đồng. “Lời ấy của Phan huynh sai rồi. Ngươi xuất thân từ Tịnh Minh Đạo, cũng là danh môn chính đạo, nay lại gia nhập Ma Thiên Các. Chẳng lẽ… ngươi không phải là con cờ của Ma Thiên Các hay sao?”
Gió thổi tới.
Gợn lên trường bào màu đỏ của Vu Sinh và Vu Quan.
Thái độ của hai người bây giờ đã trở nên cứng rắn.
Phan Trọng hừ lạnh nói: “Tuy ta gia nhập Ma Thiên Các nhưng tự thấy mình không thẹn với lương tâm. Các ngươi đường đường là hậu nhân của thập vu, nay lại biến thành chó săn của Mạc Ly. Chẳng lẽ… ngươi thật sự không thấy thẹn với các tiên hiền sao?”
“Dùng miệng lưỡi để phân tranh cũng vô dụng. Ta trung tâm với triều đình, có nhật nguyệt chứng giám.” Vu Sinh chắp tay.
“Ta nhổ vào!” Phan Trọng không nhịn được nữa. “Mạc Ly là ai, ngươi có dám nói ngươi không biết?”
Trước khi Phan Trọng nói ra câu này, Vu Sinh vô cùng tự tin, khẩu khí cũng rất cường ngạnh.
Nhưng vừa nghe nói thế, Vu Sinh lập tức nhíu mày. “Ngươi… ngươi biết cái gì?”
“Trùng hợp thôi…” Phan Trọng đáp. “Năm đó ta vì cầu y, không chỉ đến tìm vu y mà còn một lần tìm tới ngự y trong cung… Trong lúc vô tình biết được một chút.”
Đoan Mộc Sinh quay đầu nhìn Phan Trọng: “Lằng nhà lằng nhằng, rốt cuộc Mạc Ly là ai?”
“Mạc Ly… là người của nhị hoàng tử Lưu Hoán!” Phan Trọng lại bổ thêm một câu. “Là nam nhân!”
Minh Thế Nhân: “? ? ?”
Đoan Mộc Sinh: “. . .”
Nhậm Bất Bình: “? ? ?”
Bầu không khí ngưng trệ.
Biểu lộ trên mặt Vu Sinh và Vu Quan có hơi mất tự nhiên.
Ngay cả Lục Châu cũng không ngờ tới.
Hoá ra Mạc Ly là nam nhân?
Tin tức này thật sự quá kinh người, khiến người ta khó lòng tin nổi.
Nếu là như thế…
Vậy nhị hoàng tử Lưu Hoán chẳng phải là “đoạn tụ” rồi?
(Chú thích: đoạn tụ là chặt ống tay áo, nghĩa bóng chỉ đồng tính nam)
Không đúng, là tên Mạc Ly đoạn tụ mới phải!
Lục Châu nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh nhị hoàng tử chơi gay…
Chuyện này…
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Phạm Tu Văn đang ở trong phi liễn.
Vẻ mặt Phạm Tu Văn vô cùng dữ tợn, tròng mắt hắn như sắp rớt ra ngoài.
Bờ môi không ngừng run run.
Không biết tâm tình lúc này của Phạm Tu Văn là như thế nào.
Lục Châu lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ tạp nham, ánh mắt lại nhìn về phía Vu Sinh.
Rõ ràng Vu Sinh đã có vẻ tức giận, chỉ tay vào Phan Trọng mà nói: “Trước đây ngươi ở Ma Thiên Các vũ nhục thập vu tiên hiền, ta nể mặt Các chủ không tính toán với ngươi. Bây giờ ngươi lại vũ nhục Mạc Ly đại nhân… Hôm nay nếu ngươi không chết thì ta chẳng còn mặt mũi nào mà đi gặp thập vu tiên hiền nữa!”
Vừa nói xong, hắn vung tay lên.
Ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào chỉ trong giây lát tụ lại một chỗ.
Cỗ nguyên khí nhàn nhạt trên người bỗng nhiên bùng lên vô cùng mạnh mẽ.
Đồng thời mười vòng tròn màu tím nhạt bên dưới cũng phát ra ánh sáng chói mắt.
“Là lực lượng của thập vu!” Nhậm Bất Bình cười ha hả. “Cơ Thiên Đạo, xem ra… ngươi chỉ còn nước chạy trốn! Thập vu không giống với thập đại cao thủ đâu!”
Vòng tròn sáng rực dần dần được bổ sung thêm lực lượng màu tím nhạt.
Mười vòng tròn rất nhanh đã hình thành!
Lục Châu nhìn về phía những vòng sáng. “Đây chính là lực lượng của thập vu?”
“Điều vãn bối muốn chỉ có một, giao ra Diệp Thiên Tâm, ta sẽ bỏ qua cho Ma Thiên Các.” Hai mắt Vu Sinh bắt đầu đỏ lên.
Trường bào tung bay theo lượng nguyên khí đang tăng vọt.
Chỉ chốc lát sau, hai mắt Vu Quan cũng dần biến thành màu đỏ.
Người thứ ba, thứ tư, thứ năm… liên tục có mười tu hành giả mặc hồng bào hai mắt biến thành đỏ rực!
“Ngươi muốn Diệp Thiên Tâm?” Lục Châu rốt cuộc cũng mở miệng.
“Diệp Thiên Tâm là Bạch Dân, lão tiền bối không cần phải lừa mình dối người!” Khí thế trên người Vu Sinh lại tăng vọt.
Trong mắt Nhậm Bất Bình loé lên kinh ngạc, cố ý lớn tiếng nói:
“Cơ Thiên Đạo, uổng cho ngươi sống lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết Thừa Hoàng của Bạch Dân có thể sống đến hai ngàn tuổi?”
Vu Sinh bỗng nhiên quay đầu nhìn Nhậm Bất Bình.
Nhậm Bất Bình ngậm miệng lại.
Hắn càng lúc càng cảm thấy thần thái, ánh mắt và khí thế của Vu Sinh đã hoàn toàn thay đổi.
Nhậm Bất Bình xác định, người đang lăng không trước mặt hắn đã không còn là Vu Sinh nữa!
Đúng lúc này…
Một vòng tròn màu tím nhạt toả ra nguyên khí, nhanh chóng dung hợp làm một với Vu Sinh.
Những tu hành giả đứng phía sau không có biến hoá đều khom người: “Tham kiến Vu Hàm đại nhân!”
Thập vu gồm có Vu Hàm, Vu Tức, Vu Sơn, Vu Bành, Vu Cô, Vu Chân, Vu Lễ, Vu Để, Vu Tạ, Vu La, tương truyền có sức mạnh vô biên, không gì không làm được.
Nhậm Bất Bình hạ thấp tư thái, chắp tay nói: “Cung nghênh Vu Hàm đại nhân.”
Đây là người đứng đầu thập vu. Vu Hàm chính thức giáng lâm vào người Vu Sinh.
Hoa Vô Đạo trầm giọng nói: “Các chủ, có tính toán gì không?”
Trong lòng Lục Châu hơi kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc.
Vốn hắn cho rằng đại trận này dùng để ăn cắp bình chướng, nhưng không ngờ đây lại là đại trận lực lượng thập vu… Điều này có nghĩa là đối thủ của hắn đã biến thành thập vu.
Đối thủ mạnh mẽ như vậy, mấy tên đồ đệ của hắn sao có khả năng đối phó!
Như vậy là…
Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong lại phải dùng nốt sao?
Cầm trong tay còn chưa kịp nóng mà.
“Tham kiến Vu Tức đại nhân!”
Từng đạo vòng sáng màu tím nhạt vờn quanh.
“Tham kiến Vu Sơn đại nhân!”
Mỗi khi xuất hiện một tên tu hành giả mắt đỏ, sẽ có người hành lễ.
Lơ lửng giữa trời, khí thế kinh hồn!
Kẻ luôn dũng mãnh thiện chiến như Đoan Mộc Sinh cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Vu Bành, Vu Cô, Vu Chân, Vu Lễ, Vu Để, Vu Tạ, Vu La. . .
Sáu tên thất vu còn lại lần lượt giáng lâm vào thân thể sáu tên tu hành giả hồng bào.
Năng lượng màu tím cường đại trông như hoả diễm đang thiêu đốt toàn thân bọn hắn.
Đối thủ không đáng lưu tâm lại trở thành cường địch!
Có tất cả mười người đang lơ lửng phía trước Xuyên Vân phi liễn.
Vu Sinh, hay nói đúng hơn là Vu Hàm, nhìn về phía Lục Châu rồi hờ hững nói: “Thì ra chỉ là một tên vãn bối sắp gặp đại nạn ngàn năm…”
Lời nói kinh người này chỉ sợ cũng chỉ có Vu Hàm mới dám nói ra khỏi miệng.
Nhậm Bất Bình nghe được câu này… trong lòng run lên.
Khẩu khí này… đúng là thập vu không thể nghi ngờ!
“Vu tiền bối…” Nhậm Bất Bình vội vàng nói: “Rất có khả năng Thừa Hoàng ở trên người Diệp Thiên Tâm. Mời ngài xuất thủ dẹp yên Ma Thiên Các!”